Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Sủng Hậu Chi Lộ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 51
E
ditor: Campham
Thứ tự vòng đầu tiên luận võ so chiêu, hôm qua đã xác định
Lương Ánh Phương thì thầm với Phó Dung: "Ca ca ngươi và Phương sư huynh sếp thứ hai từ dưới lên."
"Ngươi xem đi, tới phiên họ thì gọi ta." Mục đích của Phó Dung là tới xem ca ca thi thố, không có Từ Yến nàng còn nhiệt tình xem, hiện tại thì cụt hứng ngồi cắn hạt dưa.
Nhìn Lương Ánh Phương tùy tiện cẩu thả, thật ra là người rất tâm lý, thấy Phó Dung đột nhiên không còn hưng phấn lúc đầu, lại thỉnh thoảng phát hiện Từ Yến nhìn về hướng các nàng đang trốn, dần dần hiểu được, rời cửa sổ, nhích đến gần người Phó Dung nói nhỏ: "Từ Yến tới nhìn ngươi?" Nàng tự biết lượng sức, Từ Yến tuyệt không xem trọng mình.
"Nói nhảm." Phó Dung ném vỏ hạt dưa vào Lương Ánh Phương.
Lương Ánh Phương xì một tiếng, phất tay tỏ ý bảo Lan Hương và nha hoàn của mình ra ngoài, nhìn chằm chằm Phó Dung: "Còn giả trang với ta. Nhưng con người Từ Yến không sai, bộ dạng tốt, gia thế tốt, theo đuổi đến mức này hẳn là thật lòng, ngươi không cảm động? Ngươi mà ngụy biện ta sẽ đuổi ngươi ra ngoài, ta có bí mật gì cũng không có giấu ngươi."
Đây cũng là nói thật.
Sau này, Lương Ánh Phương thích tam thiếu gia của Viên gia, người mời Lương gia áp tải hàng hóa, không chút nào giấu diếm nói cho nàng biết.
Phó Dung nghĩ ngợi một lúc, dù gì cũng bị phát hiện, còn giấu giếm chắc chắn sẽ ảnh hưởng tình bằng hữu, phát sầu nói: "Hình như hắn thích ta nhưng ta không thích. Ngươi nghĩ xem, Từ Tịch giao hảo với Tề Trúc, Tề Trúc vì chuyện trong tiết Nguyên Tiêu mà giận chó đánh mèo ta, Từ Tịch không oán ta mới lạ? Hôm đó ngươi không đi, không thấy Từ Tịch trừng ta thế nào đâu."
Lương Ánh Phương giận dữ: "Nàng bị thương liên quan gì ngươi, chính mình không được lại chửi bới người khác, thật là, thật là xứng đáng!"
Phó Dung cúi đầu cắn hạt dưa.
Lương Ánh Phương nghĩ tới chuyện Phó Dung mà gả vào Quận vương phủ, sống chung với cô em chồng bá đạo, không nói đạo lý, không biết sẽ chọc ra bao nhiêu chuyện phiền lòng: "Ngươi nghĩ vậy được rồi, đừng thấy Từ Yến tốt mà cắm đầu vào, nghe nói hắn rất sủng muội muội, ngộ nhỡ tương lai cãi nhau với Từ Tịch, ai biết hắn bênh ai?"
Phó Dung cười trộm: "Vậy sau khi tỷ tỷ ta đến nhà ngươi, ngươi và tỷ tỷ ta cãi nhau, Lương đại ca giúp ai?"
Lương Ánh Phương tức đến cốc trán Phó Dung một cái: "Tưởng ta giống Từ Tịch, có tẩu tử như Uyển tỷ tỷ ta cầu còn không được, khi đó ta sẽ giúp Uyển tỷ tỷ khi dễ ca ca! Đáng tiếc ta không còn ca ca để ngươi cũng... A, Nùng Nùng thấy tam đường huynh của ta thế nào?"
"Phi!" Phó Dung nhéo lỗ tai Ánh Phương: "Nói bậy nữa ta không để ý tới ngươi!"
