Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mỹ Nhân Phu Quân
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 51: Thử Lòng Vì Ghen
M
ột lát sau về đến Trúc Uyển, Ngọc Phi Yên cùng Thanh Ảnh cảm thấy bầu không khí có phần biến hóa kỳ lạ. Kìm nén bất an trong lòng lại, hai người chậm rãi bước vào phòng khách, hô hấp rất nhẹ nhàng, lại cảm thấy hương thơm nhè nhẹ mơn man.
Da đầu Thanh Ảnh chợt giật giật, miễn cưỡng cười với Ngọc Phi Yên: – “Tiểu Phi Yên, muội tự về phòng đi, ta không tiễn.”
Dứt lời, tựa như đại bàng giang cánh, bỏ chạy trối chết!
“Nè! Thanh Ảnh huynh!” – Ngọc Phi Yên uất ức giậm chân, lại thêm một kẻ không có lương tâm nữa! Muốn chạy thoát thân cũng phải mang theo nàng chứ!
Đành cam chịu bước từng bước về phòng mình, đẩy cửa, mùi hương kỳ dị ngào ngạt xộc vào mũi, khiến tinh thần nàng hoảng hốt một chút, bình tĩnh, nhấc chân bước vào trong phòng, vừa đặt gót xuống, cửa phía sau “xoạt!” một cái đóng sập vào, khóe môi nàng run lên.
Nhìn người đang đứng chắp tay bên cửa sổ, trong lòng đầy nghi hoặc.
Đại ca này vào nhầm phòng rồi sao? Muốn tức giận thì về phòng mình mà tức giận, nàng không có hứng thú làm chỗ trút giận.
Vấn đề số một là phải làm sao đuổi hắn ta đi.
“Tướng công yêu dấu, chàng đang chờ thiếp về sao? Thật là khiến thiếp đây thụ sủng nhược kinh nha!” – Yểu điệu ngọt ngào cười nép vào lòng hắn, mau biến đi nào, anh giai! Hôm nay mệt chết đi được không rảnh chơi đùa với ngươi đâu!
Đáng tiếc, lần này nàng tính sai rồi. Long Diệc Hân không những không tránh khỏi nàng, lại còn thuận tay ôm lấy nàng, đôi môi ấm áp khí phách chiếm lấy cánh hoa ửng hồng kia, tay trái lưu loát tháo đai lưng của nàng ra, quần áo nhanh chóng bị gỡ xuống.
“Ơ….”
Trong mắt Ngọc Phi Yên hiện liên một tia kinh khiếp, hắn hắn hắn làm sao vậy? Chẳng phải hắn rất ghét gần gũi với nàng sao? Vẻ hung ác nham hiểm khát máu trong mắt hắn không phải là hướng tới nàng chứ? Thật sự làm nàng sợ nha.
Nhưng mà, dạo này nàng có trêu chọc gì hắn đâu.
Còn chưa hiểu mô tê gì, đã bị Long Diệc Hân quẳng luôn lên giường, đến thở ra một cái cũng chẳng có cơ hội, thân thể hắn đã bắt đầu đè lên.
“Long……..Long…… Diệc Hân…..”
Dưới sự trêu chọc hết sức tận tình của hắn, nàng thật chẳng biết làm sao.
Long Diệc Hân nhìn đôi mắt trong trẻo lúng liếng kia đang từ từ nhiễm vẻ mê mang, khóe môi cong lên như cánh cung. Đôi mắt mê người này, cùng thân thể xinh đẹp này, vĩnh viễn thuộc về một mình Long Diệc Hân này thôi. Lúc trước, là hắn quá nhân nhượng nàng rồi, mới khiến nàng đem những thứ chỉ thuộc về hắn đi biểu diễn cho kẻ khác thưởng thức.
Một nụ cười tà ác thoáng hiện lên rồi biến mất trong khoảnh khắc đôi môi say đắm giao nhau.
Nàng lần này đã thực sự chọc giận hắn rồi.
Vợ ơi là vợ, nàng có biết bao lâu rồi hắn không tức giận đến thế này không?
Cảm xúc của hắn càng lúc càng không thuộc khống chế của bản thân.
Từ khoảnh khắc gặp lại nàng, đã không thể…
Cho nên, hắn tức giận, rất tức giận.
*****************************
Ngày hôm sau, khi Ngọc Phi Yên tỉnh lại, đã là lúc chạng vạng.
