Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Sủng Hậu Chi Lộ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 52
E
ditor: Campham
Mùng mười tháng năm, Phó Định thành thân.
Tín Đô thành cách kinh thành hơn 500 lí, nếu ra roi thúc ngựa, ba canh giờ là tới nhưng ngồi xe ngựa, một ngày đi hơn trăm dặm nên đến hai lăm tháng tư Phó Thẩm Ngôn mới để mẹ con Kiều thị xuất phát, tới kinh thành nghỉ ngơi mấy ngày vừa vặn tới đoan ngọ.
Kiều thị luyến tiếc trượng phu, càng luyến tiếc nhi tử bảo bối, chuyến đi này là hơn một tháng.
Mõ đánh canh hai, thấy thê tử ôm nhi tử không chịu ngủ, Phó Phẩm Ngôn thở dài: "Nếu không nàng dẫn Quan ca nhi theo đi."
Vì giữ chức ở Giang Nam, núi cao đường xa, con cái lần lượt lớn lên, đứa này có thể đi xa thì đứa kia còn quá nhỏ, thấm thoắt mấy chục năm chưa về lại kinh thành. Lần này đích trưởng tôn Phó gia thành thân, họ lại chuyển đến Tín Đô, hắn công vụ quấn thân nên bắt buộc thê tử phải đi thay.
Kiều thị hôn nhẹ khuôn mặt nhi tử đang say ngủ, lắc đầu: "Quan ca nhi còn nhỏ, đường xa xóc nảy, người lớn có thể nhẫn, thằng bé sao chịu nổi. Thiếp chỉ sợ thằng bé nhớ mẹ, nửa đêm dậy khóc?"
Phó Phẩm Ngôn ôm lấy bà: "Còn có Uyển tỷ nhi mà, nàng quên Uyển tỷ nhi đã từng chiếu cố Tuyên Tuyên rất tốt sao?"
Nghĩ tới trưởng nữ dịu dàng hiểu chuyện, Kiều thị thoáng an tâm, lau nước mắt, đặt nhi tử xuống giường, quay người chôn vào ngực trượng phu: "Vậy còn ngươi, lần đầu chúng ta tách ra lâu như vậy, ngươi có nhân lúc ta không ở nhà tìm người khác?"
Phó Phẩm Ngôn bất đắc dĩ cười, vừa hôn vừa nói nhỏ: "Vậy tối nay chúng ta thanh toán trước một tháng này luôn?" Năm đứa nhỏ, bốn đứa đã lớn, sao có thể vì ham muốn nhất thời mà chạm vào người khác, thê tử thương tâm con trẻ lại giận lẫy? Một tháng thấm gì so với thời gian mười tháng mang thai.
Kiều thê dưới thân không chờ đợi được giơ chân lên, quấn lấy eo ông như dây leo.
Sắp xa cách, hai vợ chồng tự nhiên có trăm loại lưu luyến. Bên Hải Đường viện, Phó Dung hưng phấn ngủ không yên, quấn Phó Uyển nói chuyện: "Chúng ta đi rồi, tỷ tỷ có nhớ chúng ta không? Ai, nếu tỷ đi cùng thì vui biết mấy, trên đường có thể nhìn trộm Lương đại ca."
"Muội im đi!" Phó Uyển trở mình, nhỏ giọng giận muội muội: "Tuyên Tuyên nhỏ hơn mà còn chững chạc hơn muội, đâu phải chưa từng đi xa nhà, có gì mà cao hứng, lúc trước ai ngại ngồi xe ngựa lắc lư?"
Phó Dung khổ mặt.
Nàng thích đi kinh thành, nhưng nghĩ tới việc bốn năm ngày ngồi xe ngựa xóc nảy, tiểu tiện đều không thuận tiện, nhìn nóc giường: "Nếu có thể bay thì tốt."
Phó Uyển bị nàng chọc cười, quay đầu nhìn muội muội ngốc: "Muội nghĩ bay không mệt sao? Ngộ nhỡ ngược gió, với thân hình nhỏ nhắn này, muội sẽ bị thổi về."
