Nhà Băng epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 19
òn một bài toán cuối cùng cần tìm đáp số: đó là bọn sản xuất thẻ tín dụng giả kia làm ở đâu?
Khi Nolan Wainwright nẩy ý định sử dụng một chỉ điểm thứ hai, ông chưa dám hy vọng sẽ đạt được kết quả khả quan. Nhưng không ngờ anh ta lại lượm được những phát hiện giá trị như vậy.
Sáng Thứ ba, ngồi trong phòng giấy của mình tại Toà Tháp, Nolan Wainwright tạm sơ kết những kết quả thu lượm được cho đến lúc này:
Báo cáo đầu tiên cua Eastin khẳng định câu lạc bộ Hai Con Bẩy chính là hang ổ bọn tội phạm và hai tên tội phạm luôn ra vào ở đây là tên cá mập Ominsky biệt danh Người Nga và tên Tony Marino biệt danh Gấu.
Sau đó Eastin đã lấy được mười tờ bạc giả hai mươi đô la. Sau khi đưa bộ phận chuyên môn nghiên cứu thì họ xác định nhũng tờ bạc giả này, y hệt những tờ bạc giả hai mươi đô la khác được phát hiện thấy đang lưu hành trong khu vực này.
Tiếp đó là bằng lái xe giả. Số biển chiếc xe Chevrolet Eastin đã dùng để chuyển một số lớn giấy bạc giả đến Louisville. Rồi chiếc vé máy bay cũng đáng chú ý, nó được mua bằng một thẻ tín dụng Keycharge giả. Điều này chứng tỏ có cả một tổ chức quy mô chuyên sản xuất các giấy tờ giả: từ tiền giả đến bằng lái xe giả và thẻ tín dụng Keycharge giả. Cuối cùng Eastin lại trực tiếp gặp được tên chuyên gia kỹ thuật làm tiền giả, tuy anh ta mới biết được tên gọi tắt của lão là Danny. Lão già này đã tiết lộ ra một loạt thông tin quý báu, khẳng định chính lão làm tất cả nhũng giấy tờ giả kia và làm cho một tổ chức có thật.
Nolan buộc phải thông báo những điều khám phá được ấy cho cơ quan an ninh của nhà nước. Cách đây một tuần ông đã mời Cục an ninh liên bang F.B.I và Phòng mật vụ bang cử người đến trụ sở Ngân hàng Thương mại số Một gặp ông. Cục an ninh Liên bang F.B.I cử hai thanh tra Innes và Dalrymple, hai người đã tham gia vụ điều tra Eastin ăn cắp tiền của nhà băng hồi năm ngoái. Còn Phòng Mật vụ bang thì cử Jordan và Quimby, là hai thanh tra cảnh sát Nolan Wainwright chưa gặp bao giờ.
Innes và Dalrymple hết lời khen ngợi Nolan Wainwright về những thông tin ông thu được. Trong khi đó hai thanh tra của phòng mật vụ Jordan và Quimby thì lại tỏ ra không hài lòng. Theo ý họ lẽ ra Nolan Wainwright phải báo Phòng Mật vụ, ngay khi ông nhận được những tờ bạc giả kia. Và trước khi lái xe đi Louisville, lẽ ra Eastin phải báo cho họ biết thông qua Wainwright.
Jordan với cặp mắt nghiệt ngã, nói:
- Nếu biết, chúng tôi đã bố trí bắt kẻ đến lấy số hàng kia tại bãi gửi xe ở sân bay Louisville. Nhưng tình hình đã như thế này thì Eastin cần phải ra toà và ông cũng phải bị xét xử về tội đồng loã với y.
Nolan Wainwright phải lấy hết kiên nhẫn của ông để giải thích:
- Tôi đã nói với các ông rồi, Eastin không có cách nào để báo tin đó cho ai, ngay cả cho tôi. Anh ta chấp nhận khả năng rủi ro và anh ta biết như thế. Riêng tôi cho rằng anh ta làm thế là đúng. Còn các ông bảo phải truy tố Eastin thì làm sao các ông kết tội được anh ta, trong khi lúc đó anh ta hoàn toàn không thể khẳng định đấy là tiền giả? Thậm chí cho đến nay đó cũng mới là điều Eastin nghi ngờ.
Jordan dằn từng tiếng:
- Thứ hàng đó chắc chắn là tiền giả. Bởi từ sau hôm đó người ta luôn phát hiện thấy tiền giả loại hai mươi đô la xung quanh khu vực Louisville.