Cựa quậy thân thể đau nhức, nàng nhíu mày, xương cốt toàn thân cứ như bị người ta tháo hết ra rồi lại lắp vào.
Đây là tình trạng quá lao lực sao? Thật là thảm mà!
Long Diệc Hân đáng ghét, cứ như bọn họ có cừu oán ấy, không làm nàng mệt chết thì lại mặc kệ không đoái hoài. Nàng làm gì hắn đâu cơ chứ, cái đồ quái nhân khó hiểu!
“Phi Yên, tỷ tỉnh chưa? Muội muốn vào!” – Bên ngoài truyền tới giọng nói pha chút hả hê của Vân Tranh.
“Lăn vào đi!” – Cái đồ “bồ hóng”.
Vừa được phép, Vân Tranh liền đẩy cửa vào, vừa thấy bộ dạng nàng, liền tủm tỉm cười trộm. – “Trông tỷ thật thê thảm.”
“Ta sắp chết!” – Ngọc Phi Yên rên rỉ, sao nàng khổ thế cơ chứ?
“Mà sao Long Diệc Hân uội vào Trúc Uyển?”
“Tỷ quên à, muội với Thanh Ảnh đều là thiếp thân hộ vệ của chủ tử mà.” – Vân Tranh khinh thường liếc mắt một cái, bà chị này hay quên thật.
“Ớ.” – Ngọc Phi Yên gật đầu – “Chủ tử nhà muội đâu?”
“Không biết.”
“Ta muốn đi suối nước nóng, muội đỡ ta đi.” – Nàng thực sự không còn khí lực xuống giường nữa rồi.
“Xì!” – Vân Tranh cười ra tiếng, đảo mắt nhìn những dấu hôn xanh tím rải khắp người nàng – “Chủ tử ‘yêu’ tỷ ghê thật đấy!”
“Muội có thấy ta rất xui xẻo không?”
“Xui xẻo? Có mà là may mắn ấy!”
“Vô duyên vô cớ tự dưng trở thành cái thùng trút giận của chủ tử nhà muội mà còn không xui xẻo? Hôm nay đừng để ta bắt được đồ con rùa nào khiến hắn tức giận!” – Phải thân mật hỏi thăm một phen, có thể làm ảnh hưởng đến tâm tình tướng công nhà nàng, thật là bái phục mà!
“Đồ con rùa đấy chính là tỷ ấy.” – Vân Tranh tức giận nói.
“Ta?!” – Tranh Tranh đang mắng nàng sao?
“Chủ tử đang ghen đấy.” – Phi Yên nữ thần y mà lại ngốc thế này sao.
“Ghen?!” – Ngọc Phi Yên ngoáy ngoáy lỗ tai. – “Muội có chắc chủ tử vô tính của muội kia biết ghen không?”
“Nếu một người đàn ông thấy thê tử của mình trang điểm thật đẹp ột đám háo sắc xem mà hoàn toàn thờ ơ thì họa chăng hắn thành tiên rồi.” – Mà chủ tử của nàng vẫn chưa phải thần tiên.
Một lời đánh thức người trong mộng.
“Biết ghen tuông, biết tức giận, vậy chứng tỏ hắn có quan tâm!” – Vậy cũng chứng tỏ mị lực của Phi Yên nữ thần y này vô bờ vô bến. Haha, nàng đã bảo mà, đường đường Phi Yên nữ thần y này làm sao có thể không mê hoặc được đức lang quân của mình?
“Xem ra để cho hắn quan tâm ta nhiều hơn, ta cần phải chăm ghé Túy Hồng Lâu chơi mới được!” – Cái này là cần thiết, mất công hơn người thường một chút, chứ như tướng công nhà nàng đây cảm xúc thiếu thốn, lúc nào cũng dửng dưng như không, hình như chẳng để tâm đến cái gì, cả thế gian như thể không lọt vào mắt hắn, còn giống thần tiên hơn cả thần tiên.
“Miễn đi!” – Vân Tranh vội ngăn cản – “Tỷ có biết một chuyến như thế liên lụy bao nhiêu người khổ theo không hả?”
Đêm qua, Thanh Ảnh vừa dẫn Phi Yên rời khỏi Túy Hồng Lâu, quan phủ liền niêm phong nó luôn rồi. Mà, chục ngày gần đây, kẻ nào chỉ cần từng xem Phi Yên nhảy một lần, làm quan thì tước mũ áo đuổi về quê không bao giờ vời đến nữa, dân buôn bán một đêm liền phá sản không cách nào xoay sở, mà người trong giang hồ liền từ có tên tuổi thành thân bại danh liệt, không chốn dung thân.
