Chương 52
an đóng cánh cửa cuốn bằng kim loại và gài khóa vào móc. Việc tìm kiếm trong những chiếc hộp thật tẻ nhạt và chậm chạp. Anh đã tìm thấy các tệp tài liệu và hồ sơ của một doanh nghiệp bị thất lạc trong một hộp đựng được dán nhãn một doanh nghiệp khác và các tệp tài liệu khác cũng bị đánh dấu sai tương tự. Thế có nghĩa là anh phải xem qua hết các thứ chứa trong từng hộp và từng tệp tài liệu. Khi anh gọi cho Tracy, anh đã xem qua được xấp xỉ nửa nhà kho. Anh đã từng nghĩ đến chuyện dừng lại, nhưng việc tìm kiếm dần trở nên thu hút, vận may tìm ra được thứ cần tìm tăng lên cùng với việc loại bỏ mỗi hộp. Đã ba lần Dan nhấc nắp hộp lên và tự nhủ nó là hộp cuối cùng trong ngày. Cả ba lần anh đều mở thêm một cái nắp khác. Và ở hộp thứ ba, anh đã đánh bại sự may rủi. Anh đã tìm thấy hồ sơ với dòng chữ Dirty Ernie’s viết trên nhãn. Anh lướt xem qua các thông tin tài chính và thông tin nhân viên.
Với ánh sáng đang mờ dần, anh quyết định lấy cả hộp, và giờ đã mang nó tới đằng sau chiếc Tahoe. Khi anh đẩy chiếc hộp vào ghế sau, có ánh đèn chiếu sáng ở góc dãy nhà. Alita Gotchley đỗ chiếc xe Jeep của bà ta lại và bước ra, vẫn để động cơ chạy, ánh đèn pha hòa với ánh hoàng hôn mờ tối.
“Anh đã tìm thấy thứ mình cần tìm chưa?” Bà ta hỏi, nhìn chiếc hộp.
“Tôi hy vọng là rồi.” Dan nói. “Tôi chưa có cơ hội để xem xét kĩ. Tôi cho là tôi có thể mang cái hộp theo chứ?”
“Không cần khách sáo và chúc may mắn.” Bà ta nói. “Tôi đến để xem liệu anh có muốn ăn gì đó trước khi về nhà không. Giao thông phía nam rất kinh khủng vào thời điểm này.”
“Tôi đánh giá cao lời đề nghị ấy, nhưng hôm nay tôi đi về phía bắc cơ. Tôi sẽ về qua nhà ở Cedar Grove và đón lũ chó. Tôi đã đi quá lâu, chắc chúng nghĩ tôi đã bỏ rơi chúng.”
“Tôi cũng muốn được đi lên đó, và ở đó có một suối nước nóng tuyệt lắm. Một người bạn của tôi đã mời tôi đến đó. Tôi không nghĩ là tôi có thể thuyết phục anh đi cùng tôi vào một ngày cuối tuần đâu nhỉ? Anh sẽ không cần mặc đồ đâu.”
Dan mỉm cười. “Alita, tôi không nghĩ là mình có thể đi cùng bà đâu.”
“Đúng là cái số tôi chỉ đến thế! Với vóc dáng thế kia, tôi đoán là anh cũng được lắm.” Bà ta nháy mắt với anh lần nữa và lại sử dụng chất giọng Ai Len. “Vậy thì tôi đoán đây là lời tạm biệt rồi, Dan O’Leary. Chúc thượng lộ bình an. Chúc cho những cơn gió luôn ở phía sau anh. Chúc cho ánh mặt trời luôn chiếu rọi trên khuôn mặt, những cơn mưa nhẹ rơi trên cánh đồng của anh. Và cho đến khi chúng ta gặp lại, chúc cho Chúa giữ anh trong vòng tay của ngài.”
“Bà cũng vậy nhé!” Dan nói và ôm tạm biệt bà ta.
