Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mị Cốt Thiên Thành
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 50: Sở Dật Đình Dịu Dàng (5)
“D
ật Đình ca ca? Ngươi làm sao vậy? Dật Đình ca ca?”
Tô Hồng Tụ sợ hãi, cầm lấy vạt áo Sở Dật Đình kéo đẩy một lúc, may mà võ công Sở Dật Đình cao cường, có nội lực hộ thân, nếu không, bị nàng dùng sức đẩy tới đẩy đi như vậy, toàn bộ vết thương sau lưng sẽ bị phá rách, không rơi mất nửa cái mạng không thể.
“Sở Dật Đình! Sở Dật Đình!” Kêu hồi lâu, tí tách, toàn bộ nước mắt rớt xuống trên mặt hắn rồi, khó khăn lắm, Sở Dật Đình mới hơi nhúc nhích khóe miệng, nhưng vẫn không mở mắt ra, chỉ yếu ớt nói: “Đừng gọi. Đi tìm chút nhánh cây tới đốt lửa.”
Sở Dật Đình vừa nói như thế, Tô Hồng Tụ mới chợt hiểu ra, đúng vậy, trời sắp tối, đây nơi hoang dã, nhiệt độ ban ngày và ban đêm chênh nhau cực lớn, ban đêm không đốt lửa, không phải chết rét không thể.
Vội vàng “A” một tiếng, xoay người định đi, lại không yên lòng để một mình Sở Dật Đình ở đây, chỉ sợ có dã thú ngửi thấy mùi tươi, phá vỡ cửa phòng tới ăn hắn.
Mất sức chín trâu hai hổ, gần như tiêu hoa hết pháp lực toàn thân, khó khăn lắm mới bày xong kết giới xung quanh Sở Dật Đình, Tô Hồng Tụ mệt mỏi, mặt đầy mồ hôi, nhưng mà, không được, hiện giờ nàng vẫn không thể nghỉ ngơ, củi còn chưa nhặt!
Sở Dật Đình chảy nhiều máu như vậy, nhiệt độ thân thể hắn thấp như vậy, không nổi lửa sưởi ấm cho hắn, hắn nhất định không chống đỡ được đến ngày mai.
Nghĩ như vậy, mặc dù mệt đến hai mắt hoa hoa, hai tay, hai chân đều đang không ngừng co quắp, Tô Hồng Tụ vẫn chống đỡ hai chân, tìm được cái rìu trong nhà gỗ, miễn cưỡng đi vào rừng cây chặt một đống củi.
Lúc trở lại, trên dưới toàn thân Tô Hồng Tụ mệt mỏi không có chút sức lực.
Áo tơ tuyết trắng phóng khoáng vốn mặc trên người nàng, hiện giờ đã biến thành một đống vải rách, dùng áo rách không đủ che thân để hình dung là thích hợp nhất.
Tóc cũng rối tung rối mù không thành hình dáng, phía trên mặt dính đầy cành và lá khô, chứ đừng nói tới, trên dưới dfienddn lieqiudoon toàn thân Tô Hồng Tụ gần như bị bụi gai trong rừng tàn phá, vết máu loang lổ, rất thê thảm.
Nhưng phảng phất giống như nàng không hề có cảm giác, vẫn kéo theo hai chân đầy vết thương chồng chất, đi tới đi lui khắp nơi đun nước nóng cho Sở Dật Đình, cầm khăn lau mồ hôi trên trán cho hắn.
Còn nấu một nồi canh gà từ con gà rừng mình vừa bắt được từ trong rừng, vừa nuốt nước miếng, lưu luyến không rời mà nhìn canh gà, vừa đỡ Sở Dật Đình dậy, vừa thổi, vừa đút canh gà vào trong miệng hắn.
Tô Hồng Tụ lúc này, nàng thật sự đã hóa thành người có dáng vẻ xấu nhất rồi.
Chính bản thân nàng không biết, dịch dung trên mặt nàng ngâm vào trong nước, trôi hơn phân nửa, hiện giờ biến thành một mảng lớn đen sì, rối tung rối mù dính trên mặt, vốn không nhìn rõ là người hay quỷ.
Cộng thêm toàn thân vết thương, quần áo rách nát, quả thật không khác gì tên ăn xin nhỏ xin cơm trên đầu đường.
Nhưng mà nhìn trong mắt Sở Dật Đình, hắn biết Tô Hồng Tụ lâu như vậy, nhưng chỉ có lúc này nàng đẹp nhất. Đẹp này không liên quan đến dung mạo, không liên quan đến giới tính, chỉ mơ hồ nhìn không rõ dáng vẻ của nàng, chỉ cảm thấy nàng dịu ngoan săn sóc rúc vào bên cạnh mình, khiến từ chỗ sâu nhất trong lòng hắn sinh ra một niềm hạnh phúc đầy cảm giác ý nghĩa.
Trong nháy mắt đó, Sở Dật Đình đột nhiên hiểu ra, tại sao Phụ hoàng hắn lại nổi điên.
Tại sao khi mẫu phi đi, Phụ hoàng gào khóc thảm thiết trong tẩm cung, hận không thể hủy diệt tất cả bên cạnh.
Hạnh phúc vào ngọt ngào, nếu như chưa từng lấy được, đương nhiên vĩnh viễn sẽ không nhớ thương, nhưng một khi đã lấy được, tách nó đang sống sờ sờ ra khỏi tính mạng của mình, là người cũng không có cách nào chịu được, khổ sở này không thể tốt hơn moi tim móc phổi bao nhiêu.
