Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lâm Mộ Mai
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 52
Đ
èn trong thư phòng là kiểu đèn vàng không hại mắt nên ánh sáng khá tối. Đông Tiểu Quỳ chau mày nheo mắt lại, không biết có phải là do bị cận nhẹ hay không, cô cảm thấy thư phòng như giăng một lớp sương mờ, thứ duy nhất rõ ràng là đôi mắt trong veo của Lâm Mộ Mai.
Đông Tiểu Quỳ lập tức ấn vào công tắc bên phải, chiếc đèn trần xoay tròn kiểu Ý lập tức tỏa sáng rực rỡ.
Đông Tiểu Quỳ nghĩ, dù cho họa sĩ có trí tưởng tượng cao siêu nhất cũng không thể vẽ được hình ảnh triền miên và quyến rũ như thế. Đông Tiểu Quỳ còn nghĩ, từ nay về sau, chắc hẳn mình sẽ bỏ được thói quen bất lịch sự không chịu gõ cửa trước khi vào phòng ai đó rồi.
Cô lùi lại một bước, dựa vào cánh cửa, tâm trạng hệt như năm đó đi nhầm vào phòng vệ sinh nam, không hề hét lên thất thanh mà chỉ run run nói: "Các người tiếp tục đi, tôi đi tìm Liên Thành đây!"
Trốn dưới chiếc áo len của Mộ Mai, môi cậu vẫn còn quyến luyến nơi nụ hoa đỏ thắm, nghe thấy cô bé từ bảy tuổi đã tâm tâm nguyện nguyện muốn gả cho mình nói câu tự dối lòng kia với giọng như muốn khóc. Làm sao cô ấy có thể không biết rằng ngoại trừ ở trong thư phòng này ra, cô ấy sẽ không tìm được Liên Thành của mình ở bất kỳ ngóc ngách nào trên thế giới cả chứ? Cô bé ấy từng nói "Liên Thành, em muốn dành nụ hôn đầu của mình lại cho anh!" Và cô ấy đã nói được làm được, tuy nụ hôn của cô rất vụng về, nhưng sợ cậu coi mình là trẻ con nên cố tỏ vẻ như rất sỏi.
Bước chân Đông Tiểu Quỳ hớt hơ hớt hải bỏ chạy thật xa.
Thư phòng, phòng ngủ của Vưu Liên Thành và Lâm Mộ Mai nằm ở phía Tây dinh thự, còn phòng ngủ và phòng vẽ tranh của Đông Tiểu Quỳ thì nằm phía Nam. Đông Tiểu Quỳ muốn đi đến thư phòng của Liên Thành thì phải băng qua dãy hành lang chữ L khá dài. Đi nhanh thì mất sáu phút, đi chậm thì phải tám chín phút, có khi mất những mười phút. Ban đầu vừa lao ra khỏi thư phòng, Đông Tiểu Quỳ còn cố lắng nghe phía sau có tiếng bước chân đuổi theo hay không, sau đó mới nhận ra ý nghĩ này ngu xuẩn cực kỳ.
Làm sao Liên Thành có thể đuổi theo cô được? Nếu Liên Thành đuổi theo, vậy sẽ chứng minh rằng cô ngu ngốc đến mức nào rồi.
- Các người tiếp tục đi, tôi đi tìm Liên Thành đây!
Chính miệng cô đã nói ra như thế mà. Rẽ qua góc quanh, Đông Tiểu Quỳ dừng bước lại, dựa vào tường. Hóa ra những thứ càng hoàn mỹ càng khó giữ được, giống như chuyện tình cảm của hai người họ, giống như chính gia đình của cô.
Có lẽ ai cũng cảm thấy một đứa trẻ mới mười tám tuổi thì biết được cái gì? Nhưng Đông Tiểu Quỳ cảm thấy chỉ cần chịu học tập, mười tám tuổi có thể biết được rất nhiều, rất nhiều chuyện, ví dụ như kỹ xảo tiến thoái, như nghệ thuật cho đi và nhận lại. Giống như ta thường thấy, trong cuộc thi Marathon người thắng lợi không nhất định là thí sinh có thiên phú nhất, nhưng nhất định là thí sinh biết giữ được nhịp độ tốt nhất.