Johnny Nolasco bước trở lại nhà kho, bụng dạ và tâm trí đều đang dậy sóng. Bên FBI đã gửi hai đặc vụ đến kho hàng của Home Depot để bắt giữ David Bankston. Theo như quản lý của anh ta, Bankston đang làm việc ở đó vào buổi chiều hôm ấy, nhưng khi các đặc vụ đến tìm thì Bankston đã đi rồi. Không ai thấy anh ta rời đi, nhưng chiếc xe tải của anh ta không còn trong bãi đỗ xe của nhân viên nữa. Khi Nolasco nhận được tin là Bankston không còn ở nơi làm việc, ông ta đã ra một quyết định quan trọng. Ông ta nhắn tin cho Vanpelt, người đang trên đường đến nhà Bankston. Kế hoạch là để cô ta vờ như tình cờ bắt gặp cuộc lục soát và gọi cho trực thăng đưa tin. Đúng thời điểm là rất quan trọng.
Nolasco đã gọi điện để đi trước một bước, phán đoán rằng Bankston đang ở nhà hoặc họ sẽ bắt được anh ta trên đường. Nhưng hóa ra cả hai trường hợp đều không phải. Đó chính là vấn đề.
Phía cuối nhà kho, Bankston đã xây một bức tường giả với một cánh cửa ở phía trong được bảo vệ bởi một ổ khóa thứ hai. Khi Nolasco bước vào, điều đầu tiên ông ta thấy là cuộn dây ni lông trên bàn. Ông ta thấy hoan hỉ, chắc chắn là bản năng của mình đã đúng. Ông ta đã tìm thấy Cao Bồi. Ngoài ra còn có một cuốn sổ tay gáy xoắn với các mục được viết tay, giống như một cuốn nhật ký, và nhiều sổ sách lưu niệm có các bài viết và hình ảnh được cắt cẩn thận và dán vào các trang, gần như là mọi tin tức về từng trường hợp của cả bốn vụ sát nhân, với những từ được tô đậm và những đoạn được đánh dấu. Điều này tiếp tục khẳng định sự tin chắc của Nolasco rằng anh ta chính là hung thủ. Thứ khiến ông ta lo ngại là hàng chục bức ảnh được gắn trên bức tường ở mặt bên, một bộ sưu tập có vẻ đã được ghép lại tỉ mỉ, và trong mỗi bức ảnh đều có một dấu X màu đen được đánh ngang qua mặt Tracy Crosswhite.
Tracy chộp lấy một hộp thức ăn cho mèo từ trong tủ thức ăn và lấy một cái thìa đập lên trên nắp. Âm thanh đó chưa bao giờ thất bại trong việc thu hút sự chú ý của Roger. Ánh nắng đang nhanh chóng tắt lịm, gấu mèo và thỉnh thoảng một con sói hoang đi lang thang ngang qua dưới sân nhà cô vào ban đêm. Roger không có tính khí hung hăng. Nhiều khả năng nó sẽ lăn mình nằm thẳng cẳng khi trông thấy một động vật ăn thịt. Và nếu nó mạo hiểm đi xuống đồi đến Harbor Way, nó chắc chắn sẽ bị xe đâm vào.
Cô nhanh chóng bước xuống cầu thang và mở cánh cửa tầng dưới. Với rèm cửa đã che hết các ô cửa sổ hướng ra phía đông, căn phòng tối như trong đêm. Mãi đến khi Tracy bước tới cửa sau và vươn tay để mở nó, cô mới nhận ra chốt khóa đã được mở.
Kins lao nhanh chiếc BMW từ bãi đậu xe lên những con phố của Seattle, đèn hiệu xách tay nhấp nháy màu xanh đỏ trong bóng tối nhá nhem. Faz nắm chặt tay câm trên ghế hành khách, tay kia đưa điện thoại di động lên tai khi ông nói chuyện với điều phối viên.
Kins lái qua một chiếc xe SUV bảy chỗ vừa đỗ vào lề đường, chậm lại để chờ giao thông ùn ứ được thông, và tiếp tục lao xuống đồi đến đoạn đường nối lên cầu vượt Alaskan.
“Nói họ nối máy với viên cảnh sát đến trông chừng nhà cô ấy và bảo anh ta gõ cửa đi.” Faz chỉ thị cho điều phối viên.
“Không ổn.” Kins nói từ phía ghế lái. “Nolasco đã bỏ xe tuần tra rồi. Họ không canh chừng ngôi nhà nữa đâu. Bảo họ điều động một xe tuần tra từ Phân khu Tây Nam đi.”