Thanh tra Innes ở F.B.I. nói:
- Thì bây giờ các ông biết được chính là do thông tin của ông Nolan Wainwright. Nhờ ông Wainwright mà chúng ta đã tiến thêm được một bước.
Nolan nói thêm:
- Nếu các ông bắt Eastin, các ông sẽ thu được một tập giấy bạc giả và thế là xong. Người chỉ điểm của chúng tôi sẽ hết tác dụng. Tuy nhiên Nolan Wainwright rất hiểu Phòng Mật vụ bang xưa nay vẫn uất hận. Họ được giao nhiệm vụ điều tra nguồn gốc tiền giả, nhưng họ chưa làm được gì và luôn bị cấp trên khiển trách. Khốn nỗi tiền giả ngày một nhiều, trong khi lực lượng của Phòng Mật vụ bang rất yếu, thiếu người, thiếu phương tiện. Cứ hễ phát hiện thấy tiền giả xuất hiện ở đâu, họ chạy đến đó thì lại nơi khác phát hiện thấy tiền giả. Và hoạt động của họ chỉ như trò hú tim, không đạt được kết quả nào hết.
Nhờ cung cấp thông tin cho cơ quan an ninh nhà nước mà Nolan Wainwright cũng được quyền sục vào kho lưu trữ các hồ sơ tội phạm. Tên mấy nhân vật Eastin nhắc đến đều có trong hồ sơ và cả trong bản danh sách những kẻ bị bắt giữ khi nào thích hợp.
Lão chuyên gia in tiền giả Danny thật ra tên là Daniel Kerrigan, đã ba lần ra toà và bị kết án hai năm tù về tội làm tiền giả. Nhưng đã mười lăm năm nay lão biệt tung tích.
Sau cuộc họp Nolan Wainwright thoả thuận với bốn thanh tra của F.B.I. và Phòng Mật vụ là sẽ liên lạc với nhau thường xuyên, hễ có tin tức gì mới đều phổ biến cho nhau để cùng phối hợp hành động. Cuộc họp kết thúc thì chị thư ký của Nolan Wainwright báo với ông, Alex Vandervoort cần gặp càng sớm càng tốt.
Nghe Alex nói xong, Nolan Wainwright ngạc nhiên:
- Ông nói đùa đấy chứ?
- Tôi nói thật. Tôi không thể tưởng tượng ông lại dùng cô Juanita Numez vào việc này. Đấy là điều nguy hiểm, điều ngu xuẩn.
- Ngu xuẩn hay không chưa biết, chỉ biết kết quả là như thế đấy. - Nolan bực tức kêu lên.
Alex không ngờ phản ứng của Nolan Wainwright lại như thế.
- Ông sử dụng cô gái ấy vào một công việc nguy hiểm mà chưa hỏi ý kiến ai. Bây giờ chúng ta buộc phải bảo đảm an toàn cho cô ấy, chưa kể rất có thể chúng ta sẽ bị kiện ra toà về nó.
- Không đâu? Tôi làm việc đó hoàn toàn không phải là thiếu suy nghĩ. Tôi không nói gì với ông chỉ vì nghĩ rằng, càng ít người biết công việc của Numez bao nhiêu càng an toàn cho cô ấy bấy nhiêu.
- Ông nói thế vì bây giờ đó là việc đã rồi. Ông giấu bởi nếu tôi hoặc bà Edwina d’Orsey biết, chúng tôi sẽ không cho ông làm như thế. Ông đã cho tôi biết công việc của Miles Eastin, sao ông lại giấu tôi việc của Juanita Numez?
Nolan Wainwright xoa xoa tay, gạt đầu:
- Điều này thì ông nói đúng. Nhưng tôi không thể bỏ cuộc. Nhà băng chúng ta đã bị thiệt quá nhiều tiền do những tấm thẻ tín dụng giả kia. Thôi được, tôi đã phạm sai lầm khi sử dụng cô Numez làm liên lạc cho Eastin. Nhưng việc sử dụng Eastin hoàn toàn đúng. Cậu ta đã đạt những kết quả đáng giá.
Alex lắc đầu:.
