Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trọn Đời Trọn Kiếp (Hắc bang)
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 51: Ngọt Ngào
L
ời tác giả: Ngày cuối của năm mới nên viết thêm một chương nữa. Chương này có chút ngọt ngào để dành tặng cho những độc giả đã đón đọc, yêu thích và ủng hộ truyện Trọn đời trọn kiếp cũng là tác phẩm đầu tay của mình. Hi vọng các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ truyện va cả những tác phẩm sau này của mình nữa. Chúc cả nhà năm mới vui vẻ *Cúi đầu*:">
_Thật xin lỗi... Thất... Thật xin lỗi.... là anh đến trễ.
Lãnh Dạ dùng bàn tay to lớn của mình bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô, khuỷu tay chống xuống giường rồi tựa cằm lên đó. Ngắm nhìn dung nhan tinh xảo đang ngủ say xen lẫn với vài vết cào xước đã được băng lại, trong lòng Lãnh Dạ dâng lên một cỗ tức giận, nhiều hơn lại là đau lòng tự trách. Ngón tay có chút thô ráp nhẹ vuốt ve khuôn mặt cô, trong lòng thầm thề với trời đất" Thất..Em yên tâm. Món nợ này anh nhất định sẽ thay em đòi lại. Những gì mà em phải chịu đựng hôm nay, anh sẽ bắt bọn chúng hoàn trả gấp trăm lần"
Sau một khắc, Lãnh Dạ chợt cảm thấy người trên giường khẽ động đậy, đầu nhỏ không ngừng lắc giống như đang gặp ác mộng. Lãnh Dạ thấy miệng cô mấp máy liền để tai tiến sát lại gần, không ngừng nghe thấy cô nói " Không.... không... không... tránh ra... không". Hàng lông mày lá liễu nhăn lại một đoàn giống như đang phải chịu đựng một điều gì đó thực sự kinh khủng. Lãnh Dạ cả kinh, vội vàng lay lay cô muốn đánh thức cô dậy, bên miệng không ngừng gọi tên cô. Thấy cô một hồi không tỉnh, anh liền định đứng lên gọi Chu Tước lại không ngờ thấy cô bật dậy, hai mắt mở to, thở ra từng hồi nặng nhọc.
_ Thất, em không sao chứ.
Nhan Thất ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn mĩ trước mặt, vẫn chứ hết bồi hồi khỏi cơn ác mộng vừa rồi. Trong mơ, cô lại gặp cảnh tượng ở căn phòng kia, khi tên A Mạnh đó dùng bàn tay bẩn thỉu sờ mó khắp người cô, lại còn định cởi quần áo của cô ra. Cô không ngừng đẩy hắn ra nhưng hai tay vô lực, miệng muốn hét lên nhưng lại như một người câm, cổ họng khản đặc không thể phát ra âm thanh nào hết...
_ Thất. Em sao rồi... Thất nhi.
Tiếng nói trầm thấp của Lãnh Dạ cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhan Thất. Lúc này cô mới nhận ra mình đã ở một căn phòng khác, hai tay hai chân cũng đã cử động được.
_Dạ, đây là đâu.... là anh cứu em sao.
_ Đây là biệt thự Lãnh gia. Thật ra cũng không phải anh cứu em... là em đã tự cứu lấy bản thân mình.
_ Em??- Nhan Thất ngạc nhiên. Lúc đó cả tay chân cô đều yếu đuối vô lực, sao còn có thể làm gì nữa chứ- không thể nào đâu.
_ Anh nói dối em làm gì chứ.
_ Em làm sao có thể. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hơn nữa tên kia đang ở đâu... đúng rồi... tên A Mạnh đó đang ở đâu.
_Tên đó... đang bị anh giam giữ.
_ Em phải giết hắn- Nhan Thất chợt bật dậy khỏi giường, mặc kệ trên người có bao nhiêu vết thương chồng chất, sát khí dày đặc không ngừng tỏa ra.
Lãnh Dạ nhanh tay lẹ mắt ngăn cô lại. Hiện tại cô đã tỉnh nhưng còn rất yếu, không thể cứ thế mà chạy loạn được.