Năm mười hai tuổi, mẹ đã nắm tay cô bảo: Tiểu Quỳ, mẹ cần sự giúp đỡ của con. Thế là kể từ năm ấy, cô đã liên thủ với mẹ giữ lại trái tim đã lạc lối của ba. Đông Tiểu Quỳ tận mắt chứng kiến mẹ mình khuyên lơn cô trợ lý trẻ tuổi của ba rút lui với giọng yếu đuối, sau đó dùng sự dịu dàng khoan dung của mình kéo lại bước chân toan rời bỏ gia đình của ba. Trong sáu năm qua, Đông Tiểu Quỳ luôn đóng vai là đứa con gái yêu thương ba mình, cô đã dùng sự ngây thơ của mình để trở thành hòn ngọc quý trong tay ba, sau đó lại dùng sự lệ thuộc của mình để hoàn thành sứ mạng mẹ đã giao.
Về phần còn lại, mẹ đã dùng trí tuệ của mình cuối cùng trở thành người vợ duy nhất của ba cô cho đến hiện giờ.
Đông Tiểu Quỳ đờ đẫn lê bước chân nặng trĩu trở về phòng, mở ra tất cả cửa sổ, để cho gió lạnh luồn vào. Hiện tại cô cần phải suy nghĩ thật tỉnh táo.
Cô yêu Vưu Liên Thành giống như mẹ yêu ba. Cô hi vọng mình và Liên Thành sẽ bạc đầu giai lão giống như mẹ và ba cô vậy.
***
Bên này, Vưu Liên Thành chui ra khỏi áo len Mộ Mai, nghe cô nói với giọng bâng quơ: "Gay thật, anh nói xem cô ấy có thật đi tìm anh không?"
"Tất cả đều là do cô an bài phải không?" Ánh mắt Vưu Liên Thành sắc lẻm như lưỡi dao nhìn xoáy vào mặt cô.
Mộ Mai thở dài.
"Bị anh đoán trúng rồi!" Cô nhướng mày, cố gắng cho vẻ mặt mình thật tự nhiên, "Thật ra thì em không thích Tiểu Quỳ của anh, kể từ vụ việc cô ta tự cho là đúng làm chuyện nghĩa hiệp thì càng ghét hơn."
Nói xong những lời này, Mộ Mai đứng dậy khỏi đùi Vưu Liên Thành, tay chống lên bàn, nghiêng mặt đi. Cô vốn định thẳng thắn đối mặt với cậu, nhưng cuối cùng lại chỉ dám đưa sườn mặt về phía cậu.
"Liên Thành, anh nói xem, Đông Tiểu Quỳ có đoán được người ở dưới áo len của em là anh không? Vào giờ này, ngoại trừ anh ra, ai còn ở thư phòng nữa chứ. Hơn nữa trước đó không lâu, em còn bảo người giúp việc thật thà nhất đến nói cho cô ta biết, Vưu thiếu gia ở thư phòng chờ cô ta, tiện tay mang theo quyển sách lần trước trả lại thư phòng, vì Vưu thiếu gia muốn xem ấy."
Mộ Mai thấy Liên Thành đứng dậy qua khóe mắt, tay câu giơ lên thật cao, cơn gió theo bàn tay ập thẳng đến bên tai. Mộ Mai nhắm mắt lại chờ cái tát kia giáng xuống. Thậm chí cô đã lường trước được cảm xúc nóng rát đau đớn in lên gương mặt mình nữa kia. Lần này chắc chắn sẽ đau hơn bất cứ lần nào so với trước đây cho xem.
Từ bé đến lớn, Mộ Mai sợ nhất là đau, chẳng qua cô làm bộ không sợ mà thôi. Nguyên nhân cô sợ đau là vì cô cần được che chở, mà che chở dường như chính là thứ quá xa xỉ với cô.
Nhưng chờ hồi lâu vẫn không thấy cái tát tóe lửa kia, cô mở mắt ra, thấy Liên Thành vẫn còn giữ nguyên tư thế giơ tay. Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, người tránh né trước lại là cậu. Tiếp theo cậu chậm rãi buông tay xuống, ánh đèn sáng rực soi rõ vẻ đau khổ hằn trên gương mặt.
Mộ Mai cẩn thận nhìn khuôn mặt kia, từ từ trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp, có vui sướng, có buồn bã, có kích động, có tuyệt vọng. Đây là thời khắc mâu thuẫn nhất từ lúc cô chào đời cho đến nay. Trái tim run rẩy, giọng nói cũng lạc điệu: "Liên Thành, anh yêu em rồi!"
Lòng Vưu Liên Thành chấn động, ngón tay cũng thoáng chốc lạnh băng.
"Việc em vừa làm anh không hề phẫn nộ mà là đau khổ, theo tính khí của anh, cái tát kia chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi. Nhưng mà anh không làm vậy, trên thế gian này chỉ cần là người anh yêu thì anh sẽ không nỡ để người ấy chịu đau đớn, cho nên..."
