Chương 52
ột mình Khương Vấn ở ngự thư phòng thật nhàm chán, tùy tiện lấy một quyển sách ra xem. Thầm nghĩ sư đệ này làm gì mà lâu như vậy.
Nhưng mà, sau khi Tư Không Diệp giúp đỡ Tiểu Đồng, đến khi hai người xuất hiện trước mặt hắn liền khiến hắn ngạc nhiên không nói nên lời.
“Như thế nào? Chỉ mới không gặp nhau trong chốc lát mà ngươi đã không nhận ra ta rồi sao?” Khó được có lúc nào Khương Vấn như thế, Tư Không Diệp tất nhiên là muốn nhân cơ hội này đáp trả lại, trả thù những chuyện lúc trước.
Khương Vấn sau khi sững sờ một lát liền lập tức phục hồi tinh thần, đáp trả lại: “Sư đệ, hôm nay quả là mặt trời mọc ở đằng Tây a? Ngươi cư nhiên lại mang hoàng hậu đến ngự thư phòng? Để nàng ở bên người không cảm thấy ngại sao?”
“Yên Nhiên mới không thấy ngại, hoàng thượng nói trong này có rất nhiều sách nên ta mới tới a, bằng không ta không thèm đến đâu! Hừ!” Tiểu Đồng vẻ mặt không phục bùng lên phản bác.
“A,” Khương Vấn khinh thường cười, ngồi xuống ghế, không nói một câu, lộ ra vẻ mặt ta chờ ngươi thu xếp ổn thỏa ngốc tử này đó.
Tư Không Diệp cũng không để ý, chỉ vào một loạt giá sách nằm một góc trong ngự thư phòng và nói: “Yên Nhiên, ngươi xem, bên kia có rất nhiều sách, ngươi tự mình tìm một quyển rồi xem đi nha.”
“Hoàng thượng, ta biết.” Tiểu Đồng nghe xong liền khập khễnh bước về chỗ giá sách.
Tư Không Diệp dàn xếp cho Yên Nhiên xong liền bước vài bước đến sau cái bàn và ngồi xuống. Mông vừa đặt xuống ghế liền nghe thấy Khương Vấn đặt câu hỏi.
Khương Vấn liếc mắt nhìn Tiểu Đồng đang cố gắng đi về phía giá sách, thấp giọng nói: “Mang nàng đến ngự thư phòng, ngươi không sợ là giả trang ngốc hay là có dụng tâm khác sao?”
“Không sợ,” Tư Không Diệp vẻ mặt yên tâm nói, “Ngày đại hôn ta đã từng bắt mạch cho nàng, trong đầu nàng quả thật có ứ huyết (cục máu đông), hoàn toàn giống với những gì ngự y nói.”
“Ngươi xác định?” Khương Vấn vẫn là có chút nghi hoặc.
“Sư huynh, tuy y thuật sư đệ ta không bằng ngươi, nhưng cũng được xem là hạng nhất, vì vậy năng lực xem mạch không phải là không có.”
Tư Không Diệp tự nhiên hiểu được suy nghĩ trong lòng Khương Vấn, điều hắn lo lắng không phải là không có đạo lý. Dù sao hôm nay nghiệp lớn chưa thành, nếu tin tức lúc này lọt ra ngoài, chỉ sợ những cố gắng lúc trước đều thất bại trong gang tấc. Cho nên làm việc đều phải cẩn thận, luôn phải phòng ngừa những điều vạn nhất.
“Một khi đã như vậy, ta đây cũng không nói gì nữa. Dù sao Vị quốc này cũng là của ngươi. Ngươi đã yên tâm như vậy thì ta còn gì phải lo lắng nữa chứ?” Khương Vấn làm như vô tình nhếch lên khóe miệng.
“Lời không thể nói như vậy, nghiệp lớn khi thành, ta làm hoàng đế, ngươi làm tể tướng, hai chúng ta sẽ cùng khai sáng ra một Vị quốc trăm năm thịnh thế.” Tư Không Diệp như thế nào buông tha dạng nhân tài như Khương Vấn chứ, sư huynh có bao nhiêu tài năng, hắn là người rõ nhất. Nếu như vị quốc có một tể tướng như Khương Vấn thì hắn tin tưởng mình có thể khai sáng ra một đất nước phồn hoa thịnh thế.
Khương Vấn biểu tình sợ sệt, “Sư đệ, đừng, ngươi khả ngàn vạn lần đừng ôm mộng lớn như vậy với ta a. Lúc trước đã nói, đến khi ta giúp ngươi giành lại vị trí của mình xong thì ta sẽ đi chu du thiên hạ.”
“Ai,” Tư Không Diệp hít một hơi thật sâu, “Quên đi, đến lúc đó nói sau. Hiện giờ nói cái gì cũng đều là một ẩn số.”
“Ân, nói có lý. Được rồi, nói chính sự đi. Người của Vệ vương bên kia dạo này có động tĩnh không nhỏ.”
“Nga? Chỉ giáo cho?” Tư Không Diệp nhướng mày hỏi.
“Sư đệ, ngươi đừng nói với ta là hoàng y vệ không có tham gia nha. Vệ vương mấy ngày trước đây đã bắt đầu ra lệnh cho binh bộ thị lang âm thầm luyện binh.”
