Người Hai Đầu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 53: Động Lòng Tham, Vu Bân Khéo Múa Môi - Hạ Mãng Xà, Thiềm Thừ Là Báu Vật
ộng lòng tham, Vu Bân khéo múa môi
Hạ mãng xà, thiềm thừ là báu vật
Thiên Tứ xem kỹ cái hộp ngọc, thực không khác gì cái hộp bị rớt xuống hồ hồi hôm, nên chàng không biết cái nào thực, cái nào giả, trong lòng vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, vội mở ra xem. Nhưng Doãn Ngọc đã vội ngăn cản và khuyên bảo chàng rằng:
- Con Thiềm Thừ này là báu vật hiếm có, tốt hơn hết đại ca đừng mở ra xem ở đây. Nhỡ nó mà chạy mất thì không sao còn tìm kiếm ra được!
Nghe lời Doãn Ngọc, Thiên Tứ cất ngay cái hộp ngọc vào túi, vội cảm khái nói tiếp:
- Ngu huynh tưởng vật báu này đã rơi xuống hồ rồi, không ngờ hiền muội lại liều chết mạo hiểm lẻn vào trong chùa lấy được. Nếu Thiến Thiến nhờ nó mà khỏi hẳn, thì không những nàng ta với ngu huynh cảm ơn hiền muội, mà cả Trương lão hầu gia cũng suốt đời cảm ơn hiền muội nốt.
Doãn Ngọc khẽ thở dài một tiếng, gượng cười nói tiếp:
- Đại ca đừng nói những chuyện ấy nữa, các người đối xử với tiểu muội tử tế như vậy, dù tiểu muội vì thế có chết cũng cam tâm.
Ngừng giây lát, nàng lại nói tiếp:
- Con Thiềm Thừ ở trên đầu giường Ban Thiền mới là con giả, vì tiểu muội đã lấy con giả để ở trong khán thờ trao đổi với con để ở đầu giường. Khi tiểu muội vừa làm xong, thì bị bọn chúng xông vào trông thấy.
Đến lúc này Thiên Tứ mới vỡ lẽ, lại nói tiếp:
- Ồ! Thì ra là thế! Chỉ có tiểu muội mới nghĩ ra được cách ấy thôi. Ngay cả Ban Thiền cũng bị hiền muội đánh lừa nốt! Thế nào, bây giờ hiền muội có cảm thấy đỡ hơn lúc trước không?
Doãn Ngọc thở hổn ha hổn hển một hồi, lắc đầu đáp:
- Vết thương của tiểu muội không thể nào khỏi được đâu. Tứ đại ca, tiểu muội có câu này muốn yêu cầu, không biết đại ca có nhận lời hay không?
Thiên Tứ rất mủi lòng đáp:
- Việc gì thế? Hiền muội cứ nói đi, thế nào ngu huynh cũng làm cho kỳ được mới thôi.
Doãn Ngọc nói ra ngay, hơi thở còn gấp hơn trước, sắc mặt cũng nhợt nhạt như gà cắt tiết vậy… Nàng vội nắm chặt lấy tay của Thiên Tứ, hình như sợ hễ buông tay ra là nàng ta sẽ bị mất chàng ngay vậy…
Thiên Tứ vội vận chân khí vào gan bàn tay của nàng để nàng được hồi tỉnh lại. Một lát sau mới bớt thở hồng hộc, Doãn Ngọc mở mắt ra nhìn Thiên Tứ, nước mắt nàng nhỏ ròng xuống như mưa, Thiên Tứ cũng thế, rồi với giọng nghẹn ngào an ủi tiếp:
- Hiền muội không nên quá xúc động như thế, nghỉ ngơi giây lát là sẽ đỡ ngay.
Chàng biết là mình đã nói dối, vì chàng vừa dồn chân lực sang người nàng, đã cảm thấy lục phủ ngũ tạng của nàng hầu như ngừng hoạt động rồi. Các yếu huyệt đều đã bế tắc, không sao tiếp nhận nổi chân khí của chàng nữa.
Doãn Ngọc bỗng tủm tỉm cười và lẩm bẩm nói:
- Đại ca đừng có nói dối tiểu muội nữa. Tiểu muội biết rõ lắm, tính mạng mình chỉ có thể sống được một lát nữa thôi…
Nói tới đó, nàng phải ngừng một lát nữa, rồi mới nói tiếp được:
- Chuyện này nói ra thì lạ lùng lắm! Theo lý thì lục phủ ngũ tạng đã bị nát hết, tính mạng của tiểu muội phải bị kết liễu rồi mới phải, nhưng không hiểu sao có một sức lực vô hình nào đã khiến cho tiểu muội được sống cho đến tận bây giờ!
Thiên Tứ cố nhịn không để cho nước mắt nhỏ xuống tiếp, mà khẽ bảo:
- Ngọc muội đừng có nghĩ vớ vẩn…
Lắc đầu mấy cái, Doãn Ngọc nói tiếp:
- Trước khi tắt thở, tiểu muội được nằm ở trong lòng đại ca như thế này, dù có chết tiểu muội cũng rất yên tâm…
Nghe nàng ta nói tới đó, Thiên Tứ không sao nhịn được nữa, nước mắt đã nhỏ ròng xuống hai má liền.
Lúc ấy, mạch và hơi thở của Doãn Ngọc đều đã yếu ớt, sắc mặt của nàng càng nhợt nhạt thêm, hơi thở thoi thóp, hình như sắp chết đến đến nơi rồi. Thiên Tứ biết không còn hy vọng gì cứu chữa nàng ta nữa, liền gọi một tiếng Ngọc muội mà ôm chặt nàng vào lòng, dùng má của chàng mà cọ sát vào bộ mặt xấu xí của nàng, nước mắt của hai người trộn lẫn vào nhau.
Lúc ấy chàng không còn cảm thấy mình đang âu yếm một người mặt rỗ chằng rỗ chịt và xấu xí khôn tả, trái lại chàng chỉ cảm thấy mình đang ôm ấp một người rất đáng kính, đáng mến mà thôi.
Lúc ấy, Doãn Ngọc bỗng mở mắt ra nhìn chung quanh một vòng, rồi ứa hai hàng lệ ra, lẩm bẩm nói:
- Cha ơi! Cha ơi! Con… con có lỗi với cha…
Nói tới đó, nàng nắm chặt cổ tay Thiên Tứ mà van lơn rằng:
- Tứ đại ca, suýt tí nữa thì tiểu muội quên không yêu cầu đại ca việc này…
Thiên Tứ vội đáp:
- Ngọc muội cứ nói đi, dù có phải nhảy vào đống lửa, ngu huynh cũng không từ chối.