Nhắc tới thân thể, Phó Dung cười trộm: “Còn tốt hơn tỷ tỷ, nặng trịch sợ bay không nổi."
Ba tỷ muội, tỷ tỷ dậy thì sớm nhất, mười ba tuổi đã phổng phao lồi lõm. Còn nàng thì chậm chạp, sau khi cập kê mới hiển lộ một chút, dáng người muội muội cao gầy, eo nhỏ chân dài, lồng ngực lại cố tình không xuất chúng.
Với lần làm vợ người kiếp trước, Phó Dung nói chuyện có chút tùy tiện, nhưng Phó Uyển là đại cô nương chưa xuất giá, nghe lời nói thô tục lập tức nghiêm mặt ngồi dậy thẩm vấn Phó Dung có phải xem mấy loại sách tào lao. Phó Dung tự biết lỡ miệng, lại không dám nói bậy bạ, kéo chăn giả bộ ngủ.
Nhưng không thể trốn thoát, sáng hôm sau Phó Uyển túm muội muội về Phù Cừ viện, lục tung đồ đạc kiểm tra nàng có xem sách bậy bạ hay không. Phó Dung nào có loại sách loạn thất bát tao đó, nhưng nàng ẩn giấu ngọc bội của Từ Tấn, may mắn nàng giấu ngọc bội trong khe hở của hộp trang sức nhỏ nên Phó Uyển lục lọi cứ nghĩ là ngọc bội muội muội thu thập từ nhỏ.
"Tỷ tỷ oan uổng, ta sẽ cáo trạng với Lương đại ca." Phó Dung bắt đầu phản ngược.
Phó Uyển chột dạ, tùy ý muội muội trêu ghẹo.
Đại gia đình đang ăn sáng trong không khí u sầu thì Lương Thông tới.
Kiều thị cho người mời Lương Thông vào nhà chính, lại nói với Phó Uyển đang đứng dậy muốn đi: "Sớm muộn cũng là người nhà, không nên quá kiêng dè, con cứ ngồi ăn cơm." Trước khi con rể đi tranh tiền đồ, phải cho hắn chút ngon ngọt kích thích.
Phó Uyển hơi ngần ngừ, Phó Dung đưa tay kéo nàng ngồi xuống.
Lương Thông vào cửa thì ánh mắt đã đảo qua bàn cơm, thấy gương mặt thanh tú ửng đỏ của hôn thê, lòng bàn tay liền xuất mồ hôi.
Kiều thị từ ái hỏi: "Con ăn điểm tâm chưa? Hay ta cho người mang thêm bát đũa"
Lương Thông vội nói: “Bá mẫu không cần quản ta."
Kiều thị gật đầu, thấy yêu tử trừng mắt to tò mò quan sát Lương Thông, cười đặt hắn xuống đất, bảo đi tìm Lương Thông chơi. Quan ca nhi thật sự bước tới, Lương Thông dễ như trở bàn tay bế tiểu tử lên đùi, nhìn Quan ca nhi trắng non mềm, nghĩ tới sang năm có lẽ mình cũng sẽ có một nhi tử khả ái như vậy, liền liếc mắt nhìn Phó Uyển.
Phó Uyển cũng lặng lẽ nhìn hắn, hai mắt nhìn nhau, rốt cuộc ngồi không yên, để đũa xuống chạy trối chết.
Phó Phẩm Ngôn ho nhẹ, để đũa xuống, sau khi súc miệng thì dẫn Lương Thông và Phó Thần vào thư phòng dặn dò, đặc biệt là Phó Thần: "Ta giao mẫu thân và hai muội muội cho con, chuyện gì nhịn được thì nhịn, thà nhẫn một chút cũng đừng phá hư thanh danh nhà chúng ta."
