Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bánh Bao Nhà Ai
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 52: Chị Dâu! Mau Về Nhà Đi
Q
uay lại trên xe bus, Tiểu Bánh Bao Ô Trạch Vũ được phụ thân bé ôm vào lòng, ngủ đến hôn thiên ám địa.
Ô Thuần Nhã cúi đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn Bánh Bao, khóe miệng mang theo ý cười thản nhiên.
“Tiên sinh ngài đã đi theo chúng tôi vài ngày rồi, có chuyện gì sao?” Quay đầu đối diện với người đàn ông ngồi ngay sau bọn họ, Ô Thuần Nhã biểu tình lạnh lùng hỏi hắn.
Hạ Dương không ngờ tới cậu sẽ quay đầu trực tiếp hỏi mình, vốn dĩ hắn còn đang ở chỗ này lén lút theo dõi người ta mà!
Nuốt nước miếng, hắn giả ngu, “Cậu nhận nhầm người rồi!”
Ô Thuần Nhã nghiêng người, đặt Bánh Bao sang ghế ngồi bên cạnh, để bé tựa nửa người trong lòng mình.
“Ngay từ ngày đầy tiên anh đã đi theo chúng tôi, còn cầm máy ảnh chụp ảnh, ban đầu tôi tưởng là vô tình gặp, nhưng một tuần nay tôi chỉ cần ra cửa là thấy anh, có phải quá trùng hợp rồi hay không?” Ô Thuần Nhã hạ thấp giọng, vẻ mặt đề phòng nhìn Hạ Dương.
Hạ Dương cứ ngơ ra nhìn Ô Thuần Nhã, không khỏi tán thưởng, làn da chị dâu thật mịn màng nnha, cả lỗ chân lông cũng gần như không nhìn thấy! Hơn nữa còn trắng ơi là trắng, mấy ngày nay hắn chạy theo chị dâu và Bánh Bao, đã sớm bị phơi nắng thành đen thui, nhìn hai cha con này xem, chậc chậc, vẫn trong veo như nước.
Ô Thuần Nhã nhíu mày, hơi nâng giọng, “Này! Sao anh lại bất lịch sự như vậy!”
Hạ Dương chớp mắt mấy cái, ngu si nhìn Ô Thuần Nhã, “Chị dâu đẹp ghê.”
“…..” Ô Thuần Nhã chợt nghĩ có phải người này có bệnh hay không? Cậu là một người đàn ông trưởng thành, vậy mà hắn gọi cậu là chị dâu? Còn nói cậu đẹp? Được rồi, cậu thừa nhận vẻ ngoài của mình có hơi thanh tú, nhưng cũng không thể nói cậu như thế!
“Nói cái gì thế hả!”
Hạ Dương xấu hổ khụ một tiếng, cũng thấy có chút mất mặt, lập tức bày ra vẻ mặt ‘anh nghe lầm rồi, anh không nghe thấy gì đâu’ rồi lại cười ngây ngô với Ô Thuần Nhã.
“…” Ô Thuần Nhã quay đầu nhìn Bánh Bao, thấy bé vẫn ngủ, liền đem chăn mỏng đắp lên người bé, sau đó cậu lại quay đầu nhìn về phía Hạ Dương, nghĩ một chút, vẻ mặt thản nhiên nói, “Có phải Tư Không Viêm Nghiêu bảo anh đi theo chúng tôi không?” Kỳ thật khi hỏi câu này cậu cũng chỉ muốn thử xem, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Dương liền khẳng định.
Hạ Dương cảm thấy chị dâu của mình thông minh quá xá.
“Khụ, chị dâu, đại ca em không phải là lo lắng cho anh sao! Chị dâu và cháu quẳng anh ấy một thân một mình rồi đi ra ngoài chơi, làm anh ấy nhớ thương lo lắng lắm đó!” Không ngờ chị dâu có thể đoán ra được, dù sao đại ca đâu có nói phải giữ bí mật đâu, vậy thừa nhận cũng không có vấn đề gì. Vốn là người ta tự mình đoán được, cũng không phải hắn chủ động nói ra.