Faz chuyển tiếp lời yêu cầu.
“Và bảo họ mang dụng cụ phá cửa đến.” Kins nói.
Faz lặp lại yêu cầu, sau đó cúp máy. “Chúng ta có thể đến đó nhanh chừng nào?”
“Phụ thuộc vào giao thông.” Kins hòa vào làn xe lên cầu vượt và nhấn ga. Một dãy đèn chiếu hậu màu đỏ nằm dọc theo đường cao tốc trên cao nhỏ hẹp. Faz bật còi hụ, nhưng chỉ với ba làn xe và không có lề đường, những chiếc xe không có nhiều chỗ để tránh. Kins không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải chờ cho những chiếc ô tô nhích dần lên.
“Bankston không hề nhìn cô ấy.” Anh nói.
“Ai cơ, Tracy à?”
“Khi Bankston đến làm bài kiểm tra nói dối, Santos ngồi trong đó thay Tracy. Bankston có vẻ không vui về chuyện đó và liên tục hỏi về Tracy, nói là anh ta có thông tin cho cô ấy. Anh ta thậm chí còn không nhìn đến Santos.”
Faz lại bật còi hụ lần nữa. Ánh đèn của ông rọi sáng nội thất của những chiếc ô tô đang cố gắng tránh sang bên. Kins từ từ nhích về phía trước.
“Vậy là anh ta không nhìn cô ấy. Thế thì sao?”
“Anh chưa gặp Santos đấy thôi; phần lớn đàn ông không thể rời mắt khỏi cô ấy. Bankston thậm chí còn không giao tiếp bằng mắt. Rồi thì anh ta trượt bài kiểm tra nói dối.”
“Nhưng không phải là những câu hỏi về việc liệu anh ta có giết họ không mà.”
“Santos nói những kẻ này có thể vượt qua được bài kiểm tra nói dối bởi vì bọn chúng không có lương tâm. Chúng không tin là mình đã làm điều sai trái và không hề thấy hối tiếc. Vậy nên nó có thể hợp lý. Có thể anh ta không thể che giấu sự thật là anh ta biết những người phụ nữ đó, nhưng anh ta không cảm thấy gì về việc giết họ, hoặc anh ta không tin là mình đã giết họ.”
“Anh làm tôi rối trí quá.”
Kins phải dừng lại lần nữa để chờ một chiếc SUV đang cố tránh đường mà không thành công cho lắm. “Santos nói cơ chế siết cổ công phu mà tên Cao Bồi sử dụng có thể là một cách để cách ly bản thân khỏi hành động giết người thật sự. Hắn không giết các vũ công. Họ tự giết chính mình. Di chuyển đi chứ!” Kins hét lên, đập vào vô lăng trong nỗi thất vọng.
“Nghe cứ như một mớ bòng bong vậy.” Faz nói.
“Gọi lại cho điều phối viên đi! Tìm hiểu xem họ đã tạm giam Bankston chưa. Và cố thử gọi lại vào di động của Tracy lần nữa. Hy vọng đây là một cuộc rượt đuổi vô nghĩa.”
Tracy xoay người và bỏ chạy. Trong tầm nhìn ngoại biên của mình, cô trông thấy hắn xông ra từ bóng tối. Cô túm lấy lan can bằng gỗ và chạy hai bậc một lên cầu thang. Cô gần lên đến đỉnh thì cảm thấy hắn nắm lấy cổ chân phải của mình. Cô trượt xuống, khuỵu gối và đá ngược ra sau, nhưng kẻ đột nhập đã tự bật dậy, ghim chặt cô trên bậc thang. Hắn nặng và khỏe. Bàn tay hắn ép vào sau đầu cô, đập mạnh mặt cô vào bậc thang. Cô huých khuỷu tay vào sườn hắn và nghe tiếng hắn rên rỉ. Cô lại huých lần nữa, sau đó lùi lại, nắm lấy một mớ tóc, giật mạnh. Hắn hét lên đầy giận dữ nhưng buông đầu cô ra để nắm lấy tay cô. Cô buông hộp thức ăn ra nhưng vẫn giữ chiếc thìa, và dùng nó để đâm vào ngay dưới xương sườn của hắn. Khi hắn lùi lại, cô lăn người.