_Anh buông em ra.. Em phải giết hắn.. Em phải giết hắn.... buông em ra
_ Thất nhi, em bình tĩnh một chút được không. Em xem em lúc này xem, đứng còn không vững chứ còn muốn đi đâu. Anh đã nhốt hắn lại, tất cả là để tùy em xử trí
Lãnh Dạ dứt khoát ôm cô vào lòng, để cô ngồi lên đùi mình, không cho cô đi đâu hết.
_ Anh bảo em bình tĩnh... em bình tĩnh làm sao được chứ... tên khốn khiếp đó dám chạm vào em còn dám hôn em..
Nhắc tới đây hai con mắt Nhan Thất tối sầm lại, cả người không giãy dụa nữa nhưng lại không ngừng chà lau đôi môi mình, lực đạo mạnh đến mức tưởng như muốn lột đi một lớp da; vừa lau vừa lẩm nhẩm "Thật bẩn.. thật bẩn.."
Lãnh Dạ nghe đến đây thì cả người cũng tỏa ra sát khí nồng đậm, hai con ngươi màu xám nhạt dần chuyển thành màu xám đậm chứng tỏ anh vô cùng, vô cùng tức giận. Anh dùng một bàn tay giữ lấy hai tay đang hành hạ mình của cô, một bàn tay còn lại đỡ lấy gáy của cô rồi mạnh mẽ áp môi mình lên môi cô, không cho cô từ chối. Trên môi truyền đến cảm giác mềm mại mà mát lạnh khiến Nhan Thất hoàn hồn rồi bắt đầu dùng sức đẩy anh ra. Chỉ là lúc bình thường sức lực giữa cô và anh đã chênh nhau một đoạn, hiện tại cả người cô lại mềm yếu vô lực, đâu còn đủ sức mà đẩy anh ra. Lãnh Dạ cũng chỉ nhanh chóng chạm vào môi cô rồi nhanh chóng rời ra, dùng ánh mắt thâm tình nhìn thằng vào mắt cô khiến cho Nhan Thất giật mình ngơ ngác. Một đôi mắt màu xám bạc đối mặt mới một đôi mắt đen như hắc diệu thạch, ở đó Nhan Thất dường như thấy được rất nhiều điều.. đau lòng.. dịu dàng.. sủng nịnh.. và còn rất nhiều thứ tình cảm khác nữa khiến cho trái tim cô run lên. Từ bao giờ, từ bao giờ trong ánh mắt màu bạc kia có sự dịu dàng đến vậy. Hai người ngồi sát vào nhau, gần đến mức cô nhìn thấy trong con mắt của anh lúc này chỉ có hình bóng của cô đang phản chiếu. Nhan Thất đã từng nghĩ mình nhìn lầm, nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên khiến cho cô phải bình tâm mà suy nghĩ. Và... thêm một điều nữa, một điều mà khi Nhan Thất nhận ra chợt cảm thấy có chút hoảng sợ... cô lại không hề chán ghét nụ hôn của anh... chưa từng.....
Hai người không biết rằng giữa hai con người xa lạ ngay từ lúc bắt đầu đã có gì đó nảy sinh, một sợi dây mềm mảnh mà vấn vít kết nối giữa hai người, thứ mà người ta thường hay gọi là duyên phận. Cuộc sống cũng có đôi khi kỳ diệu như vậy, có những người luôn luôn ở bên, lại có những người mà trong những lúc ta cảm thấy yếu lòng nhất, cô đơn nhất từ từ bước vào trong trái tim, dần dần chiếm cứ một vị trí quan trọng, cho đến mãi về sau khi ta nhận ra mới biết rằng trong lòng đã dung nạp hình bóng người đó từ rất lâu...rất lâu...lâu đến mức không thể xóa nhòa............
Một ngón tay có chút thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi do chà mạnh mà sưng đỏ, lời nói dịu dàng
_ Giờ thì ổn rồi. Không cần chà nữa, sẽ đau.
Giọng nói ấm áp, ánh mắt thâm tình khiến cho Nhan Thất tưởng rằng mình sẽ mãi chìm trong đó, không thể nào thoát ra.
_ Anh... thích em sao?