“Này, rốt cuộc ngươi có ăn không? Ngươi không ăn, ta muốn ăn đó?”
Tô Hồng Tụ mãnh liệt nuốt nước miếng, eo nhỏ uốn éo nhìn cháo gà nóng hổi trong tay.
Nàng không chú ý, bởi vì làm phép quá độ, chín cái đuôi hồ ly của nàng đều lộ ra, đang rung qua lắc lại dưới mắt Sở Dật Đình.
Sở Dật Đình không lên tiếng, giả bộ không đói bụng, đẩy cháo gà lại cho Tô Hồng Tụ: “Không ăn, mùi vị gì, thúi chết.”
Khiến Tô Hồng Tụ giận đến trừng mắt lên với hắn: “Cái gì thúi chết! Ngươi có biết không, vừa rồi vì bắt con gà này, ta thiếu chút nữa lăn vào hốc núi! Ngươi xem! Ngươi xem! Chân của ta cũng té rách! Ngươi còn ở đây nói bóng nói gió!”
Vừa dứt lời, đã thấy tròng mắt thâm thúy của Sở Dật Đình xẹt qua đau lòng không dễ cảm thấy.
“Ngốc chết, tóm một con gà thôi, khiến cho khắp nơi trên dưới toàn thân đều vết thương.”
Qua rất lâu, lâu đến mức khiến Tô Hồng Tụ cho rằng Sở Dật Đình đã ngủ rồi, lại nghe được Sở Dật Đình giảm thấp âm lượng, nói một câu không thể nghe nổi.
Sở Dật Đình nói chưa dứt lời, cơn tức trong lòng Tô Hồng Tụ càng lớn, tiếng nói cũng càng vang.
“Còn không phải bởi vì ngươi! Người ta tốt bụng đến đỡ ngươi, ngươi! Ngươi không biết lộ ra tật xấu gì, một phát đẩy người ta ngã trên mặt đất, chẳng lẽ ngươi không thấy trên mặt đất toàn bụi gai sao?”
Khi đó Sở Dật Đình tập trung tinh thần định đuổi Tô Hồng Tụ đi, chỉ sợ trời tối, nàng sẽ bị dã thú xé thành mảnh nhỏ, nào còn nhìn thấy mặt đất có bụi gai không?
Tô Hồng Tụ vừa nói như thế, hắn mới nhớ lại, quả thật, vừa mới bắt đầu, vết thương trên người Tô Hồng Tụ không nhiều như vậy, chính là sau khi bị hắn đẩy một cái, toàn thân nàng mới đều bị thương, dáng vẻ vết thương chồng chất, bị người ngược đãi.
Không khỏi cúi đầu, ngực buồn buồn, nói không ra lời.
Hai người không biết làm sao, rõ ràng quan tâm đối phương, lo lắng cho đối phương, lại vừa nói sẽ phải gây gổ, vốn không có biện pháp hòa bình sống chung.
Một lát sau, Tô Hồng Tụ lấy thịt ở xương ngực ra ăn, lưu lại một đùi gà, còn có chút rau dại, đưa cho Sở Dật Đình: “Cho ngươi. Ngươi nhanh chóng khỏe lên, bảo dưỡng tốt rồi, ngươi phải cõng ta ra ngoài!”
Tô Hồng Tụ cau mày nhìn hai chân máu thịt be bét của mình, mới vừa rồi còn không phát hiện, lúc ngồi xuống nàng mới nhìn ra, hai chân nàng đều bị bụi gai cào rách rồi, lại vẫn luôn lo trong lo ngoài đi không ngừng, hiện giờ tất cả đều nát rồi.
Máu tươi đầm đìa, rất thê thảm.
May mà không phải là thân thể của nàng, nàng không cảm thấy đau, nếu không nàng thật sự sẽ khóc chết đi.
Tô Hồng Tụ cau mày, cụp khuôn mặt nhỏ xuống phiền muộn không vui nhìn hai chân mình, đang suy nghĩ, chân này có thể trị không?
Trị không hết, chẳng lẽ nàng lại phải tìm một thân thể mới?
Lại đột nhiên cảm thấy trên người nhẹ bẫng, trên lưng căng chặt, trời đất quay cuồng, đã bị Sở Dật Đình ôm một phát lên giường.
“Ngươi... Khoan đã! Ha ha, ngươi không cần hút chỗ đó, nhột!”
Tô Hồng Tụ mắt chữ A mồm chữ O, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Sở Dật Đình rõ ràng cầm hai chân của nàng lên, giúp nàng hút cục đá nhỏ và cát dính trong da thịt.
“Đừng đụng, đừng đụng! Ngứa quá!”
Tô Hồng Tụ kêu không ngừng, vừa uốn éo vừa giãy, không để cho Sở Dật Đình chạm vào chân của nàng, còn có một cảm giác nói không rõ ràng, vừa tê dại, vừa thiêu đốt từ chân nàng truyền đến đáy lòng, theo mỗi một tấc đường cong đôi môi đẹp đẽ của Sở Dật Đình dính vào chân nàng, như điện quang hỏa thạch đánh xuyên vào lòng nàng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mị Cốt Thiên Thành
Du Gia Tiểu Kiều
Mị Cốt Thiên Thành - Du Gia Tiểu Kiều
https://isach.info/story.php?story=mi_cot_thien_thanh__du_gia_tieu_kieu