Ô Thuần Nhã gắt gao mím môi, thần sắc có chút tức giận, người này cứ một câu chị dâu hai câu chị dâu, chẳng lẽ coi cậu là phụ nữ à?
“Câm miệng, ai là chị dâu của anh!”
Hạ Dương chớp mắt mấy cái, nói đến là rõ ràng, “Anh đó, đại ca em nói, anh là chị dâu của em.”
“Tôi là đàn ông!” Ô Thuần Nhã nghiến răng nghiến lợi, hiện tại thật muốn một cước đạp chết cái người đang ở thành phố X kia.
Rốt cuộc Hạ Dương đã hiểu vì sao người này lại tức giận, hóa ra là thế.
“Em biết anh là đàn ông, nhưng không phải anh là bà xã của đại ca em đó sao, gọi chị dâu cũng không có gì không đúng.” Nhất là đại ca mình có vẻ rất thích cách xưng hô này.
Ô Thuần Nhã hít sâu, thầm nói với bản thân thế giới tốt đẹp như vậy, mỗi ngày đều có không ít bệnh nhân tâm thần nhông nhông chạy ngoài đường! Đừng so đo, đừng so đo.
Thấy cậu quay đi không buồn phản ứng với mình, Hạ Dương liền bám vào chỗ tựa lưng nhổm lên nhìn Bánh Bao nhỏ.
“Ừm….có thể cho em sờ bé được không?” Bánh Bao nhìn rất đáng yêu, khiến hắn thấy ngứa ngáy chân tay.
Ô Thuần Nhã lắc đầu, “Không được, phải chờ đến lúc nó tỉnh mới được.” Bánh Bao mấy ngày nay hưng phấn chạy nhảy, vừa lên xe liền ngủ.
Hạ Dương bĩu môi, vươn tay sờ sờ móng thịt nho nhỏ non mềm trắng nõn của Bánh Bao, cười khúc khích nói thầm, “Mềm quá!”
Ô Thuần Nhã buồn cười nhìn hắn một cái, hỏi, “Anh và anh ấy có quan hệ thân thích?”
Hạ Dương sửng sốt, một lúc mới ngộ ra ‘anh ấy’ ở đây là ai, gật đầu nói, “Em là Hạ Dương, mẹ em là dì của anh ấy.” Thấy cậu gật đầu tỏ vẻ đã biết, cũng không hỏi gì khác, hắn không nhịn được nói tiếp, “Chuyện lần này thực sự không liên quan đến đại ca của em đâu, là do bác tự quyết định, anh đừng vì chuyện này mà không để ý đến anh ấy.”
“Không phải vì lý do này.” Lắc đầu, Ô Thuần Nhã nhìn hắn, “Cuộc sống của hai người chúng tôi quá khác biệt.” Mấy ngày này cậu đã suy nghĩ rất nhiều, từ lúc ban đầu mới gặp nhau cho đến khi vì Bánh Bao mà quyết định thử ở bên nhau, những thay đổi của Tư Không Viêm Nghiêu cậu đều nhìn thấy, cũng thực cảm động vì sự chăm sóc của anh, nhưng như vậy cũng không có nghĩa hai người thích hợp sống bên nhau.
Hạ Dương cảm thấy mình lúc này có nói gì cũng không đúng, tốt nhất vẫn là không nói gì thì hơn, miễn gây trở ngại cho đại ca.
Bĩu môi quay về chỗ ngồi, hắn bất lịch sự ngáp ra tiếng một cái, “Chị dâu em đi ngủ tí nhá, mấy ngày nay em mệt chết đi được, nếu Bánh Bao tỉnh nhớ gọi em, em chính là tiểu thúc của bé đó!”
Ô Thuần Nhã gật đầu, không nói gì. ╮(╯_╰)╭, Nhã Nhã à, lẽ nào trong lòng cậu đã coi mình là bà xã của Tư Không Viêm Nghiêu? Hơn nữa…bị người ta gọi là chị dâu lần nữa, cũng không có phản ứng gì quá lớn, lẽ nào đã ngầm thừa nhận rồi?