Là David Bankston. Và hắn ta đang cầm một cái thòng lọng.
Cô đá vào hắn bằng cả hai chân, khiến hắn mất thăng bằng, nhưng hắn vẫn cố nắm được cô khi ngã ngửa ra sau. Họ cùng trượt xuống cầu thang với hắn, văng vào tường. Tracy vươn tay túm lấy tay vịn bằng gỗ để ngăn mình khỏi trượt nữa, sau đó nghe tiếng nứt vỡ như thể một tấm ván bị bung khỏi tường. Cô lộn nhào lần nữa và hạ cánh rất mạnh bằng bụng. Bankston hạ cánh trên người cô. Cô nghe tiếng bốp và cảm thấy xương đòn của mình đau nhói. Cú ngã đánh bật hơi thở khỏi cô. Cố gắng hớp lấy không khí, cô ngẩng đầu lên.
Khi cô làm vậy, David Bankston đã luồn chiếc thòng lọng qua đầu cô, thít lại.
Rex và Sherlock bắt đầu sủa và tru lên mừng rỡ ngay khi Dan lái chiếc Tahoe vào lối xe chạy. Anh có thể trông thấy chúng đang đứng cạnh nhau phía bên kia ô kính cửa sổ, chân trước đặt trên bệ cửa, ngực vươn cao, tai vểnh lên, đuôi vẫy vẫy. Chúng trở nên điên cuồng hơn khi anh ra khỏi xe.
“Chào các cậu bé. Tao cũng mừng khi gặp chúng mày.” Dan gọi lớn tiếng, cố gắng trấn tĩnh chúng khi anh bước vào nhà. Điều khó khăn là làm cách nào để chào đón chúng mà không bị chúng giẫm đạp. Tình yêu vô điều kiện thật tuyệt vời; anh chỉ hy vọng là nó không khiến mình bị thương nặng. Đó cũng là lý do tại sao anh quyết định để hộp đựng tài liệu về Dirty Ernie’s lại trong xe. Khi anh đến gần cửa trước, những con chó bắt đầu mất kiên nhẫn, móng chúng cào vào cửa và bệ cửa sổ. Hàng xóm của anh đã đưa chúng đi dạo mỗi ngày và cho chúng chạy chơi trong công viên ở Cedar Grove. Dan thậm chí không muốn nghĩ về những gì chúng có thể làm nếu không được tập thể dục. Chúng có khả năng sẽ phi thẳng qua cửa sổ mất.
Khi Dan mở chốt, chúng bỏ chân trước khỏi bệ cửa sổ và nhảy chồm lên cửa chính. Những nỗ lực của anh để trấn tĩnh chúng tiếp tục thất bại. “Được rồi. Được rồi. Tao về rồi đây. Tao cũng nhớ chúng mày. Bình tĩnh nào. Bình tĩnh!”
Anh đấu tranh để đẩy cánh cửa mở ra với gần một trăm ba mươi kilôgam sức nặng của những chú chó phía bên kia, mỗi chứ đều đang giành giật để chào đón anh. Mõm chúng cắn vào cạnh cửa, cố mở nó ra, và chúng nhảy vọt lên. Chúng khiến Dan mất thăng bằng, nhưng anh cố đứng thẳng lại và không bị ngã lăn ra đất. Anh xoa lông và gãi đầu chúng khi chúng quấn mình quanh anh, rên rỉ với niềm vui thuần khiết. Sau một phút, Dan bước ra trước bãi cỏ của mình. “Đi chạy nào. Đi chạy thôi!”
Lũ chó chạy vòng quanh sân, va vào nhau và nhảy chồm lên nhau như những chiếc ô tô đụng. Dan khuyến khích chúng làm bất cứ điều gì để buộc chúng phải tiêu hao năng lượng bị dồn nén trước khi quay vào nhà. May mắn là chúng không được dai sức cho lắm, sau một vài phút, chúng quay trở lại với cái lưỡi thè ra khỏi miệng. Anh cưng nựng chúng thêm một phút trước khi tất cả cùng vào trong.
