N
ẾU KHÔNG PHẢI VÌ RANGER THÌ SABINE HẲN Là đã bỏ đi rồi, hẳn là nó sẽ đợi đến khi màn đêm trùm lên phần dưới ngôi nhà để lẻn đi vào khu rừng phía bên kia sân nơi mà nó đã để ý thấy những cặp mắt màu vàng nhấp nháy trong bóng tối. Nó không biết những đôi mắt vàng đang chớp chớp đó thuộc về ai hay cái gì. Có lẽ đó chỉ là những con đom đóm vì đom đóm thường hay treo mình dọc theo bìa rừng. Một người nào đó kém lí trí hơn Sabine sẽ cho rằng đó là những hồn ma với những ngọn đèn mờ mờ của chúng đang chập chờn chớp tắt. Những khu rừng thì lúc nào cũng đầy ma, như người ta thường nói. Sabine thì chẳng dính dáng gì với những câu chuyện ma xưa rích đó. Nó biết là lũ ma quỷ chỉ quan tâm đến bản thân chúng mà thôi.
Nó nhìn vào những đôi mắt lấp lánh đó, vì nó biết đó là gì rồi, không phải đom đóm cũng chẳng phải những hồn ma, đó chỉ là những con thú trong rừng thông, những con thú săn đêm, gấu trúc, chồn và thỏ lần mò đến tận mép cái sân bẩn thỉu, và nó mơ tưởng đến việc sẽ đi cùng với chúng, lìa xa cái nơi kinh khủng này.
Nhưng nó sẽ không thể rời bỏ Ranger được. Một ngày nào đó, nó sẽ tìm ra cách gỡ bỏ sợi xích và rồi cả hai sẽ rời khỏi cái nhà tồi tàn này cùng với gã chủ nhân đáng sợ của nó và sẽ chẳng bao giờ quay đầu nhìn lại nữa.