Chương 46: Giai Nhân Khuynh Thành (3) .
au khi tắm rửa, nàng thay một bộ quần áo màu vàng, mái tóc đen dùng một dải lụa màu vàng buộc lại, dùng một vài con bướm vàng làm phụ kiện . Trên tai đeo một đôi khuyên hình con bướm nhỏ màu vàng . Đạm mà không lãnh, mềm mại thanh nhã . Ngâm mình trong ôn tuyền, da nàng tự nhiên hiện lên sắc hồng . Cả người kiều diễm mỹ lệ, đã mất đi vẻ lạnh lùng ngày trước, không những thế còn lộ ra một chút ôn nhu .
Tướng quân phủ không có nữ quyến, tự nhiên sẽ không đó đồ dùng của nữ nhân . Quần áo và trang sức trên người nàng đều là ra ngoài mua, Hoắc Thiên đối với nàng thật có lòng .
Trang phục hoàn hảo, nha hoàn đưa nàng lên lầu . Hoắc Thiên sợ nàng ngại ngùng nên đặc biệt ở đây chờ nàng .
Nàng vừa bước qua cửa, Hoắc Thiên đồng thời cũng quay đầu . Nhìn tư thái diễm lệ của nàng, khoé miệng hắn hơi cong lên, lộ ra một nụ cười ấm áp “Bộ y phục này rất hợp với ngươi .”
Thiên Mạch ngồi lên chiếc ghế trúc, lặng lẽ nhìn Hoắc Thiên “Cảm ơn y phục của ngươi .” Trải qua vài lần tiếp xúc, nàng biết Hoắc Thiên thật tâm đối xử tốt với nàng .
“Có lạnh không ?” Hoắc Thiên nhìn thẳng vào Thiên Mạch, trong đôi mắt đen hiện lên một tia lo lắng .
“Không lạnh” Nàng từ nhỏ tập võ, thân thể tốt hơn so với người bình thường . Thiên Mạch nhẹ nhàng thở dài, trong lời nói mang theo vài phần bất đắc dĩ “Đưa ta đến Liễu phủ nghen .” Nàng không muốn đi, lại càng không muốn bị người ta chê cười . Nhưng nàng bây giờ là Liễu Thiên Mạch vậy nên hãy làm những chuyện mà Liễu Thiên Mạch nên làm .
Hoắc Thiên đứng lên, động tác ưu nhã “Ta trước tiên đem ngươi đi nhìn một vật.”
“Cái gì ?” Thiên Mạch có chút tò mò .
Hoắc Thiên cười một cách cao thâm khó dò “Rồi ngươi sẽ biết .”
Theo Hoắc Thiên đi tới thư phòng, Thiên Mạch đứng ở cửa, tay vịn vào khung cửa, tò mò nhìn vào trong phòng .
Hoắc Thiên quay đầy lại, ánh mắt ôn nhu như nước “Mau vào”
Thiên Mạch nheo mắt, ánh mắt lãnh đạm đảo qua bức hoạ treo trên tường, gật đầu tán thưởng “Hảo hoạ” Trên vách tường trong thư phòng treo sáu bức tranh, mỗi một bức đều là danh hoạ .
Hoắc Thiên nhìn nàng mỉm cười, ánh mắt ôn nhu “Ta lấy Yên Ba Giang Thượng đồ của ngươi, bây giờ ta trả ngươi một bức .” Lúc đầu khi lấy bức tranh của Thiên Mạch hắn đã có chủ ý này .
Thiên Mạch hơi lắc đầu “Không nên” Ý tứ của Hoắc Thiên là muốn nàng lấy một bức danh hoạ làm lễ vật mừng thọ Liễu Sóc, hắn làm như vậy là múôn giúp nàng . “Hoắc Thiên tướng quân, danh hoạ nên cấp cho người thực sự yêu tranh thưởng thức, Liễu tể tướng hiểu tranh nhưng lại không yêu tranh .”
“Nga?” Liễu tể tướng thường xuyên dùng một số tiền lớn mua danh hoạ, đương nhiên yêu thích tranh, Thiên Mạch vi sao lại nói hắn không biết thưởng thức ?