Anh đóng cửa và gọi vào di động của Tracy lần nữa. Anh đã cố gọi lúc lái xe nhưng các cuộc gọi của anh đều bị chuyển vào hộp thư thoại. Lần này cũng vậy. Anh kiểm tra đồng hồ, tự hỏi có phải cô đi chạy bộ rồi không, mặc dù cho đến thời điểm này thì chặng đường chạy hẳn đã rất dài và anh không nghĩ là cô sẽ rời khỏi nhà một mình vào buổi tối trong hoàn cảnh hiện tại. Anh thử gọi về máy bàn nhà cô, nhưng cũng bị chuyển qua hộp thư thoại.
Anh thấy lo lắng nhưng cũng không lo lắng quá mức. Trước đó anh đã nói chuyện với cô và cô đã nói với anh là cô đã khóa mình trong nhà và mọi chuyện đều ổn cả.
Vậy thì tại sao cô lại không trả lời điện thoại?
Anh đặt điện thoại lên cái kệ bằng đá cẩm thạch, bật ti-vi xem tin tức địa phương và bước vào bếp. Anh tìm thấy một chai bia Corona tít sâu trong tủ lạnh và một miếng phô mai Reggiano. Anh lôi một hộp bánh quy từ trong chạn bếp, một con dao trong ngăn kéo rồi bắt đầu ăn uống. Anh định uống thêm ngụm Corona nữa thì quay sang xem ti-vi và để ý thấy dòng chữ chạy ngang qua bên dưới màn hình.
Anh nghĩ đến ánh đèn đột nhiên bật lên ở sân sau nhà Tracy, rồi lại nghĩ về chuyện cô không trả lời điện thoại của mình.
Kins đi theo lối ra khỏi cầu Tây Seattle, rẽ trái tại ngã ba chỗ đường dẫn và vượt qua hàng dãy ô tô đang chờ đèn xanh. Chiều ngược lại qua cầu cũng đông nhưng có nhiều làn hơn nên các xe khác có thể dễ dàng di chuyển tránh đường anh.
Faz gác máy cuộc gọi với điều phối viên, người đã gọi lại cho anh để thông báo rằng các đơn vị đang trên đường đến nhà Tracy.
“Anh đã liên lạc được với cô ấy chưa?” Kins hỏi.
“Vẫn chưa.”
“Với tốc độ này, chúng ta sẽ gặp họ ở đó.” Kins nói, sự thất vọng của anh đang lên tới đỉnh điểm.
Admiral Way là lối ra đầu tiên khỏi cầu. Ở cuối đường dẫn, anh rẽ phải, đi lên một đường dốc. Khi đã lên đến đỉnh, anh từ từ quay xe, di chuyển chân để tăng tốc, sau đó nhanh chóng phanh khựng lại. Chiếc xe dừng lại cách một chiếc xe thùng của dịch vụ vận chuyển UPS đang đậu trên con đường hẹp chỉ vài phân.
Tracy nằm sấp bụng, Bankston ở phía trên cô, hơi thở và nước dãi âm ấm của hắn vương trên cổ cô, chiếc dây thừng đang thít lấy cô. Cô đã xoay xở để luồn ngón tay trái xuống dưới sợi dây ngay trước khi Bankston thít chặt lại, và giờ cô đang chiến đấu để giữ lại một phân quý giá đó, ngăn hắn ngắt hoàn toàn nguồn cung cấp oxy của cô.
Thứ gì đó đang đâm vào dưới sườn cô. Cô cố gắng dùng tay phải mò mẫm và tìm thấy một mảnh lan can vỡ đang găm chặt bên dưới mình. Cô nắm chặt nó, dùng hết sức bình sinh nâng bụng và hông lên đủ để lấy được mảnh gỗ. Dây thừng thít chặt hơn. Cô bắt đầu thấy đầu óc quay cuồng.
