Khuất Phục epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 52
ấy ngày nay, Thái tử rất hay buồn bực.
Tâm tình luôn bất định.
Lúc đi họp cũng không yên lòng. Trước mặt thái tử, một vị quản lý đang nơm nớp lo sợ báo cáo, mặt hắn tối sầm, tầm mắt nhìn thẳng vào mi tâm (điểm giữa 2 lông mày đấy ạ!) đối phương, như có điều gì suy nghĩ.
Vị quản lí liên tục len lén lau mồ hôi, không biết nên tiếp tục đứng hay tìm một chỗ nào đó mà ngồi.
Hoàng Phủ Triệt khép lại tập tài liệu trong tay, đồng thời đá vào chân ở dưới bàn của thái tử một cái. Thái tử hồi hồn, ho khan hai tiếng.
“Tan họp.”
Mọi người im lặng……. Cuộc họp này mới tiến hành được có bốn mươi lăm phút, mà do thái tử ngẩn người hơn nửa giờ. Cả quá trình chỉ nói đúng một câu, đó chính là câu nói “tan họp” kia.
Nhận ra được nghi vấn trong mắt mọi người, Hoàng Phủ Triệt lấy tay vuốt nhẹ mi tâm đồng thời khoát khoát tay, ý bảo mọi người rời đi.
....
Buổi trưa, gần tới giờ tan sở, thái tử bước vào phòng làm việc của Hoàng Phủ Triệt.
Hoàng Phủ Triệt đang mặc áo khoác, liếc nhìn anh một cái.
“Có chuyện gì?”
“…….. Không có.”
Thái tử ngó nghiêng xung quanh, giống như là đi tham quan vậy.
“Đã đến giờ tan làm, tôi đi đây.” Hoàng Phủ Triệt vừa nói vừa cầm cái chìa khóa đi ra phía cửa.
Thái tử đuổi theo, cùng bước vào thang máy với anh.
“Có chuyện gì thì nói mau, ấp a ấp úng không phải là phong cách của anh, sẽ rất dễ làm cho người ta chán ghét.” Hoàng Phủ Triệt có chút không kiên nhẫn, chủ động mở miệng.
Thái tử cợt nhả khoác vai anh.
“Cùng nhau ăn cơm trưa đi.”
“Anh có thể hẹn trước.” Hoàng Phủ triệt liếc mắt nhìn điện thoại di động, trả lời một cách máy móc.
“Vậy hiện tại, tôi hẹn với cậu.”
“Hôm nay không được.”
“Vậy ngày mai?”
“Cũng không được.”
“Vậy lúc nào thì cậu mới có thời gian rảnh rỗi?” Thái tử có chút mất kiên nhẫn.
“Trong vòng hai tuần này, lịch trình đã được sắp xếp kín”
“Cái gì?! Tại sao cậu lại bận rộn hơn tôi được?
Hoàng Phủ Triệt kéo cánh tay thái tử khoác ở trên vai mình ra, còn dùng đầu ngón tay phủi một cái, tưởng như trên vai mình bị thái tử làm bẩn vậy.
“Bởi vì vốn đó là công việc của anh, tất cả lại đổ hết sang cho tôi gánh vác.”
Thái tử sờ sờ chóp mũi.
“Thật là vất vả cho cậu rồi.”
Cuối cùng, thái tử vẫn mặc kệ việc anh đã có hẹn, mặt dày mày dạn đi theo.
*
Thấy Nhan Loan Loan trong trang phục nhẹ nhàng khoan khoái mà vẫn không mất đi vẻ quyến rũ đi tới, thái tử nhướng mày cao, lại chuyển tầm nhìn không có ý tốt sang
Hoàng Phủ Triệt.
Chân mày Hoàng Phủ Triệt có hơi nheo lại, anh cảm thấy hơi hối hận vì đã để cho thái tử theo tới. Anh lịch sự kéo ghế ra cho Nhan Loan Loan, nhân cơ hội đó thấp giọng hỏi cô.
“Tại sao lại ăn mặc như vậy?”
Nhan Loan Loan cúi đầu nhìn lại trang phục của bản thân, không cảm thấy có gì không ổn mới cất giọng hỏi ngược lại.
“Trông khó coi sao?”
“Không tốt.”……..
Không phải là không tốt, váy voan hồng phấn quá mỏng, cô tựa như một quả hồng đào, quả thực trông rất mê người.