Doãn Ngọc gắng sức lắm mới nói được những câu như sau:
- Tôi… chết rồi… xin đại ca… thể nào… cũng đem xác tôi… trở về Cống Lai… trao cho… cha…
Thiên Tứ vội gật đầu đáp:
- Ngọc muội cứ yên tâm, thể nào rồi thì ngu huynh cũng đưa Ngọc muội về tới Cống Lai.
Thở hổn hển một hồi nữa, mặt lộ rõ vẻ tươi cười, Doãn Ngọc mỉm cười đáp:
- Như vậy… tôi chết… cũng nhắm mắt… tôi trao hết trái tim… cho đại ca! Còn người… thì tôi… trả lại… cho cha tôi!
Nói xong câu đó, nàng nhắm nghiền mắt lại, ngửa người về phía sau, không cử động nữa.
Thiên Tứ thăm mạch nàng, thấy đã ngừng đập, liền lớn tiếng khóc lóc. Tính nết của chàng xưa nay vốn dĩ là người kiên nhẫn và cương nghị. Trước kia, khi chàng còn nhỏ đang làm trong mục trường Lũng Tây, đã bị Tô Hãn Kim Vũ hà hiếp. Từ khi chàng hiểu việc đời đến giờ lại trải qua không biết bao nhiêu việc đau đớn chua chát, nhưng không bao giờ chàng nhỏ qua một giọt nước mắt nào. Nhưng nay, vì cái chết của Doãn Ngọc, chàng đau lòng quá không sao nhịn nổi, liền khóc oà lên ngay.
Cái khóc ấy đã làm cho chàng phát tiết được rất nhiều uất khí trong lòng. Bằng không, có lẽ vì lo âu quá sẽ thành bệnh, rồi sau đó lại gặp một biến cố khác, thì trái tim của chàng sợ bị tan nát ngay.
Mặt trời đã mọc lên tới đỉnh đầu, mặt hồ lóng lánh toả ra muôn đạo hào quang chói lọi. Thời gian trôi chảy nhanh chóng thực. Từ đêm khuya đến sáng sớm, từ sáng sớm đến giữa trưa, không lúc nào ngừng cả.
Sau trận khóc đó, Thiên Tứ đã thấy tiếng khàn, mà chàng vẫn cứ ôm chặt lấy xác Doãn Ngọc hoài.
Lúc này, chàng mới sực nghĩ là mình đã thất thần quá lâu và sắp phải chữa bệnh cho Trương Thiến Thiến và kỳ hạn mười ngày chỉ còn có nửa ngày thôi, chàng mới giật mình đến thót một cái. Vội nhảy bắn lên, rờ tay vào cái hộp ngọc ở trong túi. Nghĩ đến Doãn Ngọc hy sinh để cướp vật báu, chàng lại càng nhớ nhung đến nàng ta.
Thì giờ không cho phép chàng trì hoãn nữa, chàng vội nắn nót lại quần áo, ẵm xác Doãn Ngọc lên, quay trở về khu rừng thông.
Cái xác ở trên vai chàng cứ lạnh dần, chàng càng chạy càng nhanh thêm. Phần vì nóng lòng quay trở về khu rừng thông để cứu chữa cho Trương Thiến Thiến, phần thứ hai chàng chạy nhanh như vậy là để làm giảm bớt sự đau đớn của vết thương lòng và phát tiết hết những sự ai oán ở trong người. Vì thế chàng chạy như điên như khùng, tai mắt cũng không được linh mẫn như ngày thường.
Chàng đang chạy bỗng thấy một bóng người ở một bên chạy tới và khẽ kêu gọi:
- La thiếu hiệp, xin hãy ngừng bước!
Lúc này thần trí chàng đã mê sảng, thoạt tiên chàng còn chưa hay biết, nên bóng người nọ thấy chàng không trả lời, vội quay đầu lại vẫy tay một cái, trong bụi lau đã có năm sáu người tay cầm dao cầm kiếm nhảy ra, thái độ và hành động của chúng có vẻ thần bí lắm.
Người nọ giơ tay ra hiệu, bọn người kia liền giở khinh công ra phân tán và mai phục vào bốn bên ở trong những bụi lau gần đó liền.
Người nọ giở hết tốc lực khinh công ra, ở bên cạnh đuổi theo tới, mồm thì kêu gọi:
- Có phải La thiếu hiệp đấy không? Xin ngừng bước để tại hạ hỏi một câu!
Thiên Tứ bỗng nghe thấy có tiếng người kêu gọi, liền ngừng chân quay đầu lại nhìn, mới hay người đó là Tam Thủ Vĩ Đà Vu Bân, người đi cùng với mình đến đây, nhưng sau vì cãi vã với Doãn Ngọc mà đã bỏ đi.
Thiên Tứ hơi ngạc nhiên, vội hỏi lại:
- Ủa, ra là Vu huynh đấy! Có phải huynh vừa gọi tôi đấy không?
Vu Bân nhanh mắt liếc nhìn cái xác Doãn Ngọc ở trên vai chàng, mặt lộ vẻ kinh ngạc vội hỏi rằng:
- Doãn cô nương làm sao thế? Chả lẽ bị bọn Lạt ma của chùa Kha Sa Ba đả thương đấy ư?
Thiên Tứ thở dài đáp:
- Phải! Cô ta… đã chết rồi…
Vu Bân nghe nói, mặt biến sắc luôn, hình như rất ân cần, tiến lên một bước hỏi:
- Chết ở trong tay bọn Lạt ma ư?
Vẻ mặt rất rầu rĩ, Thiên Tứ khẽ gật đầu.
Vu Bân thừa cơ tiến thêm một bước nữa, và hỏi tiếp:
- Võ công của Doãn cô nương cao cường như thế, không ngờ lại bị thất thủ để bọn Lạt ma đả thương như vậy. Ngày nọ, Vu mỗ hiểu lầm Doãn cô nương, sau đó nghĩ lại cái chết của tệ sư đệ quả thực không thể trách cứ được cô ta, đang định quay trở lại đây để xin lỗi, không ngờ cô ta lại lìa trần như vậy, khiến tại hạ cũng không được toại nguyện.
Thiên Tứ là người rất nhân hậu, thấy đối phương nói một cách thành thực như thế, trái lại trong lòng chàng lại cảm thấy hổ thẹn, nên chỉ tủm tỉm cười và trả lời rằng:
- Việc đã qua rồi, xin Vu huynh không nên bận lòng làm chi. Cái chết của lệnh sư đệ, La mỗ nhận thấy mình cũng có lỗi ở bên trong.
Vu Bân lại tiến thêm một bước và khẽ hỏi tiếp:
- Doãn cô nương hy sinh tính mạng như vậy, không biết có lấy được vật kia chưa?
