Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 53
C
anh ba(3h sáng)…
“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong
Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau
Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)…”
Điện thoại cô đổ chuông…
Số điện thoại kèm theo tên cậu hiện lên trước màn hình điện thoại đang sáng. Cô cầm lên xem rồi ghìm chặt nó trong tay. Cô không biết mình phải nói gì khi bắt máy vào lúc này? Hiện, cô đang rất rối bời, ngay cả bản thân cô, cô cũng không biết nói gì với chính mình cho qua huống chi là nói với cậu.
“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong
Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau…”
Điện thoại đổ chuông lần hai.
Và cô quyết định bắt máy.
- …Alo!
- “Na à? Tớ, Gia Bảo nè.”
- Tớ biết.
- “Vậy sao cậu không bắt máy? Hay cậu đang bận?”
- Không.
- “… Ờ, mà đã khuya rồi, chắc cậu đang ngủ. Tớ xin lỗi!”
- Cậu gọi cho tớ có gì không?
- “…” _ cậu im lặng.
- … _ cô cũng im lặng, cô đang mong chờ một lời nào đó từ cậu hơn là sự im lặng này.
- “… Yuu…”_ cậu lấp lửng.
- Yuu tỉnh rồi phải không?
- “Sao cậu biết?”
- Ưmmm tớ đoán.
- “Uhm!”
- Cậu vui chứ?
- “Sao cậu lại hỏi vậy?”
- Tớ sẽ đến thăm Yuu sau.
- “…Tối nay cậu có đi chơi hay làm gì không?”
- Đi chơi? _ cô nhắc lại lời cậu.
- “…”
- Với ai?
- “…”
- Mà thôi, cậu lo cho Yuu đi! Cô ấy mới tỉnh lại sau một thời gian dài hôn mê, bây giờ cô ấy cần cậu hơn tớ đó.
- “…”
- Oáp… tớ buồn ngủ rồi, bye cậu! _ cô vờ ngáp dài và vội cúp máy.
Cuộc nói chuyện tẻ nhạt, không ăn khớp với nhau câu nào. Vì mỗi người đang tự theo đuổi một lỗi suy nghĩ của riêng mình.
___o0o___
- Cậu… dối tớ. _ cậu buồn bã, chút thất vọng.
Lúc nãy, khi chạy ra khỏi bệnh viện để đuổi theo cô, vô tình cậu đã thấy cô ngồi lên xe hắn, để hắn chở đi trong đêm…chỉ hai người-cô và hắn.
___o0o___
- Cậu… tránh né tớ. _ cô cũng buồn không kém cậu.
Cậu không trả lời những câu hỏi của cô khiến cô thấy cậu như đang né tránh mình.
…
___o0o___
Sáng hôm sau…
Tu viện Maria,
Cô lê thân tàn ma dại đến tìm Kì Lâm thăm nó.
Hai vai trùng xuống, toàn thân rũ rượi, đôi mắt vật vờ thâm quầng, tóc cũng không thèm cột gọn gàng lại… chỉ biết cắm mặt xuống đất đi.
- Xin lỗi chị có cần tôi giúp gì không? _ giọng lanh lảnh của Kì Lâm.
Nghe tiếng nó, cô chựng lại rồi từ từ ngước mặt lên nhìn.
- Ôi Chúa tôi! _ Kì Lâm giật thót lên như gặp ma.
Không nói quá nhưng lúc này, thực sự nhìn cô rất “chán đời”.
“Chớp chớp” _ Kì Lâm không tin được nhỏ bạn thân nó – Trần Na Na “xì tai” bây giờ lại trở nên “tai xì” thế này.
- Ực _ Kì Lâm nuốt khan. – Có chuyện gì mà trông mày… vậy bé Na? _ Kì Lâm nói lấp lửng rồi đến lay nhẹ vai cô lo lắng.
- … hức hức… huhuhuhu… _ bỗng cô bật khóc. Cô ôm chầm lấy Kì Lâm và khóc trên vai nó.
Tối qua khi khóc trước mặt hắn xong, cô đã định sẽ không khóc nữa, nhưng không hiểu sao khi đứng trước Kì Lâm cô lại không kềm được lòng. Chợt ước nguyện bị tắc tuyến lệ trở lại cuộn lên trong cô, nếu thế cô sẽ không phải khóc, nước mắt cũng sẽ không thể rơi, cô cũng không trở nên yếu đuối-ít nhất là trước mặt ai đó.