- Không đâu, ông bạn! Lần này thì ông không thuyết phục được tôi đâu. Chúng ta là nhà doanh nghiệp chứ không phải thanh tra cảnh sát. Chúng ta yêu cầu nhà chức trách giúp đỡ, chúng ta cung cấp mọi thứ cho họ nhưng chúng ta không trực tiếp đấu tranh với tội ác. Cho nên tôi ra lệnh: huỷ bỏ cam kết với Eastin ngay ngày hôm nay, nếu có thể.
- Nghe tôi nói đã, Alex...
- Ông nói đã quá nhiều và tôi không muốn nghe thêm nữa. Tôi không cho phép Ngân hàng Thương mại sử dụng con người vào những công việc nguy hiểm đến tính mạng họ, thậm chí cả những người như Eastin. Tôi đã quyết định. Ta đừng mất thời giờ thêm nữa. Thấy vẻ mặt Nolan Wainwright rất bối rối, Alex nói thêm:
- Chiều nay, tôi, bà Edwina và ông, ta sẽ họp để bàn xem cần làm gì để bảo vệ Juanita Numez. Ông suy nghĩ trước đi. Có thể, chúng ta sẽ...
Đúng lúc đó cô thư ký đẩy cửa bước vào. Alex vội nói - Bây giờ tôi bận.
- Không, thưa ông, cô Bracken đang đợi ông ở máy. Cô bảo có việc rất gấp, cần nói với ông, bất kể ông đang bận gì.
Alex thở dài, nhấc máy:
- Margot đấy à? Anh đây.
- Về chuyện Juanita Numez...
- Sao?
- Chị ấy biến mất rồi.
- Em đợi một chút nhé. Alex cắm phích vào loa để lời trong điện thoại vang to cho cả Nolan Wainwright cùng nghe:
- Em nói tiếp đi.
- Chiều qua, sau lúc gặp chị ta, em có bảo sáng nay em gọi điện thoại đến, báo tin cho chị ta về kết quả cuộc trao đổi với anh. Nhưng sáng nay cơ quan cho biết chị ấy không đi làm.
- Hay cô ta...
- Khoan, để em nói hết. Em vội gọi điện đến nhà riêng chị ấy. Chuông reo mãi không ai nhấc máy. Có nghĩa là không có ai ở nhà. Lúc đó em đang ở khu phố Forum East. Em bèn chạy đến tận nơi. Những người ở cùng nhà cho biết rằng sáng nay có nhìn thấy Juanita đưa con đi. Lệ thường chị ấy đưa bé Estela đến trường rồi mới đi làm. Em hỏi tên trường rồi gọi điện đến đó hỏi. Nhưng không có bé Estela ở đó. Nhà trường bảo sáng nay không thấy hai mẹ con họ đến.
Im lặng một lúc rồi Margot nói tiếp:
- Anh vẫn nghe đấy chứ. Alex?
- Anh vẫn nghe.
- Sau đấy em gọi điện đến chi nhánh trung tâm, nói chuyện với chị Edwina, kể toàn bộ câu chuyện. Chị Edwina cũng gọi điện thoại hỏi lại. Đúng là sáng nay Juanita không đi làm, mà cũng không gọi điện thoại đến xin nghỉ. Xưa nay Juanita Numez không sơ suất như thế bao giờ. Em rất lo. Đúng là có chuyện gì nguy hiểm đối với chị ấy rồi.
- Em bảo nguy hiểm, nghĩa là sao?
- Em không biết.
- Ông Nolan đang ở đây.
Từ nãy Nolan chăm chú nghe, bây giờ mới ngẩng đầu lên:
- Numez đã bị bắt cóc. Không còn nghi ngờ gì nữa.
- Kẻ nào bắt?
- Kẻ nào đó của câu lạc bộ Hai Con Bảy. Rất có thể chúng đã phát hiện ra Eastin và bám theo cậu ta.
- Ông cho rằng chúng đưa Juanita đến câu lạc bộ?
- Không đời nào chúng dại dột thế. Hai mẹ con cô ta hiện đang ở nơi khác.
- Ông nghi là ở đâu?
- Tôi chưa biết.?
- Chúng bắt cả hai mẹ con?
- Đúng thế - Nolan rầu rĩ đáp. Vẻ lo lắng hiện lên nét mặt ông.
Alex tức giận nói:
- Chính ông đẩy cô ta vào tình trạng này. Lạy Chúa, ông hãy làm mọi cách để cứu hai mẹ con cô ấy!
Nhà Băng Nhà Băng - Athur Hailey Nhà Băng