Thiên Tứ hơi ngừng giây lát, nhưng rốt cục chàng vẫn thản nhiên gật đầu đáp:
- Trời không phụ lòng người hảo tâm, chúng tôi đã may mắn lấy được vật ấy rồi.
Vu Bân nghe chàng nói thế, mặt lại biến sắc và hỏi tiếp:
- Có thực không? Vật đó có hai thứ thật và giả, rất khó để phân biệt La thiếu hiệp có thể cho Vu mỗ xem qua được không?
Tuy Thiên Tứ biết Vu Bân muốn cướp con được con Ngọc Bích Kim Thiền Thừ, nhưng chàng chỉ hơi suy nghĩ một chút và đoán chắc đối phương không dám ngang nhiên cướp giật. Đồng thời chàng cũng nghi ngờ không biết con thiềm thừ ở trong người mình thật giả ra sao, muốn nhân lúc đưa cho Vu Bân xem có phải thực hay không? Vì vậy, chàng đặt xác của Doãn Ngọc xuống đất, móc túi lấy cái hộp ngọc ra.
Vu Bân trố mắt lên nhìn cái hộp ngọc chứ không giơ tay ra đỡ, nhưng mồm lại nói tiếp:
- Nhìn bề ngoài của cái hộp thì khó mà phân biệt được thực giả hay sao. Nếu thiếu hiệp tin được tại hạ, thì xin cho tại hạ được nhìn thấy tận mắt con Kim Thiền Thừ ấy.
Thiên Tứ ngẫm nghĩ giây lát rồi bảo:
- Sao tôi lại không tin được Vu huynh, mời Vu huynh cứ việc cầm lấy mà xem.
Nói xong, chàng cầm ngay cái hộp ngọc đưa cho Vu Bân.
Vu Bân không ngờ Thiên Tứ lại hào phóng đến thế, vội giơ tay ra đón lấy cái hộp ngọc, vẻ mặt rất nghiêm nghị, đưa lên tai lắc mấy cái, rồi bỗng cau mày lại nói tiếp:
- Không phải là Vu mỗ cố đặt điều để làm cho La thiếu hiệp nản chí đâu, chỉ e con Thiềm Thừ ở trong hộp này là giả.
Thiên Tứ giật mình thất kinh vội hỏi:
- Cái gì? Giả ư? Sao huynh lại biết?
Vu Bân ung dung đáp:
- Thực hay giả khó mà phân biệt được lắm. Con thực là vật sống mà con giả chỉ là vật chết, nó làm bằng ngọc. Cho nên cầm cái hộp này lắc lên mấy cái, nếu bên trong có tiếng động là thực, mà không có động tĩnh gì là giả…
Thiên Tứ giật mình kinh hãi, vội cướp lại cái hộp ngọc rồi hỏi tiếp:
- Thực thì có tiếng động như thế nào, mà giả thì có tiếng động như thế nào?
Vu Bân trả lời:
- Con thực nó là con vật sống, khi cầm cái hộp lên rung động, tiếng động ở bên trong phải trầm và lại phải có tiếng kêu lộp bộp. Còn nếu là vật giả, thì bên trong chỉ có tiếng kêu lóc cóc mà thôi.
Không đợi chờ y nói xong, Thiên Tứ đã vội đưa cái hộp ngọc lên cạnh tai lắc mấy cái, quả nhiên trong hộp có tiếng kêu lóc cóc như hạt châu đang chạy quanh một cái chậu vậy.
Chàng cảm thấy đầu óc choáng váng, mặt mày xây xẩm, người đờ ra như tượng gỗ, đau lòng nhìn cái xác Doãn Ngọc ở dưới đất, nước mắt lại nhỏ xuống, mồm thì lẩm bẩm nói:
- Ngọc muội ơi! Ngọc muội… Hiền muội đã hy sinh cả tính mạng, ngậm hờn mà chết, không ngờ sự hy sinh của Ngọc muội lại chỉ trao đổi được một con giả…
Trong đầu óc chàng bỗng chỉ còn nghe thấy toàn chữ “giả, giả, giả…”.
Hai tay run run, chàng giơ cao cái hộp ngọc lên định ném mạnh xuống đất. Sau chàng nghĩ lại, bụng bảo dạ:
- Không được! Vật này tuy giả, nhưng dù sao thì Ngọc muội cũng đã hy sinh tính mạng mới đổi được, nếu ta đập vỡ nó, thì Ngọc muội có chết ở dưới chín suối thế nào cũng không yên tâm. Chi bằng ta đem về chôn ở trong mộ nàng, để nó ở cạnh nàng vĩnh viễn và cũng gọi là có chút kỷ niệm.
Nghĩ tới đó, chàng cố nén lửa giận, thở dài một tiếng rồi lại bỏ cái hộp ngọc đó vào túi.
Vu Bân thấy thế ngạc nhiên hỏi:
- Đã là vật giả thì La thiếu hiệp còn giữ nó lại làm chi?
Thiên Tứ đáp:
- Đó là Doãn cô nương đã dùng cả tính mạng trao đổi, như vậy tôi nhẫn tâm vứt đi sao đành!
Vu Bân vừa cười vừa nói tiếp:
- La thiếu hiệp tình nặng như núi, ai cũng phải kính ngưỡng, nhưng cái con Thiền Thừ giả này cũng quý báu lắm, cũng có thể nói là lạng vàng chưa chắc đã mua được. Chẳng hay thiếu hiệp có bằng lòng thưởng cho tại hạ không?
Thiên Tứ ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng hay Vu huynh muốn lấy nó để làm chi?
Vu Bân khẽ nhún vai đáp:
- Gia sư ngay đêm mong mỏi, chỉ muốn thế nào được trông thấy con Kim Thiền Thừ. Ngày hôm nay tuy không được con thực, nhưng có được con giả này cũng gọi là tạm được an ủi phần nào sự mong muốn ấy.
Thiên Tứ ngẫm nghĩ giây lát rồi trả lời:
- Không phải là La mỗ tiếc của đâu, nhưng vật này là của Doãn cô nương đã dùng tính mạng để trao đổi, nên La mỗ không tiện biếu cho người khác.
Nói xong, chàng lại xin lỗi Vu Bân mấy câu rồi ẵm xác của Doãn Ngọc lên và bước đi luôn.
Vu Bân sầm nét mặt lại, mặt lộ vẻ lầm lì, hơi suy nghĩ một chút, rồi lớn tiếng kêu gọi:
- Xin La thiếu hiệp hãy dừng bước, tại hạ có chuyện này muốn thưa cùng.
Thiên Tứ liền ngừng chân lại hỏi:
- Vu huynh còn có điều gì chỉ giáo nữa?