Cô nâng hông lên lần nữa, lăn người và vung miếng gỗ như vung gậy đánh bóng, đập mạnh vào bên trái đầu Bankston, tạo nên một tiếng bốp nặng nề. Cú đánh khiến hắn ngã nhào sang phải, và hắn bị tuột tay khỏi sợi dây thừng. Tracy nới dây khỏi cổ và hít thật sâu. Cô vung gậy lần nữa, rồi lần thứ ba. Bankston lăn người khỏi cô, cố gắng tránh đòn. Cô lăn ra xa khỏi hắn và ráng sức quỳ dậy, đau đớn và vẫn thở hổn hển. Cô kéo chiếc thòng lọng qua đầu và quẳng nó vào góc phòng. Cô hít thêm không khí, vẫn còn nghẹt thở và khò khè. Cảm giác như có ai đó đang thiêu đốt vai cô bằng miếng sắt nung. Cô cảm thấy choáng váng và buồn nôn.
Và tức giận. Thật sự tức giận.
Cô lảo đảo đứng dậy.
Bankston đang bị chảy máu đầu cũng loạng choạng đứng lên.
Tracy nâng mảnh lan can vỡ lên. “Đến đây!” Cô nói, răng nghiến chặt. “Đến đây, thằng chó đẻ.”
Bankston lao tới.
Kins chưa bao giờ thấy chiếc xe thùng UPS nào lại di chuyển nhanh cả. Khi Faz la hét yêu cầu anh ta di chuyển chiếc xe của mình, người tài xế cuống quýt chạy ngang qua bãi cỏ và gần như nhào vào sau vô lăng. Lốp xe rít lên, và chiếc xe thùng rướn lên phía trước, bánh xe trước chồm lên vỉa hè. Kins vượt qua và họ lao bắn đi trên phố, lớp xe trượt rin rít khi dừng trước nhà Tracy. Họ giật mở cửa xe và nhảy ra ngoài. Kins vội vã đến cổng và ấn chuông, vẫn hy vọng Tracy sẽ trả lời.
Cô không trả lời.
“Cái xe tuần tra chết tiệt đâu rồi?” Anh lên tiếng, nhìn trở lại con phố trong khi vẫn liên tục nhấn chuông.
Hai đơn vị tuần tra hú còi lái xe đi dọc theo khu phố, đèn nhấp nháy. Họ dừng lại giữa đường ngay phía sau chiếc BMW, và bốn viên cảnh sát bước ra. Một người mang theo dụng cụ phá cửa, đó là một thanh thép hình ống có tay cầm.
Kins bước tránh khỏi cổng. “Phá nó đi!”
Viên cảnh sát lực lưỡng nhất nắm chặt tay cầm, xoay ống thép lại và đập mạnh vào cửa cổng ngay phía trên bàn phím số. Hàng rào kêu răng rắc và cong đi, nhưng cổng không mở.
“Làm lại.” Kins nói.
Viên cảnh sát đập lần nữa, rồi đến lần thứ ba, thứ tư. Với mỗi cú đập, cánh cổng lại cong đi và lắc lư, nhưng vẫn đứng vững. “Cố lên!” Kins cúi xuống và nhìn kĩ cái khóa. Có chốt – một miếng thép dày ít nhất là năm phân gắn vào bản lề kim loại. Bởi hàng rào đã bị bẻ cong, họ khó có thể tháo nó ra được.
“Không được rồi.” Kins nói. “Quá chắc chắn.” Anh xem xét hàng rào, rồi nói với hai viên cảnh sát khác. “Khum tay lại đi. Cho tôi điểm tựa.”
“Anh không trèo qua được đâu.” Faz nói. “Còn hông anh thì sao?”
“Anh có ý nào hay hơn à?”
“Để một người trong số họ trèo đi.” Faz nói.
“Khum tay lại!” Kins nói. Hai viên cảnh sát làm theo chỉ dẫn, và Kins giẫm lên tay họ. “Đếm đến ba nhé! Nâng tôi lên và giữ tôi cho đến khi tôi bảo buông ra. Tôi có một lần thắt ống dẫn tinh trong đời rồi. Tôi không cần thêm lần nào nữa đâu. Sẵn sàng chưa? Ba.”
Hai viên cảnh sát nâng tay lên. Kins vươn tay túm lấy thanh ngang dài mười lăm centimét bên dưới hàng rào nhọn, sử dụng cánh tay để đỡ mình, xoay chân phải và hông, đu lên thanh ngang. Anh leo lên trên rào nhọn, giữ thăng bằng như một vận động viên thể dục trên con ngựa gỗ tay quay. Tay anh run lên vì gắng sức. “Được rồi, buông ra đi!” Anh nói.