Những khúc mắc trong lòng không ngừng dày xéo khiến cho Nhan Thất bất giác ma bật ra một câu khiến cho cả hai người đều giật mình.
_ Không phải... ý của em là..... emm....
Nhan Thất có chút bối rối, cả khuôn mặt cũng nóng bừng lên, đỏ ửng từ gò má đến tận mang tai. " Nhan Thất ơi là Nhan Thất. Sao mày tự dưng hỏi ra làm gì..aaaa. Xấu hổ đến chết mất".
Khômg biết làm cách nào để thoát khỏi tình cảnh ngượng ngùng, Nhan Thất vội vàng lấy hai tay che mặt mình lại, đầu cúi gằm xuống
_ Là em nói lung tung. Anh... anh coi như là chưa nghe thấy gì đi.
Lãnh Dạ vốn đang ngạc nhiên khi nghe câu hỏi của cô, bây giờ lại cảm thấy buồn cười. Nhìn nhóc con nhà mình ngượng đến chín mặt không có dám ngẩng đầu lên, vòng tay ôm cô chợt siết chặt hơn, bạc môi kề sát vào vành tai đỏ ửng của cô, nói từng chứ từng chữ chậm rãi mà rõ ràng
_Thất nhi, em nghe cho rõ đây. Anh............
Chỉ là trời không chiều lòng người, thường xen vào những thời điểm quan trọng nhất, cắt đứt chuyện hay. Chỉ nghe *rầm* một tiếng, một đoàn người từ ngoài cửa xông vào, không ai khác chính là đoàn người của Ken, Minh, Hàn, Phong. Bọn họ từ hôm qua đến giờ đã bỏ dở hết công chuyện để đi tìm kiếm tung tích của cô, trong lòng thì như lửa đốt. Vừa nghe thấy Thanh Long báo tin cô đã bình an, họ lại mừng như điên mà tức tốc phi đến đây. Nhan Thất ngồi trong long Lãnh Dạ nghe thấy tiếng cửa mở liền theo bản năng đứng lên, tránh khỏi lòng Lãnh Dạ, khiến anh có chút mất mát. Người tới cũng có chú ý thấy bầu không khí mờ ám và khuôn mặt đỏ rưch của Nhan Thất, nhưng khi nhìn thấy vết thương trên người cô thì lại chuyển thành lo lắng nồng đậm.
_ Tiểu Thất, em không sao chứ. Sao lại bị thương như thế này. Rốt cuộc là kẻ nào làm.
Nhan Thất nhìn thấy ánh mắt quan tâm của mỗi người, trong lòng ấm áp, cũng thức thời mà kể lại hết mọi chuyện đã xảy ra, đến cuối còn vội vàng bổ sung thêm một câu
_Em hiện tại không sao. Mấy người không cần lo.
_ Mẹ kiếp, thằng chó kia ở đâu,lão tử đi thiến hắn
Nhiệt độ trong căn phòng như giảm xuống đến âm độ, rét lạnh thấu xương. TMD( TMD là tiếng chửi tục của Trung quốc,có nghĩa là CMN nhé), bảo bối của bọn họ vậy mà cũng dám dộng.
Thanh Long đang đứng bên cạnh nghe vậy, nuốt nước miếng đến ực một cái, chậm rãi nói
_ Cái này chắc không cần đâu. Nhan tiểu thư đã phế hắn rồi.
_ Tôi??
Nhan Thất kinh ngạc nhìn Thanh Long, sau nghĩ đến điều gì lại dời ánh mắt sang Lãnh Dạ. Xem ra Dạ là nói thật, là cô tự bảo vệ mình, nhưng sao có thể... Lãnh Dạ thấy Nhan Thất rối rắm và cả vẻ mặt nghi hoặc của mấy người, vẻ mặt nghiêm túc mà nói ra suy nghĩ của mình
_Thất nhi, anh nghĩ có lẽ nguyên nhân là do con mắt màu đỏ của em!!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trọn Đời Trọn Kiếp (Hắc bang)
Tiểu Thất
Trọn Đời Trọn Kiếp (Hắc bang) - Tiểu Thất
https://isach.info/story.php?story=tron_doi_tron_kiep_hac_bang__tieu_that