Nàng thấy tam đường huynh của Lương Ánh Phương rồi, đen thui, không biết cao hơn Lương Ánh Phương bao nhiêu, nàng thật chướng mắt.
Lương Ánh Phương nhảy nhảy như con thỏ, dán ở cửa sổ tiếp tục nhìn lén các sư huynh tỷ thí.
Mặt trời lên quá ba sào thì tới Phó Thần lên sân khấu.
Phó Dung hưng phấn theo dõi.
Binh khí Phó Thần am hiểu nhất là thương cửu khúc, đầu giáo như xà, lưỡi giáo sắc bén, lúc công lúc đâm lúc chém, lúc đỡ lúc quấn. Hắn bước sàn, bạch y như tuyết, đầu giáo Hồng Anh nhảy múa làm người xem hoa cả mắt, một mảnh lặng ngắt như tờ, chỉ còn âm thanh luận võ trên võ đài.
Phó Dung lòng đầy kính nể tự hào, lúc Lương Ánh Phương đến Phó phủ xem cá thường vừa tấm tắc khen vừa lải nhải bên tai nên Phó Dung đối kỹ thuật bắn kiếm chiêu cũng có phần hiểu biết, chính mình không hội đùa, tốt xấu có thể nhìn ra môn đạo.
"Biết ca ca ngươi lợi hại rồi, thiệt là, kỹ thuật bắn tốt mấy cũng không địch lại ca ca ta." Lương Ánh Phương không chút lưu tình.
Phó Dung hắc hắc cười, kéo tay tỷ muội tốt đứng lên, đi tới dưới bóng cây liễu râm, rải đồ ăn cho cá chép cẩm trong hồ.
Trời xanh nước trong, đuôi cá chép cẩm qua lại du động, cảnh đẹp ý vui.
"Cô nương, thế tử Quận vương phủ tới."
Thản nhiên yên tĩnh, nha hoàn Lương Ánh Phương bỗng nhiên nhắc nhở.
Phó Dung nghiêng người thấy Từ Yến một mình đi tới, trong mắt kinh hỉ tung tăng như chim sẻ.
Lương Ánh Phương biết Phó Dung đối Từ Yến vô tình, liền nghĩ kéo Phó Dung tránh đi. Phó Dung nhìn mấy cây liễu rũ xuống mặt nước bên hồ, gió nhẹ thổi tới, cành liễu trong nước huy động, tạo nên quyển quyển gợn sóng.
Với Từ Yến mà nói, nàng chính là cành liễu quấy rầy cuộc sống bình tĩnh của hắn?
Phó Dung lặng lẽ nhìn Lương Ánh Phương lắc đầu, thấp giọng nói: "Để xem hắn muốn làm gì."
Lảng tránh mãi cũng chỉ làm hắn nghĩ mọi cách để gặp nàng. Phó Dung không muốn dây dưa, cũng không muốn tiêu sái quay làm Từ Yến nhớ mãi không quên, nàng muốn triệt ể chặt đứt ý nghĩ của hắn.
Lương Ánh Phương quay người, đưa chén thức ăn cho cá cho thiếp thân nha hoàn: “Mang về rồi đến nhà bếp xem đã chuẩn bị đến đâu rồi. Hôm nay Phó đại nhân đến phủ làm khách, ngươi dặn dò họ tận tâm chút."
Nha hoàn giòn giã ứng, nhận lấy chén sứ rồi bước nhanh rời đi.
Từ Yến đã đi tới phụ cận, thấy chỉ còn Lan Hương và Lương Ánh Phương bên cạnh Phó Dung, mặt dày mày dạn chắp tay: "Vân Thăng muốn nói mấy câu với tam cô nương, không biết tam cô nương có nguyện ý?"
Phó Dung nghiêm mặt: "Thế Tử có ân, ta còn chưa tự mình xin lỗi, sao dám không ứng? Chỉ là trộm lén nói chuyện thì không hợp lễ, mời thế tử nói ngắn gọn, Ánh Phương, phiền ngươi lưu ý động tĩnh xung quanh giúp ta." Nói xong đi đến một thân liễu gần hồ, cành liễu xanh biếc đúng lúc che chắn một thân váy dài xanh ngát.