Kins nín thở, nghiến chặt răng và vung chân trái qua hàng rào. Khi đã hoàn toàn thoát khỏi đầu nhọn, anh đẩy người lên, nhảy xuống và lăn người để phân tán lực tác động. Cơn đau bùng lên trên đùi, lan xuống chân anh.
“Anh ổn chứ?” Faz hỏi.
Kins cố đứng dậy, cơn đau như cướp lấy hơi thở của anh. Anh nhăn nhó và nói: “Quăng dụng cụ phá cửa qua đây.”
Nó rơi xuống với một tiếng thịch lớn, khiến một tấm gạch lát nứt ra. Kins nhặt nó lên và khập khiễng đi lên cửa trước. Anh đứng lùi lại vài phân và đập vào ngay phía trên bàn phím số. Anh nghe tiếng gỗ nứt nhưng cánh cửa không bung ra. Anh đập lần thứ hai. Lớp gỗ vỡ ra, nhưng một lần nữa cái chốt vẫn ở yên vị trí. Khi anh đập lần thứ ba, cánh cửa bị đẩy bật vào trong.
Anh thả dụng cụ phá cửa xuống, lôi khẩu Glock ra, bước vào trong và ấn nút trên bảng điều khiển phía bên phải cửa để mở cổng, sau đó cất tiếng gọi Tracy.
Quay phim của Maria Vanpelt đẩy thiết bị cuối cùng vào chiếc xe thùng đưa tin và quay sang cô ta. “Xuất sắc!” Anh ta lên tiếng. “Cô hẳn phải là có quý nhân phù trợ hoặc đã thỏa thuận với quỷ.”
Cô ta mỉm cười. “Có lẽ là cả hai.”
Vanpelt vẫn cảm thấy adrenaline đang dâng cao. Cô ta không chỉ vừa hớt được thông tin độc quyền trước các đài địa phương khác mà còn trước cả các kênh truyền hình quốc gia. Biên tập viên phụ trách ở trường quay đã gọi để nói với cô ta là tất cả các đài lớn đang chạy đoạn video của họ. Điện thoại của Vanpelt reo. “Cô có xem cảnh quay trực tiếp không?” Cô ta nói. “Có bất kỳ ai từng được đưa tin trực tiếp ở hiện trường khi cảnh sát tìm thấy nơi ẩn náu của một tên giết người hàng loạt không?”
“Cô đang ở đâu?” Biên tập viên phụ trách lên tiếng, và Vanpelt nhận ra sự lo lắng trong giọng nói của cô ta.
“Chúng tôi vừa cất đồ vào xe. Sao vậy? Có chuyện gì?”
“Chúng tôi nhận được hàng loạt báo cáo là có chuyện gì đó đang xảy ra ở nhà Tracy Crosswhite ở Tây Seattle.”
“Gì cơ?” Vanpelt thấy dạ dày mình rớt xuống. “Kiểu báo cáo thế nào?”
“Không biết. Nhưng có chuyện gì đó lớn lắm đang xảy ra. Các máy quét đang làm việc điên cuồng. Tôi đang cử ai đó…”
“Không.” Vanpelt nói. “Tôi sẽ đi.”
“Cô đang ở quá xa.”
“Đây là câu chuyện của tôi. Tôi sẽ đến đó.” Cô ta gác máy và nhìn qua sân, qua hai chiếc xe thùng của đội khám nghiệm hiện trường đang đậu trên bãi cỏ. Johnny Nolasco đang đứng giữa đội FBI. Mặc cho những gì họ đã tìm ra, không ai có vẻ hân hoan. Không có những cái vỗ tay mừng rỡ hay bắt tay, không có những nụ cười thỏa mãn.
“Maria?” Quay phim của cô ta lên tiếng.
“Chúng ta cần đi ngay bây giờ.”
Khi David Bankston lao về phía trước, Tracy đã căn thời điểm tiếp cận của hắn. Cô xoay ngang và vung tay phải lên. Bankston đỡ đòn bằng cẳng tay và lao vào cô, ném cả hai về phía sau. Cơn đau trên vai cô bùng lên lần nữa khi cô đập mạnh xuống sàn, nhưng cô đá, đạp và đấm Bankston cho đến khi hắn giật thanh lan can ra khỏi tay cô.