Nhan Loan Loan nghe thấy anh nói như vậy, cảm thấy có chút ấm ức, mỗi lần gặp anh, cô sẽ đặc biệt chú ý đến cách ăn mặc của mình, muốn bản thân mình trông thật xinh đẹp ở trước mặt anh.
Trước tình hình như vậy, thái tử chợt hiểu ra dụng ý của Hoàng Phủ Triệt, vừa vỗ nhẹ vai anh vừa nói.
“Thật là một mỹ nhân tuyệt diệu, không trách được cậu nhất quyết không chịu để cho tôi gặp mặt.”
Nhan Loan Loan lễ phép lịch sự mỉm cười.
“Thái tử ngài thật biết cách nói đùa.”
Chân mày Hoàng Phủ Triệt nhíu lại chặt hơn.
“Không cần khách khí với anh ta.”
Cái gì mà ngài với chả không ngài, người phụ nữ của anh lại gọi anh trai của anh là ngài, vậy là coi anh là cái gì?
Không khí bữa ăn trôi qua coi như hài hòa, ngoại trừ vẻ mặt Hoàng Phủ Triệt có chút lạnh lùng.
…………
Nhan Loan Loan từ phòng vệ sinh đi ra, lấy tay chỉnh lại mái tóc của mình, ngoài ý muốn, cô trông thấy thái tử đang đứng dựa vào tường, dường như đang đợi người.
Cô lịch sự chào, rồi nhẹ nhàng lướt qua người hắn đi qua.
“Nhan tiểu thư xin dừng bước.”
Thái tử ngậm điếu thuốc, hít một hơi, rồi chậm rãi nhả ra một vòng khói.
Nhan Loan Loan chần chừ dừng lại, thái tử lộ ra vẻ mặt thờ ơ, con mắt đa tình hẹp dài khép hờ quan sát cô gái đối diện, nhưng không nói lời nào.
“Thái tử, có chuyện gì không?”
Thái tử từ trên cao nhìn xuống, nhìn cô gái này, trên môi nở nụ cười nhạt.
“Có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi hay không?"
“Hả?”
Nhan Loan Loan hơi ngẩn ra, lắc đầu cười khẽ.
“Những lời này dùng để tán gái, xưa rồi.”
Thái tử vẫn duy trì nụ cười trên môi.
“Nếu như tôi thích cô, sẽ trực tiếp nói với cô, tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian nói nhảm cùng cô.”
Nhan Loan Loan cười nói.
“Đây cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nếu không với trí nhớ của ngài, một cô gái như tôi đã gặp qua là nhớ mãi không quên.”
“Phải không?”
Thái tử vén lên sợi tóc bên tai cô, cử chỉ lỗ mãng.
“Vậy tại sao, hôm nay tôi vừa nhìn thấy cô, đã cảm thấy…. dường như đã từng quen biết đây?
Nhan Loan Loan nhẹ nhàng tránh khỏi tay hắn, vòng một vòng đến bên người hắn.
“Giữa người với người, thật ra sẽ có loại cảm giác này, có lẽ tôi cùng với…… cùng các anh có duyên phận chăng.”
“Hạ Tử Dụ là chị khóa trên của tôi, có khi anh đã từng nhìn thấy ảnh chụp chung của chúng tôi ở chỗ chị ấy.”
Thái tử chỉ cười nhưng không nói, trong con mắt đen mơ hồ lóe lên, nhìn Nhan Loan Loan khiến cô cảm thấy vô cùng lo sợ.
…………..
Chờ thái tử trở lại chỗ ngồi, Hoàng Phủ Triệt cũng vừa mới kết thúc cuộc gọi điện thoại. thái tử thấy sắc mặt của anh có chút sa sầm, liền hỏi.
“Làm sao vậy?”
“Ở chỗ của Tiểu Nhu xảy ra chuyện nhỏ, buổi chiều công ty còn một hợp đồng cần phải kí. Anh đi hay là tôi đi?”
Hoàng Phủ Luật nghĩ đến Tiểu Nhu và Trữ Dư Tịch học cùng một trường, nghĩ đến cô gái đó, thái tử cảm thấy Hoàng Phủ Triệt tiếp xúc với cô ít chút nào thì hay chút đó.
“Vậy tôi đi, cậu đưa Nhan tiểu thư về đi.”
Trong lúc nói, thái tử cố ý liếc nhìn Nhan Loan Loan một cái. Cô nghiêng đầu lấy tay nâng má, phát hiện ra tầm mắt của hắn nhìn đến mình, tự nhiên nở mụ cười trang nhã.
Khuất Phục Khuất Phục - Tâm Thường