Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lăng Thiên Truyền Thuyết
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 52: Bị Tập Kích Ở Liễu Hà
H
oàng đế xử lí rất đơn giản nhưng cũng rất hiệu quả.
Lệnh cho Dương Không Quần đưa tôn nhi về, quản giáo cho tốt, chẳng những không hề trách phạt mà ngược lại còn thưởng cho mười lạng vàng. Lại hướng tới Dương Không Quần an ủi, vẻ mặt ôn hòa: “Đây đều là lời của tiểu hài tử mà thôi, cái gì mà tạo phản với không tạo phản, ha ha ha, đây không phải là chuyện đáng chê cười sao? Hai ái khanh lại đùa với trẫm sao?” Những lời của Hoàng Thượng mang chút ý “chuyện nhỏ này không cần nháo đến trẫm”, mang một loại ý tứ tựa hồ không cần để ý.
Lại hướng Lăng Chiến lệnh đem tôn nhi về bồi dưỡng cho tốt, cũng thưởng mười lượng vàng, lại còn tặng thêm một Ngọc Như Ý, nói là để an ủi cho đứa nhỏ, nhưng lại như vô tình nói một câu: “À đúng rồi, quý phi của trẫm nói lâu chưa viếng thăm nhà, muốn trở về một chuyến”.
Trừ điều này ra, cũng không có động tĩnh gì khác.
Hai lão nhân đồng thời dẫn tôn nhi rời khỏi Hoàng cung, một người vẻ mặt nặng nề, ánh mắt hung ác như muốn ăn thịt người. Người còn lại vẻ mặt hồng nhuận, cười hì hì, tâm tình sảng khoái, như là một con chồn vừa tóm được một con gà mái tơ.
Hoàng Thượng mặc dù cái gì cũng chưa nói, nhưng thái độ với Dương Không cần lại rõ ràng là an ủi. Toàn bộ sự kiện rõ ràng bị khi dễ là Lăng Thiên, Lăng Gia mới là bên cần an ủi, nhưng Hoàng đế lại không hề nói nửa câu, lại đi an ủi kẻ mắng người khác, chuyện này có điều cổ quái.
Nhất là trong lòng Dương Không quần như bị đổ vào bình gia vị, cay đắng mặn ngọt trăm vị đủ cả. Với trí khôn của lão hồ li Dương Không Quần này, há có thể không cảm giác ra điều khác thường? Trong lòng liền suy nghĩ: “An ủi ta, nhưng lại thưởng thêm cho hắn một cái Ngọc Như Ý. Ngọc Như Ý, Ngọc Như Ý là có ý tứ gì? Rõ ràng là nói rằng hành động của Lăng Gia lần này rất hợp với tâm ý của hắn, nói cách khác, việc làm của Dương gia không hợp với Hoàng Thượng, càng nghĩ càng cảm thấy không ra sao. Mặt khác, chuyện Lăng Gia khuê nữ muốn thăm nhà thì cứ về, nói ra trước mặt ta làm gì?”
Trước khi ra khỏi cửa cung, Dương Vĩ hướng đôi mắt tam giác hung hăng nhìn về Lăng Thiên, tràn đầy oán độc,Lăng Thiên một chút cũng không để ở trong lòng, thầm nghĩ: “Tiểu tử, ngươi quá ngu dốt, chưa đủ tư cách đấu với ta”.
Lăng lão gia tử tâm thần phi thường tốt, ra khỏi cửa cung liền bế Lăng Thiên lên vai, trong miệng liên tục kêu bảo bối, tựa hồ đã sớm quên chuyện Lăng Thiên khiến cho Tiêu gia từ hôn, làm mình rất mất hứng.
Dưới sự kiên trì của Lăng Thiên,Lăng Thiên lại tiếp tục đi theo Tần tiên sinh ra ngoài thành thăm bạn,chỉ là muộn hơn một buổi sáng so với thời gian đã định mà thôi.
Lăng Thiên ngồi trong xe tủm tỉm cười, nhìn vào khuôn mặt lộ ra vẻ đặc sắc của Tần tiên sinh, có chút hả hê.
Hiện tại Tần tiên sinh phi thường buồn bực! Hết thảy chuyện đều là do Lăng Thiên làm ra, sau khi xảy ra chuyện làm thế nào để kiếm được lợi ích lớn nhất cũng là chủ ý của Lăng Thiên. Chính mình từ đầu đến cuối chỉ ngồi trong xe ngựa, việc gì cũng không làm, thế mà cuối cùng mình lại là công thần lớn nhất trong sự kiện này, Lăng Chiến lão công cơ hồ muốn công kênh mình lên.
Về phần những trợ lý bình thường mắt cao hơn đỉnh đầu kia, giờ phút này lại lấy lễ cung kính, tựa như coi chính mình là thần cơ diệu toán.