"Im miệng! Lâm Mộ Mai, cô đừng nói bậy. Tôi không cho phép cô nói mấy lời vớ vẩn đó!" Vưu Liên Thành vội vàng quát lên, giọng nói vang vọng trong thư phòng vô cùng lạc lõng.
"Liên Thành, lúc hôn em anh rất cấp thiết, anh ghét em tiếp cận Chu Á Luân, luôn vô thức tìm kiếm em, anh không cự tuyệt được em hôn anh, anh đau lòng vì em, gộp lại những điều này chính là yêu đấy."
Cô hơi ngẩng mặt, ánh đèn soi vào mắt cô long lanh, đẹp đến mức khiến người ta ngơ ngẩn.
Vưu Liên Thành lắc đầu quay mặt đi, đưa lưng về phía cô: "Không đúng! Lâm Mộ Mai, cô nói sai rồi!"
"Không, em không sai!" Mộ Mai tiến lên một bước, nhẹ nhàng áp mặt vào lưng cậu, "Liên Thành, nếu những thứ này không phải là yêu, vậy anh nói xem yêu là như thế nào?"
Tấm lưng của cậu thiếu niên ngày nào đã trở nên vững chãi và rộng lớn hơn.
Giây phút mặt cô dán lên lưng cậu, Liên Thành ngây ra trong giây lát, sau đó có một tiếng thét gào lên trong đầu cậu: “Đừng bị Lâm Mộ Mai lừa!”. Một giây sau Mộ Mai bị Liên Thành đẩy phắt ra, đụng vào bàn sách. Bởi vì lực khá mạnh nên mấy quyển sách vở, bút viết và những vật bài trí đều rơi xuống đất, chiếc đèn bàn cũng lắc lư. Cậu lao ra khỏi thư phòng, đóng sầm cửa lại không hề ngoảnh lại.
Nhưng trước khi chạy thoát ra ngoài, cậu vẫn nghe thấy được lời nói của Mộ Mai vọng theo phía sau: "Liên Thành, nhất định sẽ có lúc anh cam tâm tình nguyện thừa nhận mình yêu em!"
Nhất định sẽ có lúc anh cam tâm tình nguyện thừa nhận mình yêu em ư? Đúng là chuyện viễn vông, chuyện điên rồ, Lâm Mộ Mai ảo tưởng quá rồi!
Vưu Liên Thành mang vẻ mặt lạnh lẽo hệt cơn gió đêm âm u đang luồn vào cổ áo len của cậu. Cậu đứng trước hồ nước kiến tạo cho Đông Tiểu Quỳ, thẫn thờ nhìn khung cửa sổ hắt ra ánh đèn từ phòng cô, lát sau cửa sổ được đóng lại, đèn tắt ngóm, hồ nước trở nên mông lung như tâm trạng cậu lúc này.
Gió lạnh khiến đầu óc Vưu Liên Thành trở nên thanh tĩnh, cậu cúi đầu nhìn bóng dáng mình mờ ảo phản chiếu dưới mặt hồ, loáng thoáng nhớ lại lời mẹ nói khi còn bé.
"Liên Thành của mẹ sau này lớn lên nhất định không thể một lòng hai dạ nhé. Một lòng hai dạ sẽ khiến phụ nữ thương tâm. Nếu như con nhận định người nào thì phải toàn tâm toàn ý tốt với cô ấy, yêu thương cô ấy." Mẹ cậu còn nói, "Con biết không, cho đến ngày ba con chết ông ấy vẫn sẽ gánh lấy tội lỗi với một người phụ nữ. Liên Thành, trời cao đang trừng phạt mẹ, ông trời không bao giờ cho mẹ được vui vẻ vô tư như ngày xưa nữa."
Mình không thể một lòng hai dạ! Vưu Liên Thành lẩm bẩm lời này, càng nói càng rõ ràng, càng nói càng quyết tâm, cuối cùng hóa thành một sức mạnh.
Nhìn thật sâu vào căn phòng đã rơi vào tối đen kia, Liên Thành siết chặt tay quay người rời khỏi hồ nước, đi về phía Đông. Hiện tại có một vài chuyện cậu cần phải dứt khoát, phải dứt khoát thật rõ ràng với Lâm Mộ Mai rồi.
Cậu sẽ không bị Lâm Mộ Mai lừa nữa, sẽ không quan tâm đến những lời nói hoang đường của cô ta nữa.
Vưu Liên Thành yêu Lâm Mộ Mai thì chẳng khác nào là chuyện nghìn lẻ một đêm cả.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lâm Mộ Mai
Loan
Lâm Mộ Mai - Loan
https://isach.info/story.php?story=lam_mo_mai__loan