Lương Ánh Phương nhìn Từ Yến liếc mắt cảnh cáo, cùng Lan Hương chia nhau đi canh gác.
Đợi hai người đi xa, Từ Yến đi tới bên hồ, cách cành liễu chăm chú ngắm nhìn dung mạo cô nương hoa nhường nguyệt thẹn: "Tam cô nương, chuyện ngày đó Vân Thăng tắc trách khiến tiểu nhân nhập phủ, âm thầm mưu hại ngươi. Ta đã xử lý Liên Kiều, Tề Sách cũng không tự hủy tiền đồ, ngươi không cần lo lắng sự tình bị truyền ra ngoài."
"Đa tạ thế tử." Phó Dung thản nhiên: "Ta không muốn nhắc lại chuyện hôm đó, mong thế tử cũng quên đi, thế tử còn lời khác sao?"
Nàng khách sáo xa cách, Từ Yến âm thầm lo âu, nhìn Lương Ánh Phương ở xa xa, xúc động: "Lần đầu gặp nhau ở Trúc Lâm tự, Vân Thăng liền cảm mến, tận mắt thấy tam cô nương bị kẻ ác khi dễ, Vân Thăng vừa đau vừa hận, sau nhiều lần cân nhắc, bạo gan hỏi tam cô nương một câu, không biết nàng có nguyện ý gả cho ta? Nếu Vân thăng may mắn cưới được cô nương làm thê, nhất định trân trọng nàng như bảo vật."
Thiếu niên từng chữ phát ra từ phế phủ, lòng ái mộ như mặt hồ lăn tăn sóng nước, trong veo thuần túy.
Phó Dung hơi hơi ngẩng đầu, không cho nước mắt tuôn rơi ngoài ý muốn.
Tâm làm từ thịt dù nàng không thâm tình như Từ Yến, Từ Yến tốt với nàng, sao nàng không động tâm? Thử hỏi có nam nhân nào, ngồi đầu giường nghiêm túc cắt móng tay cho nàng, nam nhân nào vì nàng vui vẻ, giận dữ mà nóng ruột nóng gan?
Có lẽ, đời này nàng như nguyện ngồi lên vị trí kia, để nhưng người từng xem thường nàng phải ngước nhìn, có lẽ… Nhưng đời này không có người nào tốt với nàng như Từ Yến.
Nếu nàng không trùng sinh, chắc chắn nàng sẽ hoan hỉ đáp ứng.
Nhưng, từng nếm qua đau khổ khi gả cho hắn, nàng muốn Từ Yến nhưng lại không muốn bà bà và tiểu cô trong Quận Vương phủ.
Nhưng họ là người nhà, giống như nàng không ai quan trọng hơn người nhà, Từ Yến cũng không thể vì nàng không quan tâm người nhà nên nàng không cần hắn, thứ gọi là cảm tình nàng không hiểu lắm, cũng không hiếm lạ, không có nam nhân nào nàng không rời được.
Nước mắt mới xông lên liền rơi xuống, Phó Dung lạnh giọng: "Được thế tử ưu ái, ta tuy cảm kích nhưng không thể đáp ứng, thế tử nên tìm lương xứng khác. Ánh Phương đang đợi, thứ ta không thể phụng bồi."
Nói xong quay người, chuẩn bị đi ra ngoài.
Động tác nhẹ nhàng như muốn một đi không trở lại, tim Từ Yến bỗng đập nhanh, chỉ cảm thấy hiện tại không níu kéo, về sau sẽ không được gặp lại nàng. Hắn đã quên lời nàng, đã quên lồng ngực bởi nàng cự tuyệt nháy mắt trở nên lạnh lẽo, bước nhanh đuổi theo, chắn trước mặt nàng: "Nàng không thích ta, vì sao nhiều lần gọi Vân Thăng?"
Mặt Phó Dung không đổi sắc: "Ta từng nói lúc ấy thần trí mơ màng, không nhớ đã nói gì, có lẽ ta nghe Túc vương gọi tục danh của thế tử nên vô thức kêu theo."
Sợ hắn không hết hy vọng, Phó Dung ngẩng đầu: "Hôm nay thế tử đến Lương gia, là theo ta tới? Vậy hôm nay đã nói chuyện rõ ràng, ngày sau mời thế tử không cần thêm phiền não cho ta."
"Ta không tin."
Từ Yến nắm chặt tay nàng, bức nàng đối mặt với hắn: "Nàng không thích ta, sao lại khóc khi gặp ta ở nhà nàng? Không thích ta, vì sao khi bị ám toán chỉ gọi tên ta? Tam muội muội, ta thích nàng, nàng đừng lừa ta, nàng nói với ta nàng sợ cái gì, chỉ cần có thể cùng nàng một chỗ, cái gì ta đều nguyện ý."
Hắn không phản bác được lời nàng, cũng không tìm được chứng cớ chứng minh nàng thích hắn, hắn chỉ tin tưởng cảm giác của mình, tin tưởng tình cảm khi lần đầu tiên gặp nàng, tin ánh mắt ngấn lệ ngóng nhìn hắn, tin tiếng tiếng kêu đầy chân thành khi nàng bị hại. Giữa bọn họ nhất định có cái gì làm nàng biết khó mà lui, làm nàng cố ý lạnh lùng cự tuyệt hắn.
"Ta nói lại lần cuối, ta chưa từng thích ngươi, tương lai cũng sẽ không, thế tử không cần tự đa tình!" Phó Dung hung hăng vung tay, Từ Yến nắm chặt không buông, nghe tiếng Lương Ánh Phương và Lan Hương vội vàng chạy tới, lại nhìn thiếu niên một mực khăng khăng, Phó Dung nhẫn tâm nâng tay phải.
"Ba", Lương Ánh Phương ngừng bước chân, cũng đánh văng tay Từ Yến ra.
Từ Yến khó tin nhìn Phó Dung.
Đôi mắt đẹp cười rộ lên như tinh quang, lúc này lại lạnh lẽo vô tình như kết băng mặt hồ.
Từ Yến trân trân lùi lại, sắc mặt như hỏa thiêu, tâm rơi vào hầm băng.
Hóa ra nàng không thích hắn.
"Xin lỗi, Vân Thăng thất lễ, Tam cô nương yên tâm, từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ phiền nhiễu cô nương."
Một câu rầm thấp, Từ Yến quay người rời đi.
Phó Dung giật giật khóe môi, cuối cùng có mở miệng, nhìn theo bóng dáng nam nhân yêu thương nàng nhất rời đi càng lúc càng xa.
Thật ra nàng muốn nói với hắn vài lời.
Nàng muốn chúc hắn tương lai gặp được cô nương biết trân trọng hắn, lưỡng tình tương duyệt, hạnh phúc mỹ mãn.
Nàng muốn chúc hắn đời này không ưu không sầu, cả đời thuận lợi trôi chảy.
Nhưng, nói ra có ý nghĩa gì?
Nhiều một câu quan tâm, thêm một phần hi vọng.
Qua khúc cua, rốt cuộc nhìn không thấy.
Phó Dung ngẩng đầu.
Ánh nắng xuyên qua lá liễu rọi xuống, nhẹ nhàng nhảy nhót trên khuôn mặt đẹp đẽ nõn nà, lần lượt tái hiện từng cảnh từng khoảng khắc nàng và Từ Yến tình cành ý thiếp, ngọt ngào hoặc ưu sầu, cưỡi ngựa xem hoa.
Phó Dung nhắm mắt lại.
Vẽ lông mày tình nghĩa tận, từ đây là người qua đường.
Nàng và Từ Yến, thật sự không còn liên can nữa.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Sủng Hậu Chi Lộ
Tiếu Giai Nhân
Sủng Hậu Chi Lộ - Tiếu Giai Nhân
https://isach.info/story.php?story=sung_hau_chi_lo__tieu_giai_nhan