Nếu là chính mình bỏ sức ra thì không sao. Đằng này mình không làm gì mà vẫn hưởng lộc, đối với người có thái độ đối nhân xử thế nghiêm túc, ngay thẳng như Tần tiên sinh thì đây không phải là vinh quang mà là một kiểu hành hạ lớn lao. Chỉ là một canh giờ công phu mà Tần tiên sinh đã có cảm giác quá mệt mỏi.
Vội vội vàng vàng cáo từ, gần như là chạy trốn khỏi Lăng phủ, trên đầu toàn mồ hôi lạnh đổ ra như tắm. Thế mà giờ phút này nhìn chân chính đầu sỏ lại ngồi đây cười trên nỗi đau người khác, nhất thời nổi giận, cũng mặc kệ cái gì thiên mệnh, ôm hắn qua đây muốn đét mấy cái vào mông.
Lăng Thiên thấy tình thế không tốt, vội vàng đứng đắn, nghiêm chỉnh đính lên, mở miệng mang theo giọng nghi ngờ nói: “Hôm nay có một chuyện rất kì quái, vô luận ta nghĩ thế nào cũng không thông suốt” Nói xong gãi gãi đầu, làm ra vẻ mặt khó hiểu.
Tần tiên sinh bàn tay vừa muốn hạ xuống đột nhiên nghe hắn nói những lời này, không tự chủ được liền hỏi: “Chuyện gì mà không thể giải thích được?”, trong lòng âm thầm cảm thấy kì lạ, còn có chuyện gì mà tên tiểu quỷ này nghĩ không ra chứ? Đó chẳng phải là chuyện đùa sao? Tự nhiên bất tri bất giác lửa giận của mình đã bị một câu nói này của Lăng Thiên tống đi đâu mất.
Lăng Thiên trong lòng cười thầm, chậm rãi bò từ trên đầu gối Tần tiên sinh đứng dậy nói: “Lúc này ta cảm thấy rất cổ quái, đây là lần đầu tiên từ khi nhỏ đến giờ xuất thành, thế mà hết lần này lần khác đụng đến đại thiếu gia của Dương gia, chuyện này không phải rất xảo hợp sao?”
Tần tiên sinh ngẩn ra, không nhịn được khẩn trương đứng lên: “Ý của ngươi là trong phủ có người báo tin ư? Chuyện này không phải là chuyện nhỏ đâu!”
Lăng Thiên suýt nữa phun ra, thầm nghĩ nếu thật sự là Dương gia an bài lần này, ta đâu có dễ dàng như vậy chiếm được thượng phong? Hơn nữa Dương Vĩ còn là kẻ ngu ngốc như vậy. Trên mặt vẫn không biến sắc, tiếp tục kéo đông kéo tây, với tài ăn nói của hắn, Tần tiên sinh vẻ mặt thận trọng, liên tục vuốt râu trầm tư không thôi.
Lăng Kiếm vẫn như cũ ngồi trong xe, tựa một cái tượng gỗ không để ý hai người nói chuyện nhưng trong ánh mắt loáng thoáng ý cười, điều đấy đủ để chứng minh hắn đã sớm rõ dụng ý của Lăng Thiên.
Theo tiếng vấn an của binh lính thủ thành, bánh xe lộc cộc ra khỏi cổng liền hướng về hướng Đông Nam chạy đi.
Phía trước chính là Lục Liễu Hà.
Trong một mảnh rừng liễu, một con sông nho nhỏ chiều rộng chừng hai trượng, mặt sông đã kết băng, xa xa nhìn lại như một cái đai bằng ngọc, trắng noãn trải ra trên mặt đất.
Bên kia sông có một đống phòng ở đổ nát, dường như đấy chính là Phúc vương biệt viện mà Lăng Thiên định xem xét.
Lăng Thiên thò đầu ra ngoài xe, nhìn cánh rừng liễu trải dài hằng trăm trượng, trong mắt hiện lên vẻ hài hước, “Nếu theo ta đoán không sai, nếu muốn ám sát ta thì đây chính là thời cơ tốt nhất”.
Xe ngựa vẫn đi trên mặt tuyết, phát ra thanh âm kèn kẹt,vài tên hộ vệ đi bênh cạnh thúc ngựa, thỉnh thoảng lại cảnh giác nhìn xung quanh, một cánh chậm rãi đã đến gần rừng liễu.
Một tiếng huýt vang lên, mười mấy tên mặc áo bào màu trắng, mặt che khăn trắng,cầm trong tay cung tên, thắt lưng đeo đao kiếm, từ trong rừng xông ra trong nháy mắt đã đến cách xe không đầy ba mươi trượng.
Tên cầm đầu vung tay lên, sẵng giọng hét: “Lên! Giết cho ta, một người cũng không lưu”.
“Xoẹt xoẹt xoẹt”, một loạt thanh âm vang lên, mấy chục mũi tên bay tới, đầu tên lấp lóe ánh màu xanh, hiển nhiên là có tẩm kịch độc.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Phong Lăng Thiên Hạ
Lăng Thiên Truyền Thuyết - Phong Lăng Thiên Hạ
https://isach.info/story.php?story=lang_thien_truyen_thuyet__phong_lang_thien_ha