Kì Lâm sững người trước hành động của cô, từ lúc quen nhau tới giờ, cô chưa bao giờ thế này với nó cả. Như vậy có nghĩa là cô đang rất “đau”, hiểu thế nên Kì Lâm cũng không hỏi nhiều mà cũng ôm lấy cô, vuốt lưng và vỗ về cô như một người chị yêu hiểu biết và rộng lượng.
- Tao không biết mày buồn chuyện gì… nhưng mày cứ khóc đi! Tao sẽ làm điểm tựa và hứng nước mắt cho mày!
- Hức huhuhu…
Tuy sáng sớm nhưng tu viện cũng không ít kẻ qua người lại, mỗi người đi qua đều để lại ánh mắt thương hại hoặc khó hiểu cho hai cô gái trẻ đang ôm nhau giữa chốn đông đúc thế này.
…
Cuối cùng thì nước mắt cô cũng chịu dừng lại, Kì Lâm bắt đầu làm “chuyên viên thắc mắc” và cô đã kể lại mọi chuyện cho nó nghe.
“Rầm”
- Không thể như thế được! _ Kì Lâm đứng dậy hừng hực lửa nói kèm theo tiếng đập bàn lớn. – Tao tin, Gia Bảo không phải loại người đó! Với tính cách của cậu ta, chắc chắn sẽ giữ tròn trách nhiệm với con nhỏ trái dứa đó thôi, chứ tao tin cậu ấy yêu mày nhất.
- … _ cô im lặng nghe Kì Lâm nói, nhưng không biết có lọt được chữ nào vào tai hay không.
- Đi! _ Kì Lâm cầm tay cô, lôi mạnh, kéo đi.
- Đi đâu? _ cô giật Kì Lâm lại.
- Mày thật ngốc đó bé Na à! Tao nghĩ, bây giờ dù có nói thế nào thì với cái đầu cố chấp của mày cũng không nghe tao. Nên thôi, tốt nhất để tao cùng mày đến đó hai mặt một lời bắt cậu ta nói rõ cho mày nghe.
- Tao không! _ cô giật phăng tay mình ra khỏi tay nó.
- Mày sợ?
- Không!
- Vậy thì đi, nếu có sao thì còn có tao đây, thà dứt khoát một lần còn hơn mày cứ vậy mãi.
- Tao đã nói là thôi đi mà! _ cô hét lên.
- … Hừm… vậy cũng phải đi. Đến đó xem tình địch của mày tình hình thế nào còn chuẩn bị lực lượng nữa chứ.
- …
- Mày không đi phải không?
- …
- Vậy tao đi. _ Kì Lâm nói rồi hùng hổ bỏ đi.
- Khoan đã! _ cô gọi với lại.
- … Sao?
Cô vội rảo bước đến cạnh nó, và cả hai cùng đến bệnh viện “thăm” Yuu.
___o0o___
Cách rất xa thành phố-nơi dường như không được nhắc đến trên bản đồ,
Một dải “tường thành” trông lâu năm và hoang phế lộ ra giữa cứ điểm được gọi là bí mật. Trông nó xù xì và rêu phong, nhưng chớ để bị đánh lừa, đó chỉ là vẻ ngụy trang mà thôi.
MK…
“Chát bốp choang bịch…” _ những âm thanh nối tiếp nhau vang lên đến chói tai
- Ực…hộc hộc… _ Gia Linh co coắp người dưới nền đất lạnh buốt với những vết thương cả cũ lẫn mới trên mình.
- Bây giờ đã thấm được chưa… “con gái”? _ old man giọng đầy mỉa mai.
- Ực…hộc… khụkhụ…
- Khốn kiếp! Mày giám phản bội tao sao? Giỏi lắm! Để tao xem mày còn lần thứ hai nhìn thấy mặt trời nữa không. _ vừa dứt lời, old man đã cúi xuống, túm chặt lấy cổ áo Gia Linh, giơ tay lên cao và…
“Bốp” _ ông ta binh thật mạnh vào đầu Gia Linh.