Vu Bân đáp:
- Tại hạ đã nghĩ kỹ rồi, nhận thấy vật này quý báu như thế, chỉ nghe tiếng động ở bên ngoài mà mắt không trông thấy thì không sao phân biệt giả thực, cần phải mở ra xem mới dễ phân biệt hơn.
Thiên Tứ gật đầu nói:
- Vu huynh nói rất đúng, nhưng nếu là giả thì mở nắp hộp ra không sao, nhỡ mà thực thì nó chạy mất có phải là đáng tiếc lắm hay không?
Vu Bân vừa cười vừa nói tiếp:
- La thiếu hiệp cứ yên tâm, Vu mỗ đã có cách đề phòng nó đào tẩu rồi.
Thiên Tứ đành phải móc túi lấy cái hộp ngọc ra, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, rồi đưa luôn cho Vu Bân.
Ngờ đâu Vu Bân vừa đỡ lấy nhét luôn vào trong túi, rồi lui ngay ra về phía sau mấy bước và rút luôn cây giáng ma chữ ra. Thiên Tứ thấy vậy thất kinh, hỏi:
- Vu huynh làm gì thế?
Vu Bân cười vẻ xảo trá đáp:
- Lần này tại hạ không dám mở hộp ngọc ra, phải đem về núi Công Ngạc mở ra trước mặt gia sư. Một tháng sau thiếu hiệp lên đó mà chờ gia sư trả lời.
Thiên Tứ giận dữ quát:
- Thế ra lời lẽ của ngươi vừa rồi toàn là lừa gạt hết. Mục đích của ngươi muốn đánh lừa ta để lấy được hộp ngọc của mỗ có phải không?
Vu Bân cười khẩy đáp:
- Lời nói nào của tại hạ câu nào cũng thực hết, còn tin hay không thì tuỳ ở thiếu hiệp. Vu mỗ không có thì giờ tiếp thiếu hiệp nữa, xin cáo lui ngay.
Nói xong, y quay người định đi luôn.
Thiên Tứ đột nhiên cả giận, liền ẵm xác của Doãn Ngọc lên, nhún vai một cái đã nhảy đến cản lối đi của Vu Bân, mồm thì quát bảo:
- Họ Vu kia, mau để hộp ngọc lại! Bằng không đừng có trách La mỗ là vô lễ!
Vu Bân liền đưa cây chữ lên ngang ngực, trầm giọng đáp:
- Mỗ khuyên thiếu hiệp không nên nóng nảy như thế. Nếu muốn bắt buộc tại hạ ra tay đấu, thì thiếu hiệp hãy nhìn lại mấy người bạn ở chung quanh đây đã.
Thiên Tứ quay đầu lại nhìn, liền thấy trước sau tả hữu mình có năm sáu cái bóng xuất hiện, người nào người nấy tay cầm khí giới và đã bao vây chàng vào giữa.
Thiên Tứ đưa mắt nhìn, đã nhận ngay ra những người này là nhóm Tạng Biên Ngũ Hổ, là kẻ thù cũ của mình. Đồng thời chàng cũng vỡ nhẽ là bọn chúng đã dự mưu định cướp vật báu hãn hữu này của mình.
Thiên Tứ liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, tức giận quá hoá cười, liền ngửa mặt lên trời cười ha hả một hồi, rồi đặt ngay xác Doãn Ngọc xuống đất.
Ải Cước Thổ Lưu Hoàn múa tít thanh đao Diến Điện, mồm thì quát lớn:
- Thằng nhỏ khốn nạn kia! Ngươi cười cái gì? Ngươi đã quên mối thù một chưởng năm xưa rồi sao?
Thiên Tứ nín cười ngay, hai mắt hầu như đổ lửa, lạnh lùng đáp:
- Các ngươi những quân không biết sống chết là gì cả, dám giở mưu mô này để cướp vật báu của mỗ, khôn hồn thì các ngươi mau trả cái hộp ngọc để khỏi bị chết oan uổng.
Tú Hổ Ba Tề Ca xen lời quát tháo:
- Hừ! Chính ngày chết của ngươi đã tới, mà ngươi còn làm bộ làm phách như vậy! Ngày hôm nay anh em chúng ta không trả được mối thù một chưởng xưa kia và món nợ máu của Thiên Thủ Đồng Tử Bành Phi, thì anh em chúng ta không còn là Trạng Biên, Ngũ Hổ nữa!
Lưu Hoàn lại la lên tiếp:
- Lão phu hãy đem vật báu đi trước đi, để lại tên khốn nạn này cho anh em mỗ thanh toán cho!
Vũ Bân cũng biết võ công của Thiên Tứ rất lợi hại, liền giở tốc lực khinh công ra chạy thẳng về phía Đông ngay.
Thiên Tứ thấy thế liền quát tháo:
- Chạy đi đâu?
Chàng vừa nói vừa giơ tay trái lên nhằm đầu Vu Bân tấn công luôn một thế. Tiêu Hổ Đỗ Đại Tráng với Lỗ Hổ Vương Đại Lập song song khua động khí giới phi thân tiến lên, Ba Tề Ca với Thanh Hổ Ngô Tam Thuỷ cũng múa chưởng hai bên tấn công tới. Bốn người ra tay một lúc, muốn ngăn cản không cho Thiên Tứ đuổi theo Vu Bân.
Vu Bân thừa cơ nhảy lên trên cao, quay một vòng tránh khỏi chưởng phong của Thiên Tứ. Khi vừa hạ chân xuống đất, y đã thoát khỏi vòng đất rồi, nên y vội giở hết tốc lực khinh công ra đào tẩu ngay.
Thấy Vu Bân đã lấy cái hộp Kim Thiền Thừ đi mất, Thiên Tứ nóng lòng sốt ruột vô cùng, không còn tâm trí gì đấu với bọn Ngũ Hổ nữa. Chàng tấn công luôn ba chưởng một lúc, dồn cả bọn Ngũ Hổ lui về phía sau, rồi chàng rảo cẳng đuổi theo Vu Bân luôn. Nhưng chàng mới đi được vài bước, Lưu Hoàn đã quát lên:
- Họ La kia, nếu nhà ngươi còn đuổi theo nửa bước, ta sẽ băm vằm xác con nhỏ này ra làm muôn mảnh ngay!
Thiên Tứ quay đầu lại trông thấy Lưu Hoàn đã giẫm lên xác của Doãn Ngọc và dí mũi dao vào giữa ngực cái xác, bất đắc dĩ chàng phải dừng bước, chỉ tay vào mặt Lưu Hoàn mà mắng chửi:
- Ngươi dám đụng vào một sợi tóc của nàng ta, La mỗ sẽ xé xác ngươi làm muôn mảnh cho coi!
Xưa này chàng không mắng chửi ai bao giờ, nhưng lúc này thấy đối phương có thủ đoạn hạ lưu như thế, chàng mới buột miệng mắng chửi y như vậy.