Hồi nhỏ, dù là thứ suất nhưng huynh trưởng luôn chiếu cố ông, nhưg lão thái thái lại không thích, hắn tin thê tử có thể ứng phó, nhưng vẫn không thể yên tâm.
Phó Thần kiên định: "Nhi tử ghi nhớ phụ thân giáo huấn."
Kiều thị dẫn hai nữ nhi lên xe ngựa, Lương Thông và Phó Thần cưỡi ngựa thủ hộ hai bên.
Bọn họ đi quan đạo nên nghỉ chân ở dịch quán dọc đường, tình cờ gặp quan gia thái thái, nghe nói là thân thích của Cảnh Dương hầu phủ, thái độ liền khách sáo ba phần.
Kiều thị sợ hai nữ nhi không hiểu, nghiêm túc giải thích: "Đại tỷ tỷ của con làm trắc phi của Thái tử, tiền đồ cực tốt, đại bá phụ hiện đảm nhiệm Đại Lý tự khanh tam phẩm, nên chúng ta ra ngoài cũng dính chút kim quang." Tương lai Thái tử đăng cơ, trắc phi ít nhất chiếm một phi vị, chỉ cần không có gì bất ngờ, ngày lành Phó gia còn phía sau.
Kiều thị không có ý định chiếm tiện nghi đại phòng, giọng nói cũng không có tự đắc, nàng chỉ nhắc nhở nữ nhi lỡ ra ngoài làm khách có người nịnh nọt, cũng đoán được ý đồ đối phương, có người vô duyên vô cớ khi dễ người khác nhưng cũng người cố tình.
Phó Tuyên yên lặng ghi nhớ.
Phó Dung trong lòng phức tạp.
Không mấy năm Thái tử sẽ tạo phản, toàn phủ trên dưới không một người sống sót, đại đường tỷ lại không sống tới lúc đó, lúc có bầu thì vấp ngã, một thi hai mệnh, lưu lại một đứa con trai nhỏ.
Phó Dung không qua lại nhiều với đại đường tỷ, cũng không có cảm tình gì, nghe tin chỉ buồn bã mấy ngày, sau này tứ cô nương Phó bảo, người luôn đối đầu, châm chọc nàng lại làm trắc phi Thái tử, không nghĩ tin cáo phó của Phó Bảo cũng rất nhanh truyền ra.
Phó Bảo chỉ kiêu căng, quang minh chính đại đối nghịch với nàng, cũng đều là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, Phó Dung thấy phiền chứ không hận. Nghĩ tới tiểu cô nương kiêu ngạo ương ngạnh đảo mắt hương tiêu ngọc vẫn, liên tục mấy ngày Phó Dung ăn uống không ngon. Nàng là thiếp thất Túc vương nên không thể hồi phủ, mẫu thân đại khái biết nàng lo lắng, phái người tới trấn an vài câu, nhưng mẫu thân trước giờ là người tốt khoe xấu che, chỉ nói Phó Bảo bị bệnh mà chết.
Phó Dung không tin, nhàn rỗi nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy nhất định trong phủ Thái tử không thiếu loại đàn bà độc địa như bò cạp. Phó Bảo vui vẻ nhảy nhót, sao có thể đột nhiên bất đắc kỳ tử? Thậm chí đại đường tỷ đang mang thai, sao có thể không cẩn thận trược té?
Tráng lệ bề ngoài che giấu mục nát bên trong, Phó Dung toàn thân lạnh buốt.
Nàng lại nghĩ tới cái chết của mình.
Mẫu đơn hoa yến ngày đó, nàng bị người ta đẩy mới rơi xuống nước.
Chỉ hận lúc ấy trong mắt nàng chỉ có tân đế, không lưu ý khách khứa xung quanh, bất quá có thể được mời đến Mẫu Đan viên đều là nữ quyến huân quý, đời này nàng âm thầm phòng bị, dù bắt không được, cũng không cho đối phương cơ hội mưu hại.
Liên tục xe ngựa mệt nhọc, chiều ba mươi đoàn người đến kinh thành.