Bánh Bao ngủ hai tiếng, giờ tỉnh lại, móng nhỏ dụi dụi mắt, mềm nhẹ than đói với phụ thân.
“ phụ thân, đói…”
Ôm con vào lòng, Ô Thuần Nhã bật cười nhéo nhéo cái bụng nhỏ của bé, “Tỉnh ngủ liền kêu đói, ham ăn.”
Chớp chớp mắt, Bánh Bao bổ nhào vào lòng cậu, “Mới không phải đâu, là buổi sáng ăn chưa no chứ bộ!”
Cậu lấy bánh ngô mang về từ trong thôn ra, đưa cho Bánh Bao, “Đây, chỉ được ăn một cái, về nhà hâm nóng rồi ăn tiếp.”
Hai móng cầm bánh ngô, Bánh Bao gật đầu, cắn một miếng lại hỏi, “Phụ thân, người kia là ai ạ?” Chỉ chỉ vào Hạ Dương ngồi đằng sau đang ngửa đầu ngoác miệng ngáy o o.
“Em họ của cha con.” Vỗ vỗ mông bé, Ô Thuần Nhã nói cho bé biết.
Trợn mắt nhìn, Bánh Bao gật đầu, em họ là gì bé không biết, nhưng bé biết em là gì.
Mắt to nhìn nửa ngày, bé đảo mắt, cầm bánh ngô trong tay bẻ ra một phần ba, đứng trên chỗ ngồi, tay nhỏ vươn qua ghế dựa nhét vào cái miệng đang há to kia.
Tiếng ngáy ngừng.
Hạ Dương chép chép miệng, đem đồ ăn trong miệng nhai nhai rồi nuốt xuống, mở mắt ra liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đang cười ngọt ngào với mình.
“A, Bánh Bao ngoan lắm, còn biết đút đồ ăn cho thúc nha.”
Bánh Bao bĩu môi, cắn một miếng bánh ngô của mình đưa cho Hạ Dương, “Thúc ngáy thiệt là lớn, làm ồn đến con, con cho thúc ăn.”
Hạ Dương cũng không ghét bỏ, cầm lấy nhét kín miệng, chưa nói, hắn thật sự rất đói bụng.
Ô Thuần Nhã lấy bánh khoai lang, bánh bí đỏ, bánh ngô, bánh khoai tây mang về đưa cho hắn, “Đặc sản, coi như là phí dịch vụ cho cậu.” Nếu không nhắc tới mục đích của hắn, thì mấy ngày nay nhất định hắn cũng thực vất vả.
Hạ Dương hai mắt đẫm lệ nhận lấy, vô vàn cảm động nói lời cảm ơn với Ô Thuần Nhã, “Chị dâu, anh đúng là người tốt!”
“………”Ô Thuần Nhã hối hận, đãng ra nên để hắn đói chết.
Bánh Bao ở bên cạnh vui vẻ cực kì, vươn tay béo cầm một cái bánh khoai lang ăn, vị thúc thúc này cũng hoạt bát nhanh nhẹn ghê!
Ăn hai cái bánh xong Hạ Dương cầm khăn tay lau sạch tay, ôm Bánh Bao đến ngồi cùng hắn, cúi đầu thì thầm với bé, “Bánh Bao sao con không gọi điện cho cha con thế?”
Bánh Bao ngẩng đầu nhìn cha đang xem phim chiếu trên xe, nhỏ giọng nói, “Phụ thân giấu điện thoại mất rồi.” Bé tìm thử mấy lần mà không thấy đâu, nhất định là phụ thân giấu đi rồi, sợ bé lại gọi cho cha.
Hạ Dương lý giải gật đầu, chắc là để ở nhà không mang theo, dù sao mấy ngày này hắn chưa thấy cậu cầm điện thoại.