Lúc này chàng rất hổ thẹn với Doãn Ngọc, vì Vu Bân đã cướp con Kim Thiền Thừ đi, mình lấy gì mà cứu chữa cho Trương Thiến Thiến? Nếu chàng đuổi theo Vu Bân để cướp lại vật báu kia, thì tên lưu manh này băm vằm xác của Doãn Ngọc ra thực, thì chàng sẽ ân hận suốt đời chứ không sai.
Trong lúc chàng đang chần chừ, thì đã thấy Vu Bân vượt qua một bụi cây, và đã sắp khuất bóng đến nơi. Thiên Tứ vừa lo vừa tức giận, nghiến răng kêu cồm cộp thò tay vào túi lấy ra một nắm Thoa la Thần trâm ra, có đến bảy tám chục mũi, nhưng lúc ấy Lưu Hoàn đã được bốn người kia đứng sát cánh bảo vệ, ung dung ẵm cái xác của Doãn Ngọc lên, vừa cười vừa nói:
- Họ La kia, chúng ta biết nhà ngươi không phải là tay vừa, món nợ cũ chúng ta hãy tạm gác lại, bây giờ phải mượn xác của con nhãi xấu xí này hộ tống một quãng đường. Nếu ngươi không muốn chúng ta huỷ hoại xác nó, thì ngươi đừng có cử động gì hết, chờ chúng ta rút lui ra một chỗ cách đây chừng mươi dặm, lúc ấy ngươi hãy tới hốc cây cổ thụ mà nhặt xác của y thị…
Thiên Tứ thét lớn một tiếng át giọng của đối phương mà trả lời rằng:
- Nói bậy! Bây giờ các ngươi có quỳ xuống van lơn, ta cũng không tha chết cho một tên nào! Trừ phi các ngươi bảo Vu Bân trao trả lại cái hộp ngọc, thì may ra ta mới tha chết cho các ngươi!
Lưu Hoàn lại nói tiếp:
- Chả lẽ ngươi không sợ chúng ta phân thây xé xác con nhỏ này sao?
Thiên Tứ lại quát lớn:
- Cẩu tặc! Ngươi dám…
Chàng vừa quát lớn vừa phi thân tới cách bọn chúng chừng ba trượng, và giơ chưởng lên tấn công luôn một thế nhanh như điện chớp. Thế chưởng ấy của chàng không những dồn hết nội lực vào, và trong khi phát chưởng tấn công, trong tay của chàng còn có chừng năm chục mũi thần trâm bay ra một lúc. Nhưng mũi Thần trâm đó như một trận mưa rào bắn xuống, phạm vi của chúng rộng tới hơn trượng.
Bọn Ba Tề Ca có biết đâu Thần trâm lợi hại như thế nào, bốn tên bảo vệ Lưu Hoàn đồng thời thét lớn một tiếng và cùng giở chưởng lực lên chống đỡ. Chúng muốn dùng chưởng lực của bốn người để chặn đường Thiên Tứ, cho Lưu Hoàn ẵm xác của Doãn Ngọc đào tẩu.
Chưởng lực của hai bên vừa đụng nhau, đã có tiếng “bùng” thực lớn. Chưởng lực của Tứ Hổ làm sao chống đỡ nổi chưởng lực rất hùng hậu của Thiên Tứ, nên cả bốn đều bị đẩy lui ba bốn bước, tên nào tên nấy đều cảm thấy gan bàn tay, đầu vai và trước ngực mấy nơi hơi tê tái, tựa như bị kiến đốt vậy.
Thiên Tứ đẩy lui được Tứ Hổ, lần thứ hai giơ chưởng ra tay, thì người chàng đã lướt theo Lưu Hoàn quát bảo:
- Lưu Hoàn, ngươi còn chạy đi đâu?
Bọn Ba Tề Ca đứng sát nhau thành nửa cái vòng, tên nào tên nấy dùng tay trái dí vào “Chí Đường huyệt” ở ngang lưng của tên đứng cạnh rồi cùng giơ tay lên chống đỡ.
Cách liên tay này của chúng là chuyên đối phó với những người có nội lực thâm hậu hơn. Chúng liên tay như vậy không khác nào hợp sức bốn người để đối phó với một người. Nếu lần đầu tiên ra tay mà chúng sử dụng ngay cách này, thì may ra còn có công hiệu, nhưng bây giờ thì đã muộn rồi.
Tứ Hổ vừa giơ chưởng lên chống đỡ, thì đã cảm thấy nội lực không sao vận lên được nữa. Đồng thời chúng thấy thế chưởng thứ hai của Thiên Tứ đang tấn công tới, chúng kinh hoảng vô cùng.
Ba Tề Ca vội la lên:
- Nguy tai! Mau…
Y vừa nói được tới đó, thì đã có tiếng “bùng” nổi lên. Tiếp theo đó, lại có mấy tiếng kêu “hự hự” tên nào tên nấy đã bị chưởng lực của Thiên Tứ đánh trúng giữa ngực, và cả bốn như diều đứt dây, đã bị đánh bắn ra xa ngoài bốn năm trượng, cùng đi xuống dưới âm ty ghi tên vào sổ điểm danh ngay.
Lưu Hoàn nghe thấy tiếng kêu thảm khốc, quay đầu lại, trông thấy bốn anh em đã bị Thiên Tứ đánh chết y vừa kinh hãi vừa tức giận, liền múa tít thanh đao Diến Điện lên và la lớn:
- Họ La kia, ngươi ác độc thực! Lão tử phải liều thân với ngươi một phen!
Y liền giơ thanh đao lên nhằm xác của Doãn Ngọc chém xuống.
Thiên Tứ vẫn giữ nguyên tắc là không bao giờ giết người cả, nhưng vừa rồi vì quá nóng lòng sốt ruột, chàng lỡ tay giết chết Tứ Hổ, đang ăn năn vô cùng, nên chàng cứng đờ người ra, cũng không để ý tới Lưu Hoàn đang dùng đao chém xuống xác của Doãn Ngọc nữa.
Trong lúc ấy trên không bỗng có tiếng chim kêu và có một cái bóng đen như điện chớp từ trên không bay xuống, đâm xổ ngay vào bàn tay đang cầm đao của Lưu Hoàn.
Đang lúc kinh hãi lẫn hoảng sợ, Lưu Hoàn bỗng thấy một cái bóng đen ở trên trời giáng xuống, cũng không nhận rõ là vật gì. Y đang ngơ ngác, thì cổ tay đau nhức và có tiếng “coong” thanh đao đã rớt ngay xuống đất liền.