“Xác thực có việc này. Lão hồ ly kia cuối cùng cũng đã lộ ra cái đuôi hồ ly.” Tư Không Diệp thở dài một tiếng.
“Hoàn hảo là binh bộ thị lang đã đổi thành người của chúng ta. Lão già họ Vệ kia đến bây giờ vẫn còn chưa biết, a, ta thật sự là không kìm được muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn.”
Lúc này, Tiểu Đồng ở một bên giá sách, vừa đang tìm sách, vừa cố gắng vểnh tai lên nghe hai ngươi kia nói chuyện. Thầm nghĩ quả nhiên sự tình phát triển không sai biệt lắm so với suy đoán của nàng, Vệ vương quả nhiên là có xu hướng muốn tạo phản, mà tên hoàng đế sắc lang này hiển nhiên cũng không đơn giản như biểu hiện bề ngoài. Cùng lúc đó, nàng cũng thầm khen hai người này dùng kế thâu lương đổi trụ (tráo người) thật tinh diệu a. Binh bộ thị lang trộm đổi thành người nhà, mà người kia không phải là nắm giữ binh quyền sao. Mà hai người này một khi đã nắm giữ binh quyền rồi thì còn phải sợ gì nữa?
Đột nhiên, Tiểu Đồng cảm thấy vừa rồi đề nghị của Tư Không Diệp lúc nãy kỳ thật thực cũng được. Nếu chính mình ban ngày đến cạnh hắn thì bất cứ lúc nào cũng có thể biết hướng đi của Vệ vương, một khi chính mình nắm giữ được thời gian Vệ vương khởi binh tạo phản thì cũng là lúc bắt đầu kế hoạch của chính mình. Chẳng phải là một công đôi việc rồi sao?
Tiểu Đồng càng nghĩ càng cảm thấy làm vậy là tốt nhất. Vì thế, trong lòng liền xuất ra một kế hoạch hoàn mỹ.
“Sẽ có ngày đó,” Tư Không Diệp làm như cảm thán nói, chính mình sẽ không cô phụ hảo ý của phụ hoàng, cũng sẽ không để trăm năm cơ nghiệp của Vị quốc hủy diệt trong tay chính mình, “Hơn nữa ngày đó cũng sẽ không xa.” Hắn để hai tay sau lưng, chậm rãi tới bên cửa sổ ngự thư phòng, lại đột nhiên phát hiện ngoài cửa vừa rồi một thân ảnh hiện lên. Tư Không Diệp trong lòng nhất thời cảnh giác, vội vàng quay đầu nói với Khương Vấn: “Sư huynh, ta ra ngoài một chuyến, lập tức sẽ trở về.”
Không đợi Khương Vấn trả lời, trong ngự thư phòng đã không thấy thân ảnh của Tư Không Diệp nữa.
Lấy tài trí thông minh của Khương Vấn thì lại như thế nào chẳng biết đã xảy ra chuyện gì? Chính là vừa rồi hắn cùng Tư Không Diệp nói chuyện thì vẫn chưa cảm thấy được có người ở sát bên. Như vậy hiển nhiên người nghe lén nhất định là người không có võ công, một khi đã như vậy, hắn không cần phải lo lắng, lấy bổn sự của sư đệ, xử lý một tiểu lâu la không có võ công là điều không cần phải nói.
Tầm mắt chuyển về giá sách nằm một bên ngự thư phòng, hắn chỉ thấy ngốc tử kia đang nhón chân, hai tay cố với lên lấy một quyển sách ở trên cao. Nhưng dù có làm thể nào cũng không thể với tới được.
Thấy bộ dạng ngốc nghếch của Tiểu Đồng như vậy, Khương Vấn bước tới vài bước, đến bên cạnh Tiểu Đồng, đang muốn hỗ trợ thì gặp đúng lúc Tiểu Đồng đang giơ tay trái lên cao, hơn nửa cánh tay trong tay áo hở ra, lộ ra một cái nốt ruồi son.
Trong đầu như có cái gì chợt lóe, Khương Vấn chỉ cảm thấy cái nốt ruồi son này vạn phần quen mắt. Nghi hoặc nhưng đồng thời đưa tay ra lấy quyển sách kia đặt vào tay Tiểu Đồng.
“Hoàng hậu nương nương muốn lấy cuốn này?”
“Phải a, phải a. Chính là cuốn này.” Tiểu Đồng vui vẻ ngây ngô cười trả lời, sau đó hai tay phủi mông ngồi xuống đất, “say sưa” đọc sách. Vừa rồi Tư Không Diệp đột nhiên ra ngoài khiến Tiểu Đồng hoàn toàn ngoài dự kiến, nàng không hề chuẩn bị nên đành phải lập tức giả trang muốn lấy quyển sách trên cao nhằm che dấu sự bối rối của mình.
Khương Vấn nhìn ngốc tử này, thật sự đang phi thường tò mò nhìn xem nàng muốn đọc sách gì, càng thêm tò mò một ngốc tử mà cũng có thể đọc sách ư?
Vì thế, hắn cúi người, vốn định nhìn xem tên sách là gì, nhưng mà đến khi nhìn mới biết, ngốc tử quả nhiên là xem không hiểu sách. Bởi vì nàng căn bản là đem quyển sách này cầm ngược….
Ngốc Tử Hoàng Hậu Ngốc Tử Hoàng Hậu - Phong Phong