H
ôm sau nhỏ vào lớp, vẫn cái kính trên mặt, bực bội, hok ai dám gây chuyện lúc này, mỗi lần nhỏ giận trông khíp lúm. Bỗng mặt nhỏ giãn ra, rồi một nụ cười nửa miệng xuất hiện, ròi bỗng nhiên nhỏ cười toe quay sang bắt chuyện với mấy bà tám lâu lâu liếc sang Hoàng Thiên cười nham hiểm làm Hoàng Thiên cũng thấy nhột “con bé đó sao vậy ta, cứ như hai giây chạm một vậy”.”tôi sẽ cho anh sống hok được chết cũng hok xong ha ha”.
-đâu rồi, đâu rồi kà, sao hok thấy nhỉ-Hoàng Thiên cuống cuồng tìm nhưng vô vọng, quyển vở ở trong tay nhỏ rồi còn đâu
-hả! thôi được em là học sinh giỏi nên tôi tha lần này.Ơphạt em ở lại quét lớp cuối giờ