Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phi Thiên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 52: Diệu Pháp Tự (8)
L
ão bản nương lại vịn yên ngựa cố gắng trèo lên, thế nhưng bò lên không nổi, Miêu Nghị suýt chút nữa hôn mê, đã tới lúc này rồi…
Nhất thời nổi giận không thể nhịn được, Miêu Nghị vỗ thẳng vào mông nàng một cái thật mạnh, có thể nghe một tiếng bốp hết sức rõ ràng.
Lão bản nương như bị sét đánh, ôm mông xoay người lại trợn to mắt nhìn hắn.
Lực đinh khiêng kiệu, nho sinh, đầu bếp lập tức trợn mắt há mồm, suýt chút nữa rớt con ngươi ra ngoài, miệng há to có thể đút lọt một quả trứng gà.
Miêu Nghị không suy nghĩ nhiều như vậy, thuần túy là bị nữ nhân phiền phức này chọc tức. Nếu không phải là người này có ân tình nhắc nhở mình tránh thoát một kiếp, hắn thật sự muốn bỏ mặc bọn họ bất kể.
Dường như hắn vẫn chưa ý thức được mình đã làm gì, lập tức bế lão bản nương đang trợn mắt há mồm lên, đặt nàng lên lưng ngựa.
Trong lúc hắn đang muốn phóng người lên ngựa thì…
Tình tang…
Một tràng tiếng tỳ bà nỉ non thình lình vang lên giữa không khí tịch mịch của ngôi chùa. Miêu Nghị giật mình kinh hãi dừng phắt lại, nhanh chóng kéo lão bản nương đang kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn xuống ngựa, che chở ở phía sau mình, đôi pháp nhãn cấp tốc nhìn bốn phía.
Chỉ có một mình hắn khẩn trương, những người khác vẫn còn đang kinh ngạc sững sờ nhìn hắn, vẫn khiếp sợ trước hình ảnh hắn đánh một cái tát vào mông lão bản nương.
Sau cơn mưa dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, bên trong chùa cỏ dại mọc thành bụi trở nên âm u, không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào. Nhưng tiếng tỳ bà lại vang lên bên tai không dứt khắp cả ngôi chùa, không biết đến từ phương hướng nào, pha lẫn với tiếng nước mưa nhỏ giọt từ mái hiên xuống rất là dễ nghe, nhưng tình cảnh này còn ai quan tâm tới chuyện dễ nghe hay không nữa.
Miêu Nghị không đoán được tiếng tỳ bà đến từ nơi nào, dần dần bọn lão bản nương định thần lại theo bản năng liếc mắt nhìn về phía cái giếng cổ nằm trong sân chùa, sau đó lại nhanh chóng làm ra vẻ lo lắng sợ hãi nhìn trước nhìn sau, chủ yếu vẫn là đang xem Miêu Nghị sẽ xử trí như thế nào.
Những tiếng tình tang vang lên không dứt bên tai, du dương trải dài, dường như có tâm sự đầy bụng mà không nơi kể khổ.
Miêu Nghị giơ ngân thương trong tay lên, chỉ bốn phía quát lớn:
- Yêu nghiệt phương nào, giả thần giả quỷ ở chỗ này?!
Giữa tiếng tỳ bà dằng dặc chợt vang lên tiếng than nhẹ của nữ tử, tiếng đàn vẫn không dứt, thanh âm nữ tử kia nhẹ nhàng vang vọng khắp chùa:
- Có bằng hữu từ phương xa tới thật là vui, nếu như đã tới vì sao vội vã rời đi, không ngại ở lại nghe ta đàn một bản.
Tiếng tỳ bà hơi ngưng lại, Miêu Nghị chợt nhìn chăm chú về phía giếng cổ bên trong sân chùa, ngân thương trong tay nhanh chóng thủ thế đề phòng.
Chỉ thấy bên trong giếng cổ toát ra âm phong giống như sương mù đỏ, trong âm phong này có một hạt châu màu xám trắng lớn bằng trứng chim lóe lên xuất hiện, mang theo sương mù đỏ trôi lơ lửng trong sân chùa.
Sương mù nhanh chóng thu liễm ngưng kết, biến thành một nữ tử bới đầu cao, dung mạo xinh đẹp điềm tĩnh.
Nữ tử thân mặc một bộ y phục đỏ của tân nương, ôm trong lòng một chiếc tỳ bà bạch cốt, ung dung đáp xuống sân chùa. Nàng khoanh chân ngồi trên một bụi cỏ, ôm tỳ bà nhẹ nhàng như không có vật gì bắt đầu gảy, tiếng tỳ bà nỉ non lại vang lên.
Cùng lúc nữ tử này xuất hiện, ba con ngựa kia tựa hồ sợ hãi đến cực độ, không nhịn được thi nhau hí dài, tung bốn vó lên tránh xa nữ tử áo đỏ, chạy ra khỏi sân.
Nữ tử áo đỏ đang đàn không có phản ứng gì với chuyện này, bất quá chỉ buông tiếng thở dài sâu kín:
- Người ta đàn gảy tai trâu, không nghĩ tới ta cũng đàn cho ngựa. Ôi, súc sinh không hiểu chuyện, giữ chúng lại có ích gì…
Thanh âm chưa dứt, ba con ngựa kia đang chạy qua cạnh hai hồ nước trong sân, dưới hồ thình lình có mấy bàn tay ghê rợn đưa lên nắm lấy vó chúng, trong khoảnh khắc đã kéo hết ba con xuống hồ.
Dưới hồ tiếng ngựa giãy giụa ầm ầm, hí dài thảm thiết không ngừng, khuấy động hồ nước ồn ào hỗn loạn. Nhưng rất nhanh đã bị mấy bàn tay nhấn xuống, lập tức có máu từ sâu dưới hồ nước không ngừng dâng lên.
Thần sắc hoảng sợ của bọn lão bản nương không tiêu tan, ai nấy đều sợ tới mức toàn thân run rẩy.
Miêu Nghị quét nhìn hai hồ nước kia một cái, không nghĩ tới đối phương cũng có không ít trợ thủ, cảm thấy e rằng hôm nay dữ nhiều lành ít.
Nhưng với tính tình của hắn cộng thêm được lão Bạch huấn luyện nhiều năm như vậy, không phải là người sợ chuyện, chỉ thương gầm lên:
- Ngươi là quỷ tu! Chúng ta bất quá chỉ là tới chùa hoang này tránh mưa, không thù không oán với ngươi, vì sao ngươi giết ngựa ta?
Nữ tử áo đỏ không để ý đến lời hắn khiển trách, ngược lại ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ thê lương.
Mười ngón tay nàng vẫn gảy đàn không ngừng, phối hợp với tiếng tỳ bà buồn bã u oán kể lể:
- Nhà nông bên ruộng có dâu mới, muốn có con bèn cầu xin Phật tổ, nào ngờ Phật môn toàn là cầm thú, phải chịu ô nhục oan ức, một luồng vong hồn gởi nơi thủy phủ… Từ đó đàn tỳ bà dưới tàng cây hòe, tàn hương lượn lờ, ý đậm thê lương, gởi gắm tâm tình ở ngàn chung, nào ngờ trong khúc hồng nhan vương lệ…
Miêu Nghị ngẩn người, thật may là đi theo lão Bạch học chút văn hóa, đại khái nghe hiểu chút ý tứ.
Dường như nữ tử đang nói mình vốn là dâu của một nhà nông, tới chùa cầu phúc xin con lại bị đệ tử Phật môn làm nhục, chết dưới giếng…
Nghĩ tới đây, Miêu Nghị không khỏi có cảm giác muốn nôn mửa, hắn đã ăn thức ăn nấu bằng nước dưới giếng này.
Sắc mặt bọn lão bản nương cũng khẽ biến, bọn họ cũng ăn cơm nấu bằng nước giếng, cũng mơ hồ cảm thấy cồn cào trong ruột.
Hết thảy mọi người cảm thấy buồn nôn một trận, nhưng vì thân thế thê thảm của nữ quỷ này, cũng coi như miễn cưỡng tiếp nhận.
- Ngươi muốn chúng ta giúp ngươi minh oan báo thù ư?
Miêu Nghị thử hỏi.
Giữa tiếng tỳ bà, nữ tử áo đỏ lắc đầu một cái, u oán nói:
- Đại thù ta đã báo, hôm nay chỉ muốn tìm tri âm nghe ta bày tỏ.
Miêu Nghị có vẻ hơi bớt giận, ngẩng đầu nhìn sắc trời chậm rãi nói:
- Được rồi, tối nay chúng ta ở nơi này nghe ngươi bày tỏ, trời sáng sẽ đi.
Hắn vẫn chưa chuẩn bị giao thủ với quỷ tu, chuẩn bị ổn định trước xem thử.
Lão bản nương núp ở phía sau hắn, nhìn vào lưng hắn mấp máy môi, không biết đang nói cái gì, có vẻ như đang hỏi thăm mẫu thân hắn.
- Nếu như đã tới vậy hãy ở lại, cần gì phải đi gấp như vậy? Thiếp thân cô tịch nơi này, chẳng lẽ không thể bầu bạn với thiếp thân lâu hơn một chút được sao?
Nữ tử áo đỏ nhìn Miêu Nghị u oán nói.
Miêu Nghị khẽ cau mày hỏi:
- Ngươi muốn chúng ta ở với ngươi bao lâu?
Nữ tử áo đỏ u oán nói:
- Dĩ nhiên là hy vọng các ngươi có thể theo ta cả đời, hàng đêm nghe ta bày tỏ tâm sự.
- Cả đời ư?
Miêu Nghị trầm giọng hỏi.
- Sao hả, không chịu hay sao?
Sắc mặt nữ tử áo đỏ lại lộ vẻ buồn, tiếng đàn cũng trở buồn theo, lộ ra vẻ rất đáng thương.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phi Thiên
Dược Thiên Sầu
Phi Thiên - Dược Thiên Sầu
https://isach.info/story.php?story=phi_thien__duoc_thien_sau