Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ngọc Tiên Duyên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.3 - Chương 9: Quỷ Vực Kì Thuật
H
oa Lân mở cửa lớn, một trận âm phong ùa vào. Nhưng không hiểu vì sao, âm phong đột nhiên cấp tốc quay ngược lại, chớp mắt đã biến mất vô tung vô ảnh. Hoa Lân hơi ngẩn người giây lát rồi cùng Diệp Thanh đi ra ngoài.
Diệp Thanh cảm thấy rất an lòng, phương trượng Tướng Quốc tự nói quả không sai, Hoa Lân bách tà bất xâm, căn bản không cần bất kỳ pháp bảo hộ thân nào.
Đại nhai tối mịt.
Âm phong rú rít thổi tung vàng mã bay đầy trời, bốn bề vắng lặng. Chỉ còn những chiêu bài hai bên đường, cờ bay phần phật, một vài cánh cửa sổ chưa khép bị gió thổi làm phát ra những tiếng kẽo kẹt.
Hoa Lân dắt Diệp Thanh tiến lên trước vài chục trượng, cảnh sắc tứ phía xoay chuyển rất nhanh. Trong thoáng chốc, thời gian và không gian phảng phất như chuyển dịch, hai người bất ngờ phát hiện ra mình đang đứng tại một bãi tha ma, sau lưng là vực sâu vạn trượng. Xa xa có thể nhìn thấy Nguyên Lý trấn dưới chân núi đầy vẻ quỷ dị, bóng đen u ám dường như trùm khắp cả đại địa,
Nhưng càng đáng sợ hơn nữa: trong bãi tha ma trước mặt, một bàn tay đen bỗng vươn ra vẫy vẫy, từ từ, một cánh tay trồi lên, sau đó một cái đầu đen sì chui ra khỏi mặt đất, cái miệng rộng đen như mực, hốc mắt trống hoác trừng trừng nhìn Hoa Lân. Chầm chậm, một hắc ảnh trèo lên từ lòng đất, người cứng ngắc đi về phía Hoa Lân và Diệp Thanh…Không chỉ có vậy, khắp bãi tha ma, từng bàn tay đen lần lượt vươn ra khỏi mặt đất, trong chớp mắt, vô số hắc ảnh xuất hiện, “khực khực”, dần dần vây lấy hai người.
Thế nhưng Diệp Thanh không hề sợ hãi, hữu thủ chậm rãi rút Hàn Tinh kiếm, bởi nàng hiểu rằng mình tuyệt đối không thể trở thành gánh nặng cho Hoa Lân, dù vậy mồ hôi vẫn thấm đẫm bàn tay nàng.
Hoa Lân cười nói: “Cái lũ này muốn chơi trò quỷ phá tường với ta ư?” Dứt lời giơ hai ngón tay, lẩm bẩm niệm: “Ngưng thần vật ngoại…Âm nhãn…Khai!” Ngón giữa điểm vào my tâm, mắt lóe lên một đạo hồng quang nhìn rõ mồn một cảnh sắc tứ phía. Nhưng không phải chứ? Hai người vẫn đứng trên đại nhai của Nguyên Lý trấn, nào có bãi tha ma gì? Trên phố chỉ có mấy chục thân ảnh trắng bệch, vừa tiếp xúc với mục quang của Hoa Lân đã chạy tứ tán.
Nhưng Diệp Thanh ở sau vẫn vạn phần khẩn trương, Hàn Tinh kiếm gần như đã hoàn toàn xuất bao. Hoa Lân biết rằng Diệp Thanh chưa thoát khỏi ảo giác, liền quát lớn: “Âm nhãn…Khai!” Hai ngón tay điểm vào my tâm của Diệp Thanh, dịu giọng nói: “Thanh nhi! Muội phải sử dụng pháp thuật đi, đừng băn khoăn nhiều!”
Diệp Thanh khẽ run người, ngẩng đầu nhìn Hoa Lân, tuy hai người không nói một lời nhưng tất cả đều đã được bộc lộ hết trong sự im lặng. Diệp Thanh nhu hòa dụi đầu vào lòng Hoa Lân, thấp giọng nói: “Lân ca ca!...Thanh Thanh không cố ý.”
Hoa Lân: “Ta biết!”
…
Một cơn gió lạnh lẽo thổi lướt qua trên đường, những bóng trắng phiêu đãng trong không trung đều đã lẩn mất không còn thấy bóng dáng. Một dải sương mù từ cuối con đường bắt đầu dấy lên, tức khắc đã bao phủ cả tòa thành chết. Hoa Lân không hiểu nhiều về pháp thuật, đương nhiên không biết rằng dải sương này có ý nghĩa gì. Khi sương trắng đã phủ kín bốn bề, luồng khí lạnh lẽo dày đặc đó khiến Diệp Thanh rùng mình.
Phía sau một rừng hắc ảnh đông nghẹt lướt tới, Hoa Lân chợt cảm giác thấy nguy hiểm, liền quay người lại, môi vẫn nở nụ cười nói: “Làm cái gì vậy? Lại tới nữa à?”