Ở phía trên cô, thở phì phò, mắt kính lệch đi, máu đang chảy dài xuống một bên mặt và râu, Bankston nâng gậy lên.
Kins chạy qua phòng ngủ và phòng tắm của Tracy, không thấy cô đâu, sau đó vội vã trở lại cầu thang, vượt qua Faz và những viên cảnh sát khác đang vào nhà. Có thứ gì đó rơi vỡ bên dưới họ. Kins vội vàng khập khiễng đi xuống cầu thang, hông anh đau như thiêu đốt, Faz đi ngay đằng sau. Trong ánh sáng mờ tối, anh trông thấy hai bóng người. Một tên đàn ông đang ngồi phía trên Tracy, quay lưng về phía họ, cánh tay hắn nâng lên, cầm theo thứ gì đó.
Kins nâng khẩu Glock lên, chân tách ra một cách tự nhiên, tay trái đưa lên hỗ trợ tay phải, hai cánh tay tạo thành hình tam giác với khẩu súng ở đỉnh. Anh nhắm mục tiêu vào chấm đỏ nhỏ xíu. “Đứng im!” Anh hét. Người đàn ông quay lại. David Bankston. “Bỏ thứ anh đang cầm trong tay xuống, David.”
Nhưng David Bankston không làm theo.
“Đừng!” Kins hét.
Bankston vung thứ hắn đang cầm lên. Faz đưa một tay lên để gạt cú đánh, nhưng Kins không nao núng. Anh thở ra từ từ và bắn liền ba phát.
Âm thanh vang lên thật inh tai, và ba phát súng thắp sáng căn phòng bằng những tia trắng bạc. Mùi thuốc súng nhanh chóng tan vào không trung. “Gọi tiếp viện đi!” Kins nói với một viên cảnh sát. “Chúng ta sẽ cần một xe cứu thương và giám định pháp y. Bảo họ gửi một đội khám nghiệm hiện trường tới.”
Anh di chuyển đến chỗ Bankston đang nằm ngửa, mắt mở to. Bankston bị dội lại do tác động của đạn. Kins quỳ xuống tìm mạch đập nhưng không thấy gì. Anh chuyển sự chú ý sang Tracy. Cô đang ngồi ôm lấy cánh tay trái. “Tôi nghĩ xương đòn của tôi bị gãy rồi.” Giọng cô nghe như có ai đó đang cọ xát họng cô bằng giấy nhám, và ngay cả trong ánh sáng lờ mờ, anh cũng có thể thấy một vệt máu đỏ trên cổ cô.
“Xe cứu thương đang đến.” Anh nói.
Tracy châm chọc. “Anh tốt hơn nên kiểm tra Faz đi.”
Faz vẫn đang quỳ gối, một tay áp lên trán, máu chảy ra từ chỗ thanh gỗ đập vào. “Tôi ổn cả.” ông nói. “Tôi đã đỡ đòn bằng mặt.”
“Cô có đi được không?” Kins hỏi Tracy.
“Tôi nghĩ là được. Giúp tôi đứng lên nào!”
Anh giúp cô đứng dậy. “Sao anh biết?” Cô hỏi.
“Chúng tôi xem bản tin. Và cô thì lại không trả lời điện thoại.”
“Bản tin?”
“Chăm sóc y tế cho cô trước đã, rồi tôi sẽ thuật lại cho cô nghe.”
“Lẽ ra tôi nên kể cho anh về Stinson.”
“Chuyện qua rồi, không nhắc lại nữa.” Anh nói.
“Anh có thể giúp tôi chuyện này không?”
“Bất cứ điều gì.”
“Gọi cho Dan. Bảo với anh ấy là tôi ổn cả.”
“Không vấn đề gì.”
Cô quay sang một trong những viên cảnh sát vẫn đang ở đó. “Có một hộp thức ăn cho mèo và thìa ở trên sàn. Lấy nó và gõ nhé! Con mèo của tôi vẫn ở ngoài kia.”
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng