Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quá Yêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 51: Sự Thật
Sau đêm đó, ngoài phòng Lưu Ỷ Nguyệt luôn có người ngày đêm canh gác. Ngoài bác sĩ và y tá, những người khác đều không được phép vào.
Lưu Ỷ Nguyệt không hiểu, dù sao anh cũng không cần đứa trẻ, vì cái gì vẫn tiếp tục chăm sóc cho cô. Ngày nào cô cũng được truyền dịch, hỏi y tá, mới biết đều là chất dinh dưỡng.
Điều này làm Lưu Ỷ Nguyệt nhớ tới con vịt ở nhà, trước khi bị đem đi bán, còn được nuôi béo tốt, với hy vọng sẽ bán được giá hơn. Nhưng truyền dinh dưỡng vào cơ thể cô để làm gì? Cô không hiểu!
Mỗi ngày trôi qua trong vô vọng, suy nghĩ duy nhất của Lưu Ỷ Nguyệt là, không biết khi nào ngày đó sẽ đến. Lâm Tây Canh tuyên cô án tử hình, cô mới thấy hối hận về lời nói và việc làm trước đây, nếu không chọc giận anh, biết đâu giờ phút này sẽ nhẹ nhàng hơn? Nhưng hiện tại, nói gì cũng đã quá muộn mất rồi! Cô không định sẽ trốn, đứa nhỏ rõ ràng không được chào đón, sau này lớn lên, bé có thể yên ổn được sao? Lưu Ỷ Nguyệt cô chịu khổ đủ rồi, không thể lại khiến con cô bị người đời xem thường được nữa! Nếu vậy, thà rằng nói tạm biệt khi bé chưa thành hình! Lưu Ỷ Nguyệt tự lừa mình như vậy, chỉ xin một chút thanh thản trong cõi lòng.
Nhưng bất kể thế nào cô cũng không thể tha thứ cho việc Lâm Tây Canh đã gọi đứa nhỏ là “con riêng”. Cô cần bé, bé không phải con riêng.
Một ngày nắng ấm, Lưu Ỷ Nguyệt ngồi trên bệ cửa sổ, ngây ngốc nhìn bầu trời xanh thẳm. Cô đặt tay trên bụng, thầm đếm ngược vài ngày cuối cùng có thể ở cùng đứa nhỏ.
“Lưu tiểu thư!” Một y tá đẩy cửa đi vào, sợ hãi kêu lên. Lai lịch người bệnh này rất phức tạp, giống như bị giam lỏng ở đây, hơn nữa mấy ngày trước còn cãi nhau ầm ĩ với người khác, khiến y tá vừa nhìn vậy, liền tưởng cô định tự sát.
Đầu tiên Lưu Ỷ Nguyệt ngây ra một lúc, đến khi nhìn thấy vẻ mặt và động tác của y tá, đột nhiên có ý định đùa dai. Cô chậm rãi đưa chân ra ngoài cửa sổ, loạng choạng ngồi trên bệ cửa.
Sắc mặt y tá trắng bệch, nghĩ lại mình là người chăm sóc bệnh nhân, hơn nữa còn là một bệnh nhân đặc biệt, tự sát!
“Cứu với! Cứu với!” Y tá xoay người ra hành lang hô to.
Vệ sĩ do Lâm Tây Canh bố trí vội vã chạy vào phòng bệnh, chỉ thấy Lưu Ỷ Nguyệt thôi cười, sắc mặt trầm xuống, vô cùng thê lương.
“Lưu tiểu thư! Cô không được nghĩ quẩn, xuống đi!” Vệ sĩ run rẩy nói.
“Không được lại đây. Nếu còn đi đến, tôi lập tức nhảy!” Lưu Ỷ Nguyệt vươn tay ngăn vệ sĩ lại, đã diễn thì phải diễn ra trò!
Vệ sĩ không dám bước thêm, luống cuống đứng yên tại chỗ.
Bác sĩ phụ trách cũng vội vàng chạy tới, một đám người vây quanh cửa. Lúc này, Lưu Ỷ Nguyệt đâm lao đành phải theo lao, không ngờ vô tình tạo thành cục diện như vậy. Chỉ một chốc, hai bên giằng co, thậm chí còn có người nghĩ đến biện pháp báo cảnh sát.
“Để cô ấy nhảy!” Một giọng nói đột nhiên vang lên, mọi người đồng loạt nhìn ra, Lâm Tây Canh đang nghiêm mặt đứng ở cửa.
Trên cửa sổ, Lưu Ỷ Nguyệt cũng nhìn về phía anh. Sắc mặt lạnh như băng, lời nói cũng lạnh như băng. Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên rất muốn nhảy xuống, kết thúc cuộc đời này.
“Ra ngoài hết!” Lâm Tây Canh rẽ đám đông, bước vào. Đợi mọi người đi ra, anh quay lại đóng cửa. Trong phòng chỉ còn hai người.
Nhìn nhau một lát, Lưu Ỷ Nguyệt rút chân vào, so với tự ái, mạnh sống vẫn quan trọng hơn. Có thể không yêu đàn ông, nhưng nhất định phải yêu bản thân.
Lâm Tây Canh vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Lưu Ỷ Nguyệt đang từ từ leo xuống, “Xuống làm gì? Nhảy đi!” Anh châm chọc.
Lưu Ỷ Nguyệt bĩu môi, nằm lên giường, đắp chăn xong xuôi mới cười nói, “Tại sao tôi phải nhảy? Ban đầu cũng đâu có định nhảy.”
Lâm Tây Canh ngẩn người, không nhịn được hỏi tiếp, “Vậy cô trèo lên đấy làm gì?”
“Nhìn trời.” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.
“Nhìn trời?” Lâm Tây Canh thầm nói theo.
“Là y tá kia hiểu lầm, sức tưởng tượng quá phong phú, nếu tôi không phối hợp với cô ấy một chút, chẳng phải phí công cô ấy kêu cứu sao?” Lưu Ỷ Nguyệt thấy vẻ mặt hoài nghi của anh, hời hợt giải thích.
“Lúc nào cô cũng đổ trách nhiệm lên người khác!” Lâm Tây Canh cười lạnh.
Nghe vậy, Lưu Ỷ Nguyệt chăm chú nhìn anh một giây, sau đó xoay lưng lại, chỉ nói, “Anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ!”. Dù sao khoảng cách giữa hai người cũng đã đủ xa, không cần đào khoét thêm nữa làm gì!
“Thời gian giải phẫu đã được sắp xếp, ngày kia!” Lâm Tây Canh nói với bóng lưng cô. Nói thật, chỉ cần đối diện với gương mặt cô, anh nhất định không nói được.
Lưu Ỷ Nguyệt không trả lời, chỉ chui sâu vào tấm chăn, cả người vùi trong chăn, như một cái kén trắng, lại không thể phá vỏ hóa thành một con bướm xinh đẹp. Cái kén này mai táng tình cảm của cô, cũng mai táng đứa con cô.
“Sau khi giải phẫu, cô tiếp tục ở lại đây, tĩnh dưỡng đến khi khỏe hẳn hãy ra viện.” Lâm Tây Canh không biết Lưu Ỷ Nguyệt có nghe thấy lời anh nói hay không. Cô chỉ nằm yên, không nhúc nhích, mãi đến tận trước khi anh rời đi, phòng bệnh vẫn yên lặng như vậy.
Nước mắt ướt sũng gối, ngày kia, sẽ rửa sạch nỗi oán hận giữa hai người. Tất cả ân ân oán oán sẽ hòa tan trong dòng nước.
Màn đêm buông xuống, Lưu Ỷ Nguyệt ngồi trong phòng bệnh, xung quanh yên tĩnh lạ thường, thỉnh thoảng chỉ có tiếng ho khan ngoài hành lang truyền tới, đó là vệ sĩ giữ cửa. Lưu Ỷ Nguyệt cười mỉa, với sức khỏe hiện tại, cô còn có thể chạy đi đâu được chứ? Lâm Tây Canh làm việc thật cẩn thận!
“Tạm biệt, mẹ không có khả năng bảo vệ con, cũng không muốn đưa con ra thế giới tàn khốc này.” Lưu Ỷ Nguyệt nhẹ nhàng nói với đứa nhỏ trong bụng.
Trong hành lang truyền đến tiếng nói chuyện, là giọng nữ. Lưu Ỷ Nguyệt nghe ra người đó là Ngô Nhân Kì, nhưng không mấy để tâm. Một lát sau, quả nhiên Ngô Nhân Kì bước vào phòng bệnh.
Lưu Ỷ Nguyệt xoay người bật đèn đầu giường, liền thấy Ngô Nhân Kì đang đứng trong bóng tối. Cô ấy đến đây làm gì? Cười nhạo cô sao?
“Tôi không đến để chê cười cô.” Ngô Nhân Kì giống như nhìn thấu tâm tư Lưu Ỷ Nguyệt, liền mở miệng nói.
“Chê cười cũng không sao, là tôi tự làm tự chịu.” Lưu Ỷ Nguyệt tự giễu.
“Tội gì chứ? Chúng ta chỉ là vật hy sinh trong cuộc chiến của đàn ông bọn họ thôi.” Ngô Nhân Kì thở dài.
Lưu Ỷ Nguyệt nghe vậy, khẽ nhíu mày, “Vật hy sinh?”
“Xem ra cô cũng không biết, chúng ta đều chẳng hay biết gì. Hạ Dương muốn cô phá hỏng hôn lễ của tôi, không chỉ vì tôi. Có lẽ cô cũng không thể tưởng tượng được, Hạ Dương và Lâm Tây Canh là anh em cùng cha khác mẹ.” Ngô Nhân Kì chậm rãi nói.
“Cái gì?” Lưu Ỷ Nguyệt kinh ngạc.
Ngô Nhân Kì cười nhạt, “Anh ta vì trả thù nên mới làm thế. Hôn ước của tôi và Lâm Tây Canh bị hủy, tài chính nhà máy điện bảo vệ môi trường sẽ khó khăn, anh ta còn cài gián điệp trong Lâm thị, mục đích chính là muốn làm Lâm thị đại loạn.”
“Ha ha.” Lưu Ỷ Nguyệt nghe xong chỉ bật cười, thì ra tình yêu chỉ là vỏ bọc, tranh đấu gia tộc mới là sự thật. “Tôi vẫn cảm thấy mục đích của Hạ Dương không đơn giản như vậy, không ngờ lại thế này.” Cô lắc đầu than thở, “Tôi thật đáng đời, dấn chân vào nước, cả người vấy bùn!”
“Nhưng tôi có thể nhìn ra, Lâm Tây Canh yêu cô thật lòng.” Ngô Nhân Kì nói tiếp.
“Yêu? Tôi sớm đã không tin tình yêu nữa rồi!” Lưu Ỷ Nguyệt lạnh nhạt trả lời.
“Chính vì yêu quá sâu đậm nên mới phản ứng dữ dội như vậy.”
“Không nói nữa được không? Bây giờ nói thì còn ý nghĩa gì nữa chứ? Kết thúc rồi! Chỉ cần xong xuôi trở ngại cuối cùng này, lại sẽ đường ai nấy đi!” Lưu Ỷ Nguyệt đặt tay lên bụng, nhẹ nhàng vuốt ve, vẻ mặt đờ đẫn.
“Có lẽ quay lại vẫn kịp?” Ngô Nhân Kì khuyên bảo.
Lưu Ỷ Nguyệt không nói tiếp, cô không dám ảo tưởng, kết quả có hậu chưa bao giờ đến với cô.
“Được rồi, tôi hiểu rồi. Dù sao, tôi cũng phải cảm ơn cô, đã giúp tôi hiểu được mình muốn gì. Tạm biệt!” Ngô Nhân Kì cười rộ lên, xách túi đứng dậy.
“Cô định đi đâu?” Lúc này, Lưu Ỷ Nguyệt mới chú ý đến hành lý trong tay Ngô Nhân Kì, dường như chuẩn bị đi xa.
Ngô Nhân kì quay đầu, cười trong vắt, “Tôi phát hiện trước đây mình sống quá đầy đủ, cái gì cũng không hiểu, là cha mẹ chăm sóc quá tốt. Giờ đây, tôi phải thực sự bước ra ngoài, nhìn ngắm thế giới này.”
“Vậy anh ta làm sao bây giờ?” Lưu Ỷ Nguyệt không nhịn được hỏi tiếp. Hạ Dương nhọc lòng, cũng không chỉ vì trả thù, đối với Ngô Nhân Kì, anh ta rất thật lòng.
Ngô Nhân Kì không trả lời, lắc đầy, vẫy tay, “Tạm biệt, Lưu Ỷ Nguyệt!”
Ngô Nhân Kì ra khỏi bệnh viện, cô gọi điện cho Lâm Tây Canh, “Anh Tây Canh, em xem xong rồi, cô ấy trông thực sự rất chán nản.”
“…”
“Anh nhất định phải như vậy sao? Anh không hối hận sao?” Ngô Nhân Kì hỏi.
“…”
“Đàn ông các anh thật quá độc ác!” Ngô Nhân Kì run run nói.
“…”
Lâm Tây Canh dứt khoát dập điện thoại, anh sợ nếu nghe tiếp, trái tim anh sẽ tan ra, sau đó vội vàng thay đổi kết cục. Anh và cô còn đường để đi sao? Anh thì thào tự hỏi. Cả hai người đều tổn thương quá nhiều, sao có thể dựa vào nhau được? Đường phía trước đầy gai góc, tiếp tục bước chỉ có gian nan, đau đớn. Đau dài không bằng đau ngắn, dừng ở đây đi! Lâm Tây Canh không ngừng nhắc nhở chính mình.
Trước khi Lưu Ỷ Nguyệt vào phòng giải phẫu, trong phòng bệnh không một bóng người, Lâm Tây Canh đương nhiên cũng không tới.
Căn phòng trắng như tuyết, tất cả đều là màu trắng, lạnh lẽo như băng. Lưu Ỷ Nguyệt nhịn không được cả người run rẩy, giống như phát sốt. Cô leo lên bàn giải phẫu, trước mắt là ngọc đèn chói lòa.
“Tôi tiêm thuốc gây tê cho cô, lát nữa sẽ thử lại, nếu cô có cảm giác nhất định phải nói cho tôi biết!” Bác sĩ hòa nhã nói.
“Được!” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời, chỉ hy vọng sớm bắt đầu, cũng sớm kết thúc.
Cô nhắm mắt lại, nghe thấy có người hỏi, “Đau không?”
“Không đau!”
“Không có chút cảm giác nào?”
“Không có!”
“Có cảm giác gì khác không?”
“Tôi muốn ngủ, thật thoải mái, giống như đang bay lên vậy!” Lưu Ỷ Nguyệt vô thức thì thào, sau đó không nghe thấy gì nữa. Cô biết, sắp bắt đầu giải phẫu, cuối cùng vẫn phải đối mặt.
Trong cơn mê, Lưu Ỷ Nguyệt quay lại thời còn hai mươi. Cô đơn, do dự, run rẩy, sợ hãi. Bác sĩ chỉ vào chiếc giường cao cao, lạnh lùng nói, “Tự lên đi!”. Lưu Ỷ Nguyệt từ từ leo lên, bác sĩ nhìn lại, “Sao đã lên rồi? Có hiểu không hả? Cởi quần!”
Lưu Ỷ Nguyệt đỏ mặt, lại trèo xuống, trong lòng vô cùng sợ hãi, nào ai nói cho cô biết phải làm như thế nào. Lời nói và vẻ mặt bác sĩ đều vô cùng khinh bỉ, Lưu Ỷ Nguyệt chỉ biết cắn răng chịu đựng, hốc mắt ầng ậng nước.
Giải phẫu kéo dài ba giờ liền, Lưu Ỷ Nguyệt mơ màng nghe thấy bác sĩ nói, rồi tiếng quát tháo, mãi đến khi cô mê mệt bị kéo xuống, để lại ngoài hành lang, họ nói phòng bệnh hết giường, bắt buộc phải nằm ở đó.
Nhiều năm sau, Lưu Ỷ Nguyệt mới biết, lần đó bệnh viện lấy cô làm “chuột bạch” cho bác sĩ mới vào nghề.
Khi Lưu Ỷ Nguyệt tỉnh lại, trước mắt đã là phòng bệnh, giống như tất cả chỉ là một giấc mộng, cô cơ bản chưa từng đến căn phòng giải phẫu kia. Lưu Ỷ Nguyệt thầm nghĩ, có nên cảm tạ Lâm Tây Canh, không khiến cô một lần nữa chịu nhục không?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quá Yêu
Lê Tú
Quá Yêu - Lê Tú
https://isach.info/story.php?story=qua_yeu__le_tu