Diệp Thanh quay đầu lại nhìn cũng cảm thấy kì quái. Thì ra lại là vô số kị binh đã gặp phải lúc mới tiến vào Nguyên Lý trấn! Cảnh tượng hàng vạn con ngựa phi đến cực kỳ hoành tráng nhưng không có chút âm thanh nào. Trường thương trường mâu trường đao đều tán phát hàn quang, từ xa chém tới người Hoa Lân và Diệp Thanh…
Đương nhiên những thứ này đều là ảo ảnh, Diệp Thanh cười nói: “Lần này muội phải xem xem rốt cuộc bọn chúng có chạy trốn hay không?”
Hữu thủ Hoa Lân chớp hiện hàn quang, Hà Chiếu kiếm đã nắm trong tay, nhưng nụ cười trên khuôn mặt đột nhiên cứng đờ, bởi một ảo ảnh đã thần tốc xuyên qua thân thể, ngay sau đó vô số ảo ảnh cũng bay vù vù qua người hắn. Thân thể Hoa Lân nhẹ tán phát hồng quang, những kị binh xuyên qua người hắn đều bốc cháy, chớp mắt đã bị cháy sạch sẽ không còn một mảnh.
Phải chăng quỷ hồn cũng sợ “chết”? Sau khi mấy chục tên bị thiêu cháy, lũ kị binh phía sau cũng không dám xuyên qua Hoa Lân nữa mà đều vung đại đao bóng loáng chém tới…
Cảm giác này kì diệu phi thường, các kị binh liên miên không dứt phi qua sát người, từng ngọn đại đao vụt qua người Hoa Lân cứ như bản thân đột nhiên trở nên trong suốt như không khí. Những thanh đại đao nhanh chóng bị thiêu cháy, hơn nữa còn lan tới người kị binh khiến chúng hoảng sợ luống cuống vứt luôn cả binh khí.
Diệp Thanh kêu “úi dà” cười lên một tiếng, nói: “Có nhầm không đây? Làm kị binh như các ngươi thì chết đi cho rồi. Lân ca ca…ý?”
Không ngờ Hoa Lân lại không đáp lời nàng mà vẫn trân trân nhìn đại đao cắt tới trước mặt. Diệp Thanh kinh hoàng cho rằng Hoa Lân đã bị Khiên Hồn đại pháp làm thương hại, liền sợ hãi gọi to: “Lân ca ca! Huynh…huynh không sao chứ…”
Nàng còn chưa dứt lời, Hà Chiếu kiếm trong hữu thủ Hoa Lân bỗng nhiên đâm ra, “choang!” một tiếng, trong vô vàn đao quang kiếm ảnh lại có một thanh đao thực, “phập”, một lưỡi đao gãy cắm xiên vào mặt đất, Hoa Lân lộn một vòng bay ra, thét lớn: “Muốn chạy?”
Diệp Thanh trong lúc bất ngờ chưa kịp phòng bị nên kéo rách một miếng vải từ áo Hoa Lân, giậm chân mắng: “…Lũ xấu xa các ngươi, lại dám giở thủ đoạn với Lân ca ca của ta à?...Thật không biết chết là gì!”
Khinh công của Hoa Lân khá cao minh, bắn người đuổi theo một con chiến mã, đồng thời một màn hàn quang lóe lên trong tay, kiếm khí dài đến ngoài mười trượng. Tên kị binh đó vội vàng đằng không né tránh, nhưng đã không kịp nữa rồi, kiếm khí khổng lồ đó chém “soạt” qua ngực kị binh. Tên kị binh đó hoảng sợ đứng sững sờ giữa không trung, thầm nhủ vận may của mình thế là đi đời rồi!
Hoa Lân ngơ ngẩn đứng dưới đất vọng nhìn kị binh u linh trên không cũng đang sững người. Kiếm quang to lớn đó đã vụt qua người kị binh, nhưng thực sự chỉ là chém qua mà thôi. Kị binh đó xoa xoa khắp toàn thân, nhận thấy không chút sứt mẻ, cuối cùng mới thở ra một hơi dài.
Hoa Lân vỗ mạnh vào đầu, chửi: “Mẹ nó chứ ta đúng là ngu như lợn!”
Diệp Thanh đã đuổi kịp tới cạnh hắn, cười hi hi nói: “Vậy mà muội cứ nghĩ rằng Lân ca ca rất lợi hại cơ đấy! Thì ra…Hi hi hi!”
Kị binh trên không kia sau một lúc ngẩn người cũng ngửa mặt cười dài, cái miệng rộng ngoác ra chế giễu Hoa Lân: “…”
Hoa Lân và Diệp Thanh đều nghệt mặt bởi kị binh đó hiển nhiên đang mở miệng mắng chửi Hoa Lân, nhưng hai người lại không hề nghe thấy bất cứ thanh âm nào.
Hoa Lân và Diệp Thanh quay sang nhìn nhau, đồng thanh hỏi: “Có biết mở ‘âm nhĩ’ không?”
Hai người lại sững ra, rồi cùng lắc đầu nói: “Không biết!”
“Ha ha ha ha…”
“Hi hi hi hi…”
….
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ngọc Tiên Duyên
Phiêu Ẩn
Ngọc Tiên Duyên - Phiêu Ẩn
https://isach.info/story.php?story=ngoc_tien_duyen__phieu_an