Thế tử Cảnh Dương hầu phủ Phó Định đã sớm dẫn người chờ bên ngoài cửa thành phía nam, mỉm cười nhìn thiếu niên quen thuộc đang đi bên cạnh xe ngựa: "Chính Đường, mọi người đến rồi!"
"Phiền đại ca!" Phó Thần cao giọng trả lời, tung người xuống ngựa, vài phu xe bên người không cần phân phó liền dừng xe ngựa.
Năm nay Phó Định mười chín, lớn hơn Phó Thần hai tuổi, hiện giữ chức Vũ Lâm vệ chính lục phẩm bách hộ, là tuổi trẻ tài cao trong đám đệ tử huân quý quen ăn ngon mặc đẹp, ham ăn biếng làm, không có chí tiến thủ. Năm ngoái, Phó Thần vào kinh đưa lễ tết, biết Phó Thần luyện võ, Phó Định cùng Phó Thần luận võ không phân thắng bại.
Từ nhỏ Phó Định đã được gia giáo vô cùng nghiêm khác, huynh đệ đoàn kết giúp đỡ nhau mới là chính đạo, lại ví dụ mấy gia đình vì nội bộ tranh đấu mà suy tàn Lúc trước Phó Định chỉ có một đệ đệ đồng bào nên cảm nhận không sâu, sau khi đánh với Phó Thần mới thật sự hiểu đạo lý. Hai huynh đệ đều có bản lĩnh, sóng vai mà đi giành không ít công to, như tranh đấu lẫn nhau như hai hổ tranh chấp, dù một phương thắn cũng là trọng thương, lúc nghĩ lại muốn khôi phực cũng phải nhìn sài lang hổ báo xung quanh có nguyện ý hay không, nên Phó Định rất coi trọng Phó Thần.
Được Phó Định chiếu cố, Phó Thần cũng kính trọng hắn như huynh trưởng, hướng hắn giới thiệu em rể Lương Thông.
Ba người khách sáo một phen, Phó Định quay người đi tới trước xe ngựa, cung kính hành lễ trước xe ngựa: "Vì hôn sự của Hành Chi làm thím và hai muội muội lặn lội đường xa, Hành Chi thật xấu hổ."
Kiều thị vén nửa bên màn xe lên.
Phó Định nghe động tĩnh, ngẩng đầu.
Năm đó lão Hầu gia được mệnh danh là mĩ nam kinh thành, con trai dưới gối đều dáng vẻ đường đường, trưởng tử Phó Phẩm Xuyên nho nhã thư sinh hơn Phó Phẩm Ngôn hơn ba phần anh khí, chỉnh thể xem ra hai huynh đệ là không phân biệt. Kiều thị thấy dung mạo Phó Định tương tự Phó Phẩm Xuyên sáu phần lại nhớ đến cảm giác lần đầu gặp Phó Phẩm Xuyên năm đó.
Thoáng chớp mắt, con cái đều đã lớn.
Ngày tháng trôi qua thật nhanh.
Kiều thị khẽ mỉm cười, ôn nhu nói: "Hành Chi khách sáo, đích trưởng tôn Phó gia thành thân, thím cao hứng còn chưa kịp, sao lại ngại mệt? Chỉ là hai đứa nhỏ ngồi không yên, chúng ta tới nhà hãy chuyện trò tiếp."
Phó Định không khỏi nhìn bên cạnh Kiều thị.
Phó Dung ngọt ngào gọi: "Đại ca", Phó Tuyên khách sáo mỉm cười.
Lần đầu gặp hai đường muội đều dung mạo xuất chúng, Phó Định ngẩn ra: "Tam muội, Lục muội vất vả, chúng ta hồi phủ."
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Sủng Hậu Chi Lộ
Tiếu Giai Nhân
Sủng Hậu Chi Lộ - Tiếu Giai Nhân
https://isach.info/story.php?story=sung_hau_chi_lo__tieu_giai_nhan