Tiếp theo đó, cái bóng đen lại bay ngay lên trời, lượn một vòng, lần thứ hai cái bóng đen ấy đâm bổ xuống thì đã có một luồng kình phong bắn thẳng vào hai mắt của Lưu Hoàn ngay.
Lúc ấy Lưu Hoàn mới trông thấy rõ đó là một con chim ưng mắt vàng, hung ác vô cùng. Trong tay của y không còn khí giới để đối phó, nên Lưu Hoàn vội giơ chưởng tấn công một thế, người thì lùi ngay về sau mấy thước, như vậy là bắt buộc y phải bỏ xác Doãn Ngọc ở lại đó.
Lúc ấy Thiên Tứ nghe thấy tiếng chim kêu lòng đã ngạc nhiên, sau mới trông thấy rõ đó là con Bích Nhỡn Kim Ưng. Lúc nào nó cũng đi bên cạnh Hàn Thiến Thiến, sao bỗng dưng lại thấy xuất hiện ở nơi đây, nên chàng càng ngạc nhiên thêm.
Nhưng lúc này chàng không còn kịp suy nghĩ đến chuyện ấy nữa, mà việc thứ nhất của chàng là phải mau nhặt lại cái xác của Doãn Ngọc trước. Chàng vội phi thân lại, giơ tay chộp lại luôn cái xác mà Lưu Hoàn vừa vứt xuống đất. Chàng khám xét lại xác của nàng ta, thấy không suy suyển gì hết mới yên dạ.
Đồng thời, chàng đã nghe thấy tiếng “lộp cộp”, Hàn Thiến Thiến cưỡi con hươu đang phi như bay tới.
Lưu Hoàn chỉ mong chạy thoát thân trước, chứ không nghĩ gì đến bốn cái xác của bốn người anh em kết nghĩa nữa.
Thiến Thiến vừa trông thấy xác của Doãn Ngọc, liền giật mình kinh hãi, vội lớn tiếng hỏi:
- Cô ta… cô ta làm sao thế?
Thiên Tứ ứa lệ, thở dài, u oán đáp:
- Vì cướp con Kim Thiền Thừ, cô ta một thân một mình vào trong chùa, nên bị bọn Lạt ma đả thương nặng mà chết rồi…
Nói đến đó, chàng bỗng thất kinh hỏi:
- Ủa? Sao Thiến muội lại rời khỏi Trương Thiến Thiến mà ra đây như thế?
Hàn Thiến Thiến rất lo âu, vội đáp:
- Nguy tai! Đại ca, tiểu muội đặc biệt tới đây kiếm đại ca…
Thiên Tứ đã biết có điềm chẳng lành, nên chàng vội hỏi lại:
- Có phải cô ta đã…
Hàn Thiến Thiến liền xua tay đáp:
- Chị họ Trương tạm thời không có việc gì cả, nhưng chị họ Hoa lại có việc xảy ra. Cha nuôi, Hoa bá bá, Lục Như cư sĩ đã đến đây cả, bảo tiểu muội đi kiếm đại ca trở về.
Thiên Tứ ngạc nhiên hỏi:
- Hoa Thiến Thiến… cô ta đã làm sao? Cô ta chả cùng đi với các người…
Hàn Thiến Thiến vội đỡ lời:
- Tiểu muội cũng không rõ chuyện cho lắm, đại ca mau quay trở lại hỏi các vị ấy thì biết rõ liền.
Thiên Tứ trầm ngâm một hồi rồi đáp:
- Hiện giờ tôi không thể quay trở về khu rừng thông ngay được! Vu Bân đã đánh lừa lấy hộp ngọc đi, tôi phải đuổi theo ngay để cướp lại chiếc hộp đó thì mới mong cứu được Trương Thiến Thiến.
Hàn Thiến Thiến vội dậm chân một cái hậm hực nói:
- Nếu vậy thì làm sao bây giờ?
Thiên Tứ liền đưa xác Doãn Ngọc cho Hàn Thiến Thiến, còn mình thì vội phi thân lên con hươu và đáp:
- Bây giờ dù sao cũng phải đi cướp lại cho kỳ được hộp ngọc trước đã. Hiền muội hãy hộ tống xác của Ngọc muội trở về khu rừng thông trước, để tôi đuổi theo Vu Bân. Hiền muội nói cho các người biết, có con hươu này, thì trước khi trời tối, thì thể nào cũng về kịp rừng thông ngay.
Hàn Thiến Thiến ngơ ngác đón lấy xác của Doãn Ngọc, rồi gật đầu hỏi:
- Vu Bân chạy về phía nào thế?
Thiên Tứ vừa thúc hươu chạy, vừa trả lời:
- Đi về phía Đông Nam…
Chàng chưa nói dứt, thì người và hươu đã đi được tới mười trượng rồi. Hàn Thiến Thiến giơ tay lên vẫy một cái, con chim ưng đã cụp cánh bay xuống đậu trên vai nàng luôn. Nàng khẽ dặn nó rằng:
- Mi bay ngay về phía Đông Nam chặn đường đi của một đại hán trung niên, tay cầm cây Giáng ma chử. Y là người rất tồi bại, mi phải giúp công tử chặn y lại, đừng để cho y đào thoát, nghe chưa?
Con chim ưng kêu lên một tiếng thật dài, bay ngay lên không và hướng về phía Đông Nam liền.
Chờ con hươu với con chim ưng đã đi xa rồi, Hàn Thiến Thiến tỏ vẻ rất rầu rĩ, cúi đầu xuống nhìn Doãn Ngọc, nước mắt đã nhỏ ròng ròng xuống, khẽ thở dài một tiếng và nói:
- Ngọc muội ơi! Ngọc muội ơi! Hiền muội tội nghiệp và đáng thương thực…
o0o
Thiên Tứ cưỡi con hươu chạy về phía Đông Nam để đuổi theo Vu Bân. Con chim ưng ở trên đầu chàng cứ bay lượn hoài, một hơi chạy hơn mười dặm đã tới trước dãy núi lởm chởm mà không thấy tung tích của Vu Bân đâu cả.
Chàng thấy mặt trời đã sắp sửa lặn về hướng Tây rồi, nếu trời tối hẳn thì dù có cướp lại được con Kim Thiền Thừ thì cũng vô ích thôi, vì đã quá thời hạn cứu chữa cho Trương Thiến Thiến rồi.
Con chim ưng bỗng kêu lên một tiếng thực dài, cụp hai cánh lại, đâm bổ xuống sau một ngọn núi nhỏ, nhanh như một mũi tên vậy.
Biết con chim ưng đã tìm thấy gì rồi, Thiên Tứ không dám trì hoãn, vội thúc con hươu chạy ngay lên trên ngọn núi ấy.