Hồng nhan trước giờ toàn mang đến tai họa.
(Hồng nhan, một từ ngợi khen thật nên thơ biết bao, như thấy được má đào cùng gương mặt đáng yêu, mày liễu cùng phong thái đẹp xinh; bờ môi cong cong như mang vẻ tĩnh lặng thông minh, luôn luôn là nơi biểu lộ cảm xúc. Từ xưa đã có bao nhiêu thơ từ ca phú viết về hình ảnh nữ thần thánh khiết bằng cảm nhận trong lòng tác giả. Mà kẻ mang đến tai họa ấy, thật là khiến người ta ngượng ngùng mà. Thương Trụ Vương vì sắc đẹp của Đát Kỷ mà mất nước bỏ mạng, Chu U Vương dấy lửa chiến tranh đổi lấy nụ cười của nàng Bao Tự, Ngô Vương Phù Sai si mê Tây Thi đến nỗi mất nước, Điêu Thuyền ngậm hoa nếm sương, mà lại khiến cha con Đổng Trác Lữ Bố bất hòa, trở mặt thành thù. Thành ngữ “Hồng nhan họa thủy” cũng từ đó mà ra.)
Ngọc Phi Yên vừa nghe Vân Tranh nói như vậy, liền tự tát mình một cái, rồi lại tát thêm cái nữa. Hồng nhan gây họa, Ngọc Phi Yên này từ bao giờ nguy hiểm như vậy? Long Diệc Hân sao phải thế? Nàng cũng chẳng phải đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cũng chẳng phải là người hắn yêu, nàng biết hắn có thiện cảm với mình, nhưng mà, thiện cảm đó của hắn đối với nàng có giống chăng sự hứng thú mà nàng dành cho hắn? Nàng chỉ là vợ hắn thôi mà, hắn không cần phải nhỏ nhen thế chứ.
“Còn nữa, chủ tử ra lệnh không cho phép tỷ rời khỏi Phi Long sơn.” – Vân Tranh nói thêm, trong mắt có ý thông cảm.
Sau nửa canh giờ, cuối cùng Ngọc đại thần y mới khôi phục được khả năng nói chuyện.
“Tranh Tranh, ta nghĩ làm Phi Yên nữ thần y vẫn tốt hơn.” – Tự do của nàng ơi, Long Diệc Hân đường đường là Phi Long khôi thủ sao cứ hết lần này đến lần khác làm khó một thiếu nữ như nàng chứ.
“Nhưng xét tình hình này, trừ phi chủ tử không cần tỷ nữa, bằng không, vị trí khôi thủ phu nhân của tỷ vững như núi Thái Sơn.” – Vân Tranh bất đắc dĩ lắc đầu, nàng cũng lực bất tòng tâm.
“Trừ phi hắn không cần ta sao?” – Ngọc Phi Yên cười xán lạn, mắt lấp lánh tinh quái.
“Tỷ lại muốn làm gì nữa?” – Vân Tranh vừa thấy vẻ mặt nàng, các tế bào không an phận đều khấp khởi. Không phải nàng thích gây loạn, nhưng mà tri kỷ khó tìm, vất vả lắm mới tìm được Ngọc Phi Yên tâm đầu ý hợp cùng thích trêu chọc người khác, trong hoàn cảnh gần mực thì đen thế này, bảo nàng làm sao mà ngoan ngoãn cho được?
“Trò hay phải chậm rãi thưởng thức mới thú vị.” – Có gây chuyện, Ngọc Phi Yên cũng không dễ dàng cho nàng thỏa mãn hiếu kỳ như thế.
Biết là nàng cố ý khiêu khích trí tò mò của mình, Vân Tranh cũng không tức giận, nàng sẽ ở bên theo dõi kịch hay. Dù sao, Phi Yên nữ thần y đấu với Phi Long khôi thủ, là một trận đại quyết đấu về cả trí tuệ lẫn tính nhẫn nại.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mỹ Nhân Phu Quân
Lạc Thần Hoa
Mỹ Nhân Phu Quân - Lạc Thần Hoa
https://isach.info/story.php?story=my_nhan_phu_quan__lac_than_hoa