“Hắn không thích tranh, chỉ là thích làm ra vẻ phong nhã, danh hoạ vào tay hắn chẳng khác nào bị huỷ hoại . Hảo ý của tướng quân Thiên Mạch xin nhận .” Nàng sẽ không vì thể diện mà mang danh hoạ đưa cho Liễu Sóc, thật không đáng .
Hoắc Thiên bất đắc dĩ nói “Tốt thôi, đã như vậy ta cũng không miễn cưỡng .” Hoắc Thiên mở ngăn kéo, lấy ra một miếng ngọc kỳ lân đặt lên bàn “Thiên Mạch, ta lấy tranh của ngươi, miếng ngọc kỳ lân này xem như hồi lễ .”
Thiên Mạch than nhẹ, nếu nàng không nhận Hoắc Thiên nhất định sẽ không từ bỏ ý định “Cảm ơn tướng quân .” Ngọc kỳ lân giá trị liên thành, cấp cho Liễu tể tướng thật là phí .
Hoắc Thiên thay đổi cách nói “Ta với ngươi có cần khách sáo như vậy không ? Nếu ngươi không ngại ta sẽ gọi ngươi là Thiên Mạch .” Hai chữ phu nhân thật sự rất xa lạ .
Nụ cười tươi của hắn khiến cho Thiên Mạch cảm thấy như gió xuân ấm áp, bất giác, khoé miệng nàng hiện lên một nụ cười mờ ảo “Ta không ngại, ngươi có thể gọi ta là Thiên Mạch .” Sự thật thì nàng rất chán ghét hai chữ phu nhân này .
“Đi thôi, ta mang ngươi đến tướng phủ .” Hoắc Thiên rất tự nhiên vươn tay ra, hoàn toàn quên rằng nam nữ hữu biệt .
Thiên Mạch không do dự đưa tay đặt trong lòng bàn tay hắn, mặc cho hắn nắm .
Lúc nhìn thấy Nhị tỷ phu nắm tay Nhị sư tỷ, nàng cảm thấy rất hâm mộ .
Được một nam nhân nắm tay, hẳn là có cảm giác rất an toàn . Mỗi lần bị Nhị tỷ phu nắm tay, Nhị sư tỷ đều cười rất vui vẻ . Nàng biết, Nhị sư tỷ rất hạnh phúc .
Lòng bàn tay hắn ấm áp, cũng giống như con người hắn vậy, khiến cho người ta có cảm giác rất thoải mái, ai cũng không có mở miệng, cảm giác ấm áp đó tràn ngập xung quanh bọn họ .
Thiên Mạch ngẩng đầu nhìn gương mặt Hoắc Thiên, đáy mắt hiện lên một tia nghi hoắc . Nếu người nàng gả là Hoắc Thiên, bây giờ sẽ có kết cục như thế nào ? Có thể hay không giống như Nhị sư tỷ, sẽ có hạnh phúc thực sự ?
Hạnh phúc là gì ? Nàng không biết . Từ trước tới nay nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện lập gia đình, lại càng không quan tâm đến hạnh phúc, nhưng bây giờ nàng lại muốn biết mùi vị của hạnh phúc là như thế nào .
Tần Mộ Phong mang Thải Y đến tham dự thọ yến của tể tướng làm cho nàng cảm thấy bối rối . Nhưng là nàng đã gặp phải người khiến cho nàng vui vẻ, đó chính là Tần Vật Ly, gặp Hoắc Thiên - người mang đến cho nàng sự ấm áp . Tần Vật Ly tiêu sái, Hoắc Thiên ôn nhu, hai nam tử này đều là nhân trung long phượng, phẩm chất đều hơn Tần Mộ Phong gấp trăm lần . Gặp gỡ bọn họ không phải là chuyện xấu . Nếu không gả cho Tần Mộ Phong nàng sẽ không gặp được Tần Vật Ly, sẽ không biết cảm giác ấm áp là như thế nào . Tái ông thất mã, đôi khi cũng không phải là điều xấu .
Vương Phi Thất Sủng Vương Phi Thất Sủng - Thượng Quan Sở Sở