Quả nhiên, chàng đã trông thấy con chim ưng đang kịch chiến với Vu Bân ở trên sườn núi. Vu Bân tay cầm Giáng ma chữ cứ khua lên trên cao, không để cho con chim ưng bay xuống tấn công, mồm thì mắng chửi om sòm:
- Con chim khốn nạn này, ta có phá ổ đậy trứng của con mi đâu mà bỗng dưng mi lại quây quần ngăn cản ta như thế này?
Chim ưng tuy dũng mãnh, nhưng vì Vu Bân quá lợi hại, nên nó không sao đâm bổ xuống mà tấn công Vu Bân được. Vì vậy, nó vừa bay lượn, vừa kêu hoài.
Thiên Tứ thấy thế cả mừng, liền quát lớn:
- Họ Vu kia, xem ngươi còn chạy đi đâu được nữa không?
Nghe thấy tiếng người, Vu Bân quay đầu lại nhìn, mới hay Thiên Tứ đã đuổi theo tới, y hoảng sợ đến mắt cả hồn vía, vội tấn công một thế Chữ thật mạnh đẩy lui con chim ưng, rồi chui ngay vào cái hang động ở gần đó.
Thiên Tứ vừa đuổi theo tới cửa hang, đã không thấy hình bóng của Vu Bân đâu nữa, chỉ thấy hang động ấy rất sau và tối om. Chàng không thuộc địa hình và lo ngại hang động này có lối khác có thể thông ra được. Chàng liền dặn bảo con hươu với chim ưng rằng:
- Hai ngươi cứ ở đây đợi chờ, hể thấy tên Vu Bân chạy ra là hai mi phải quây quần, đừng để cho nó đào tẩu!
Nói xong, chàng vận khí hành công để bảo vệ lấy mình, rồi từ từ tiến thẳng vào trong hang động, mồm thì quát bảo:
- Vu Bân, ngươi dừng hòng tẩu thoát nữa. Vì nể đã giúp La mỗ vào trong chùa, nên quý hồ ngươi chịu trao trả cái hộp ngọc ấy là La mỗ quyết không làm khó dễ ngươi đâu.
Không thấy Vu Bân trả lời, Thiên Tứ lại gọi tiếp:
- Mỗ biết là ngươi cũng cần dùng con Kim Thiền Thừ này để giải độc cho sư phụ của ngươi, nên mỗ không trách ngươi đã cướp cái hộp ngọc, nhưng hiện giờ mỗ còn cần nó hơn ngươi. Mỗ nhận lời chờ giải xong bệnh độc cho Trương cô nương, mỗ sẽ trao cái hộp ngọc cho ngươi đem về chữa cho sư phụ.
Vẫn không thấy Vu Bân trả lời, Thiên Tứ liền nghĩ bụng:
“Đối với địa hình ở nơi đây, chắc Vu Bân quen thuộc lắm, hang động này thế nào cũng có một lối ra nữa? Chắc y đã lẻn ra bằng lối của hang kia thoát thân rồi?”
Trước khi biết rõ sự tình, chàng không nỡ bỏ đi, nên đánh liều tiến thẳng vào trong hang. Đi được bảy tám thước thì chàng đã thấy hang đó rộng hơn trước, nhưng vẫn không dám sơ xuất, tay trái giơ ngang để bảo vệ trước ngực, tay phải cầm sẵn bốn năm mũi Thần trâm, mà từ từ tiến vào.
Chàng vừa đi vừa thấy dưới đất rất bằng phẳng, toàn bằng cát nhỏ và còn rõ ràng trông thấy vết chân của Vu Bân. Đi được mấy trượng nữa thì đường hang bỗng quẹo sang bên phải. Chàng thấy quay sang ngang một cái, áng sáng lại càng tối thêm, dưới chân cũng không còn có cát nhỏ và khô như trước, trái lại là đất bùn ẩm thấp.
Thiên Tứ vận hết nhỡn lực ra nhìn. Chàng vẫn còn có thể phân biệt ra được hang động to nhỏ như thế nào, và không thấy có sự gì thay đổi quá lớn, nên chàng mới yên tâm tiếp tục tiến thẳng vào.
Dần dần chàng thấy địa hình càng đi sâu vào càng quanh co khúc khuỷu. Hai bên vách động rất lởm chởm chứ không bằng phẳng như bên ngoài, gió lạnh thổi phủ mặt, dưới chân đất bùn lại càng ướt nhẽo thêm. Chàng vẫn hăng hái tiến vào. Đi được mấy trượng nữa thì thấy chân lạnh ngắt, mới hay dưới chân đã là đầm nước. Chàng liền dừng chân lại, lắng tai nghe, thấy bên trong có tiếng kêu lõm bõm. Hiển nhiên, càng đi sâu vào, nước càng sâu thêm.
Thiên Tứ ngầm suy tính, chỗ đó cách cửa hang ít nhất cũng trên mười trượng, nhưng vẫn không thất hình bóng của Vu Bân đâu hết. Chàng do dự không biết có nên đi sâu vào nữa hay không?
Đang khó xử, thì bỗng bên trong có tiếng kêu la thảm khốc vọng ra.
Thiên Tứ giật mình kinh hãi, vội lắng tai nghe, thì có tiếng thở hổn hển vọng ra, hình như có người bị sợi dây thắt chặt lấy cổ, cố gằng thở nên mới có tiếng thở như thế. Đồng hời, lại có mùi tanh hôi theo gió đưa ra nữa.
Thiên Tứ vội bỏ Thần trâm vào trong túi, rồi vội vàng lội nước đi vào bên trong. Chàng liền thấy trước mặt có ba cửa hang rất thấp. Cái hang chính giữa cách mặt đất chừng bốn thước. Tiếng thở hổn hển ở trong hang đá đó đưa ra. Thiên Tứ không kịp nghĩ ngợi gì hết, vội khom lưng tiến thẳng vào bên trong, mới hay hang này vốn không có lối thoát. Vì cửa hang cao hơn mặt đất, nên dưới chân rất khô ráo nhưng trong hang càng tối om hơn, chìa tay ra cũng không thấy năm ngón.
Thiên Tứ sực nhớ tới trong người còn có mấy viên kim cương màu tía, liền lấy ra một hạt cầm lên. Nhờ có ánh sáng mờ mờ từ viên kim cương toả ra, chàng đã trông thấy rõ hết tình cảnh ở bên trong. Thì ra cái hang này là của một con trăn to bằng miệng bát chiếm cứ. Lúc ấy con trăn đang quấn chặt một người. Không cần thấy rõ, chàng cũng biết đó là Vu Bân rồi.
