Chương 52: Giận Dỗi
HƯƠNG 52 GIẬN DỖI
Bỏ chạy ra ngự hoa viên,cô lấy hết hơi mình có ra mà hét,dường như chưa thể xả cơn giận,cô rút kiếm của một tên thị vệ đi ngang qua chém loạn xạ khiến cho hoa cỏ quanh đây bay tứ tung,thế rồi không may cái cây cổ thụ bị chặt phải đổ rầm xuống đất,không một chút thương tiếc,cô hai tay cầm kiếm phang cái cây thành nhiều mảnh,miệng thì chửi rủa:
- Cẩu hoàng đế khốn kiếp............!!! Ngươi đi chết đi...........!!!!
Tên thị vệ định mở miệng đòi lại cây kiếm,nhưng thấy cô đang tức giận như vậy thì cũng không dám nhiều lời,xoay người chạy về cung Thừa Càn.
"Rầm........." lại một cái cây cổ thụ hi sinh chỉ vì cơn giận thức thời của cô,nhẫn nhịn đủ rồi,cô không thể chịu đựng thêm được nữa,cô ghét hàng ngày phải chứng kiến cảnh hai người họ vui vẻ bên nhau,cô ghét anh,cô ghét tất cả những người nơi đây!!!!!
- Chết tiệt!! - Cô đá bay đôi giầy ngồi xuống đất thở hồng hộc sau cơn thịnh nộ,không hề hay biết ai kia vừa mới xuất hiện ở phía sau,mắt liếc xung quanh nhìn bãi chiến trường cô gây ra,thật là khủng khiếp,cảnh đẹp nơi ngự hoa viên giờ đây đã trở thành một đống rác tồi tàn trơ trụi.
- Ngươi làm loạn đủ chưa? - Anh cất giọng có chút tức giận
Cô giật mình quay đầu lại nhìn anh,rồi bực bội quay sang chỗ khác,chu môi hờn dỗi:
- Ngươi không phải nên ở trong cung ôm giai nhân?
- Ta biết nói sao đây? Ngươi đang ghen?
- Tại sao ta phải ghen chứ? - Cô chớp chớp mắt giẩu mỏ cãi
- Ngươi đang tự chứng minh cho ta thấy ngươi thích ta!
- Ta không thích ngươi - Cô chối bay
- Vậy sao? - Anh bật cười - Nếu thế thì ngươi cần gì phải tức giận như vậy?
- Ta.............- Cô gãi đầu lúng túng,rồi chợt hiểu ra - Ngươi đang cố tình chọc tức ta?
- Thường ngày ngươi ngốc nghếch mà cũng thông minh ra rồi đấy!
- Cái gì chứ? Sao ngươi dám lừa ta?
- Ta chỉ muốn thử ngươi một chút thôi!
- Phi Tùy Phong!
- Ta làm sao?
- Ngươi đi chết đi............! - Cô bực bội gào thét,giơ kiếm lao về phía anh,xoay người một trăm tám mươi độ,dùng hết sức có thể thẳng tay đâm anh,mà anh thì cũng chỉ thản nhiên khẽ né người sang một bên,nhìn cô nở nụ cười trêu tức,cô càng giận hơn,định đá anh một cước thì lại bị anh túm lấy chân,hoảng sợ nhìn cái mặt đất chỉ còn cách mình vài xăng ti mét,cô nhắm tịt mắt đợi chờ số phận,nhưng có người đâu dễ dàng để cho cô bị té? Anh nhanh nhẹn vòng tay qua thắt lưng đỡ lấy cô,hai người nhìn nhau chăm chăm không biết được bao lâu thì cô vội hoàn hồn,đẩy anh ra ra,chỉnh sửa lại y phục.
- Ngươi nghĩ.......ta nên phạt ngươi như thế nào? - Anh hỏi
- Ta làm gì sai chứ?
- Nhìn bãi chiến trường ngươi gây ra đi,ngươi có biết ta đã tạo dựng ngự hoa viên mất bao nhiêu công sức không?
- Chuyện đó chẳng liên quan đến ta! - Cô làm ra vẻ không quan tâm,nhăn nhó xoay người rời đi.
Ngàn Năm Gặp Lại Ngàn Năm Gặp Lại - Âu Dương Âm Dương