“Thúc ngủ ngáy to ghê, siêu ồn ào! Phụ thânvới cha ngủ không ngáy đâu.” Bánh Bao bất mãn bĩu môi, bé vừa rồi ngủ say sưa là thế, đều vì tạp âm bên tai quá lớn nên mới bị đánh thức.
Hạ Dương nhướn môi, “Không phải vì thúc mệt chứ sao”
“Vì sao ạ?” Bánh Bao nghiêng đầu, mấy ngày nay bé đều vui muốn chết, vì sao thúc lại mệt?
Hạ Dương bĩu môi, không nói. Nói cho bé thế nào đây? Chẳng lẽ nói vì theo hai người chạy đông chạy tây, còn phải lo lắng hai người có gặp nguy hiểm gì hay không? Trời biết ngày đó khi hắn phải ăn ngủ ở rừng cây bên ngoài, cái cảm giác màn trời chiếu đất ấy là thê lương cỡ nào, hắn không bị đông lạnh cảm mạo chắc chắn là nhờ thân thể hắn đủ cường tráng.
“Cha con lo lắng cho hai người,nên để thúc đi chăm sóc một chút.”
“Dạ.” Cúi đầu,Tiểu Bánh Bao lên tiếng, móng thịt nghịch nghịch máy ảnh trước ngực, mở không được, bé ngẩng đầu nhìn Hạ Dương, “Cái này dùng thế nào ạ?”
Hạ Dương ôm bé vào lòng, cầm lấy máy ảnh khởi động rồi cho bé xem những bức ảnh hắn chụp mấy ngày nay.
Bánh Bao hé mặt xem, kinh ngạc mở lớn miệng, chỉ vào ảnh chụp bên trong, “Đây là con và phụ thân mà!”
“Suỵt…” Hạ Dương che miệng nhóc, thấy Ô Thuần Nhã hình như không nghe thấy hai người đang nói gì, cũng không quay đầu lại nhìn, nhẹ nhàng thở ra, dán vào tai Bánh Bao nhỏ giọng nói, “Đây là cha con bảo thúc chụp đó, anh ấy muốn biết cuộc sống mỗi ngày của hai người.”
Bánh Bao gật đầu, bé chỉ vào bức ảnh hai cha con đứng trên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc, “Bức này đẹp.”
Hạ Dương cúi đầu xem, cũng đồng ý, “Rất đẹp.” Đứa nhỏ đáng yêu, người lớn thanh nhã, cảnh mặt trời mọc làm nền, khiến mọi thứ có cảm giác không quá chân thật.
Thực ra Ô Thuần Nhã nghe thấy hết đối thoại của hai người, nhưng cậu không đi quấy rầy.
Lấy di động từ túi áo ra, cậu mở máy. Vốn không định mang đi, nhưng trước lúc ra khỏi nhà cậu lại bị ma xui quỷ khiến mà cầm di động đặt trong ngăn kéo đi theo, song mấy ngày nay cậu không đều không mở máy.
Khởi động máy khoảng chừng hai phút xong, tiếng chuông báo không ngừng vang lên.
Qua ước chừng năm phút mới ngừng lại.
Mở ra thì thấy, điện thoại thông báo có hơn một trăm cuộc gọi đến, trong đó chỉ có một lần là Mạc Tuấn Nghị gọi, một lần là của giáo sư, còn lại tất cả đều là cuộc gọi nhỡ của Tư Không Viêm Nghiêu, mỗi ngày đều có, cơ hồ cứ cách một tiếng lại gọi một lần.
Cậu mím môi, trong lòng ê ẩm.
Còn có mười ba tin nhắn, có một tin là Mạc Tuấn Nghị nhắn hỏi cậu gần đây đang bận gì sao, còn lại đều là của Tư Không Viêm Nghiêu gửi tới.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bánh Bao Nhà Ai
U Hoàng Tử Lam
Bánh Bao Nhà Ai - U Hoàng Tử Lam
https://isach.info/story.php?story=banh_bao_nha_ai__u_hoang_tu_lam