Lúc ấy con trăn đầu to bằng cái đấu, đang dùng lưỡi liếm mặt Vu Bân. Dưới ánh sáng của hạt kim cương màu tía, Thiên Tứ trông thấy cảnh tượng nọ rất rùng rợn. Hai mắt của Vu Bân đã bị lưỡi con trăn chọc mù, mặt của y không còn có chỗ nào nguyên vẹn, cả đầu lẫn mặt mũi chỉ có máu và thịt, trông như một trái cầu bằng thịt vậy. Tuy thế, y vẫn còn rên rỉ và thổn thức rất nhẹ.
Thấy ánh sáng của viên kim cương chiếu vào, nó liền buông ngay Vu Bân, vội vàng chui ngay vào bên trong, cuộn thành một đống tròn, trợn tròn đôi mắt xanh biếc lên nhìn Thiên Tứ.
Vu Bân thở lên một tiếng thực dài, người y đã mềm nhũn và ngã lăn ra đất ngay. Hiển nhiên y không thể nào sống sót được nữa.
Thấy con trăn to lớn và hung ác như vậy, Thiên Tứ cảm thấy trống ngực đập rất mạnh, quên cả việc lấy hộp ngọc, hai mắt cứ đảo quanh để xem có món khí giới nào có thể sử dụng được không.
Chàng thấy cây Giáng ma chử của Vu Bân đã bị gẫy làm đôi rớt ở dưới đất và nằm ở chỗ con trăn chừng một thước. Như vậy thì làm sao mà lấy được để sử dụng?
Chàng đang phân vân, thì con trăn đã thò nọc đỏ phát ra những tiếng kêu “phì phì”, nửa người của nó khom lại, rồi nhanh như điện chớp, nó nhằm mặt chàng phi ra tấn công luôn.
Không còn chỗ né tránh và rút lui, Thiên Tứ đành phải dở hết sức bình sinh ra, dùng hạt kim cương ở trong tay làm ám khí, nhằm mắt trái con trăn bắn luôn. Ngờ đâu con trăn đó rất giảo hoạt, vừa thấy một luồng ánh sáng tía bắn tới nó đã vội cúi đầu xuống, nên hạt kim cương chỉ sướt qua đầu con trăn mà bắn thẳng vào trong cuối hang, đụng mạnh vào vách đá kêu đánh “bộp” một tiếng, ghim chặt vào vách đá liền.
Tuy vậy, con trăn cũng bị đau, nên nó nổi khùng, lại phi ra tấn công liên tiếp. Không kịp thò tay vào túi lấy viên kim cương thứ hai ra phản công, Thiên Tứ vội né sang bên để tránh, đồng thời dùng tả chưởng nhằm chỗ cổ con trăn bổ ngang một thế. Con trăn ấy mạnh thực, bị đánh như thế mà nó vẫn có thể quay đầu lại há mồm chực đớp vào cánh tay Thiên Tứ.
Thấy thế, Thiên Tứ kinh hãi vô cùng, vội rụt tay lại, thét lớn một tiếng, giơ hữu chưởng lên đẩy mạnh một thế. Chưởng này của chàng vừa đánh trúng cái đầu của con trăn to bằng cái đấu.
Bị chưởng phong của chàng đẩy mạnh va đụng vào vách hang kêu đánh “bùng” một tiếng, đá trên vách cũng bị lở và rớt xuống một mảnh thực lớn, nhưng đầu của con trăn vẫn mảy may không bị thương.
Con trăn càng tức giận thêm, liền quay người lại, thân nó đã bịt mất già nửa cửa hang. Nó liền dùng đuôi quật một cái rất mạnh, tiếng kêu nổi lên “bùng bùng” đá vụn bay mù mịt, thanh thế quả thực kinh người.
Nhân lúc đuôi con trăn quật tới, Thiên Tứ liền tung mình nhảy lên, giơ tay ra đẩy mạnh vào vách hang một cái, người đã nhảy xuống chỗ cạnh Vu Bân, rồi thuận tay nhặt chiếc Chử gãy lên. Tuy chỉ có nửa khúc Chử này thôi nhưng cũng giúp ích cho chàng nhiều. Đã có khí giới trong tay, chàng càng yên tâm thêm.
Chàng đưa mắt liếc nhìn, thấy Vu Bân đang nằm cạnh đó, chàng liền lôi y lên, tay phải cầm Chử, chuẩn bị xông ra ngoài cửa hang. Nhưng cửa hang động đã bị mình con trăn bịt chặt. Con trăn thấy dùng đuôi quật không trúng địch thủ, càng tức giận thêm liền há mồm phun ra những luồng hơi độc vào hang. Cái hang nho nhỏ ấy đâu đâu cũng có mùi tanh hôi rất khó ngửi.
Thiên Tứ không thể nào đem theo Vu Bân được nữa, nên chàng vội móc túi y lấy cái hộp ngọc bỏ vào túi mình. Đồng thời, chàng cúi người né đầu của con trăn và dùng nửa khúc Chử bị gãy để thay kiếm, nín thở mà quây quần với con quái vật.
Độ nửa tiếng đồng hồ sau, chàng đã cảm thấy hơi độc của con trăn xông lên trên mũi rồi. Chàng vừa lo âu, vừa nghĩ bụng:
- Cứ quây quần với con trăn như thế này, dù không bị nó đớp trúng, thì cũng bị hơi độc của nó làm cho mình mê man bất tỉnh. Ta phải mạo hiểm một phen mới được…
Vừa nghĩ tới đó bỗng thấy con trăn há mồm xông lại đớp, chàng nhanh trí khôn cùng, vội bẻ khúc Chử gãy làm đôi, rồi cầm một khúc đưa thẳng vào mồm con vật.
Con trăn thấy chàng đưa tay tới, mừng rỡ vô cùng, há mồm đớp luôn. Có ngờ đâu, Thiên Tứ dùng khúc Chử gẫy ấy để chống chặt lấy hàm trên và hàm dưới của chúng.
Quả nhiên con trăn đã bị mắc hỡm. Mồm của nó đã bị ngáng chặt, không sao ngậm lại được nữa.
Con trăn tức giận khôn tả, dùng đuôi quật luôn một cái. Hết chỗ tránh, Thiên Tứ đành phải đứng ép người sát vào vách hang. Tuy vậy, người chàng vẫn bị đuôi nó quét trúng và cảm thấy khá đau. Dù chàng đã vận khí hộ thân mà cũng phải loạng choạng mấy bước rồi ngã lăn ra đất.
Thiên Tứ bỗng rùng mình đến thót một cái. Chàng sực nhớ tới chỗ của mình bị đuôi con trăn quật trúng lại có để cái hộp ngọc và vừa rồi chàng rõ ràng nghe thấy tiếng kêu đến “bộp” một tiếng, nên chàng đoán chắc là cái hộp ngọc đã bị đánh vỡ.
Người Hai Đầu Người Hai Đầu - Trần Thanh Vân Người Hai Đầu