Gia Linh thậm chí không còn đủ sức để thốt lên nỗi đau dù chỉ là một tiếng á huống chi là sự chống cự người đàn ông dù lớn tuổi nhưng đầy sức mạnh này.
Cô chỉ biết nằm dài trên đất, mặc cho những vết thương đang rỉ máu, những vết sưng bầm tím đến thâm đen…
“Crick” _ tiếng súng lên nòng trên tay ông ta.
“Nghía” khẩu súng trên tay, mắt nheo nheo lại, tay cầm điếu xì gà nghi ngút khói, old man cười khảy.
- Ta cũng đang muốn thử lực của “con” này có tốt không đây. _ ông ta nhắm đường súng lên tường và từ từ…từng centimet một…ông ta dần chĩa nòng súng trước đầu Gia Linh. – “Con gái cưng” giúp ta thử độ tốt của nó nhé!
…1 giây… 2 giây…3 giây… _ viên đạn có thể bay ra bất cứ lúc nào… Ngón tay ông bắt đầu co dần lại… có lẽ một âm thanh nào đó sắp vang lên…
Và… chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến…
“PẰNG… bịch”
Vết máu loang lổ trên sàn, tất cả đều đang bất động, cả Gia Linh, cả old man và cả…
- Tua… Tuân…Tuấn! _ Gia Linh cố gượng gọi được tên anh và rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Là Thiên Tuấn, anh đã đến. Vội cứu Gia Linh trước “ngọn súng” của ông ta nên anh không kịp nghĩ được gì mà lao thẳng vào, ôm lấy ông ấy. Kết quả là ông ta đã bóp cò, và người lãnh viên đạn ấy không ai khác chính là Thiên Tuấn. Ông ta bị anh đẩy ra, đập đầu vào tường mạnh nên cũng bất tỉnh.
___o0o___
Trường học…
Như thường lệ, Gia Tuệ đưa cơm đến cho cha mình vào bữa sáng. Đang lững thững bước đi giữa sân trường thì…
- Hôm nay đến sớm vậy? _ Quốc từ đâu đứng lù lù sau lưng Gia Tuệ.
Mắt Gia Tuệ bất giác đảo lúng túng, trông cô có vẻ bối rối, có lẽ Gia Tuệ không trông mong gì vào việc gặp Quốc.
Gia Tuệ chựng lại, ngây ra giây lát rồi rụt rè quay lại.
- … Chào anh! Em đưa cơm cho ba em.
- Anh biết, ngày nào cũng ba bữa: sáng – trưa – chiều đúng không?
- Dạ…
- Chắc em cá tính lắm nhỉ?
- Dạ?
Quốc bật cười trước bộ dạng cứ lúng búng của Gia tuệ.
- Anh có gì làm em sợ à?
- Dạ?
- Em thoải mái đi! Anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi, không cần căng thẳng thế chứ?
- Dạ…
- Đồ ăn em làm rất ngon!
- Cảm ơn anh!
- Nhưng…
- … Sao ạ?
- Nó làm anh chảy nước mắt đó.
Mặt Gia Tuệ bỗng đỏ lựng lên.
- Em rất thích ăn cay nhỉ?
- Dạ không ạ.
- … Thật không sao?
Gật gật
Quốc giấu đi nụ cười nửa miệng của mình và tiếp tục nói chuyện với Gia Tuệ.
- Anh hơi khát, em có muốn đi uống nước với anh không?
- Dạ… Cảm ơn anh! Em không khát.
- Không sao, hẹn em khi khác.
- Vâng! Chào anh! _ Gia Tuệ cúi người chào Quốc.
Anh bật cười và quay lưng đi.
“Rinh…rinh…rinh…” _ điện thoại Gia Tuệ đổ chuông khi Quốc vừa quay lưng đi…
- Alô!
- “…”
“Bịch” _ Gia Tuệ sững sờ, làm rớt chiếc lồng cơm trên tay lăn chỏng trơ xuống sân.
Quốc đi chưa xa nên vẫn có thể nghe được tiếng động ấy, anh quay lại…
Vừa quay lại thì Gia Tuệ đã vụt qua trước mặt anh, lao thật nhanh ra hướng cổng…
………ooo
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?
Chishikarin
Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? - Chishikarin
https://isach.info/story.php?story=do_khon_sao_de_toi_nho_cau__chishikarin