Chương 50
áng sớm hôm sau, Tracy gặp Kins ở quán cà phê trong khu vực gần công viên Madison. Cô đang hồi phục từ cơn váng vất. Cô và Dan đã ra ngoài ăn tối, cô đã thưởng thức hai ly martini, chưa kể hai ly bia mà cô uống với Melton chiều hôm trước, chừng đó còn nhiều hơn những gì cô đã uống trong nhiều tháng trời. Cô không nói gì đến buổi tối của mình với Kins, ngờ là anh lại làm việc đến khuya.
“Anh cần xem xét vụ Nicole Hansen và Gabrielle Lizotte.” Cô nói, đầu cô như đang bị nện thình thịch đến sắp vỡ ra. “Tìm hiểu xem họ có nói cho bẩt cứ ai là mình có hẹn vào tối hôm đó không, hay có bất kỳ dịch vụ sửa chữa nào được thực hiện ở căn hộ của họ, trên xe, hay bất cứ điều gì đại loại thế.”
“Cô thật sự nghĩ tên này quen biết nạn nhân của hắn sao?”
“Melton đã kiểm tra mẫu phân tích ADN vụ Beth Stinson.”
“Tôi tưởng Nolasco đã bảo ông ta ngừng rồi mà.”
“Ông ấy kiểm tra xong rồi.” Cô nói dối. “Ông ấy không thấy nó khớp với Gerhardt. Nghĩ mà xem. Dấu vân tay của anh ta ở khắp nơi trong nhà, nhưng lại không có mẫu ADN sao?”
“Và bởi anh ta đã ở trong tù suốt chín năm nay, chúng ta có thể chắc chắn anh ta không phải là tên Cao Bồi của chúng ta.”
“Chính xác.”
“Thế Melton có bất kỳ kết quả khả quan nào không?”
“Không khớp với ai trong hệ thống cả.”
“Vậy là không phải Bankston, Gipson, Taggart hay Tomey.” Kins nói, từng người trong số đó nếu không bị kết án vì một tội ác thì cũng phục vụ trong quân đội hoặc tự nguyện cung cấp mẫu ADN. “Tức là còn lại Nash.”
“Tôi cũng nghĩ y như vậy đấy.”
Kins ngồi lùi lại, tay ôm quanh cốc cà phê. “Nolasco đang âm mưu gì đó. Ông ta rời khỏi tòa nhà nhưng không nói cho ai là đang đi đâu. Hôm qua Amanda Santos đã gọi điện tìm ông ta. Cô ấy nói ông ta đã để lại một tin nhắn bảo cô ấy gọi lại cho ông ta càng sớm càng tốt nhưng không nói là về chuyện gì. Cô ấy cũng nói ông ta đã yêu cầu FBI tham gia sâu hơn. Ông ta giữ kín ý định của mình, hỏi chúng tôi rất nhiều câu hỏi nhưng không chia sẻ gì mấy.” Kins nhìn đồng hồ. “Tốt hơn tôi nên đi đây. Ông ta đã thông báo chúng tôi sẽ có một cuộc họp nữa. Nếu Trung tâm Tư pháp có ô cửa sổ nào để mở, khéo giờ này Faz đã nhảy ra ngoài rồi.”
Họ bước ra ngoài. Nhiệt độ đã giảm, nhưng ít nhất trời không mưa. Không khí này làm dịu cơn nhức đầu của Tracy.
“Cô đã gặp người của Phòng Công vụ chưa?” Kins lên tiếng.
“Lẽ ra là gặp từ hôm qua, nhưng tôi đã lờ đi.”
“Cẩn thận đấy! Tôi nghe nói Rawley Cling rắn lắm. Ông ta giải quyết mọi việc rất nghiêm túc.”
“Tôi đã nói với ông ta là tôi có vài vấn đề phụ nữ nên phải về sớm.”
Kins mỉm cười. “Và ông ta không yêu cầu chi tiết cụ thể sao?”
“Tưởng vậy cơ. Tôi còn báo nghỉ ốm hôm nay để tăng thêm tính thuyết phục.”
“Không phải cô đã uống một mình đấy chứ?” Sau sáu năm bên nhau, Kins biết tỏng cô. “Tôi có cần phải lo lắng về cô không đây?”
Cô mỉm cười.
“Được rồi, tôi mừng là một trong hai ta vẫn đang vui vẻ.”
“Tôi không nói là mình đang vui vẻ nhé!”
“Cô không cần phải nói.” Kins đáp.
Cách Trung tâm Tư pháp một khu phố, Johnny Nolasco lấy điện thoại trả trước ra, Maria Vanpelt trả lời ngay hồi chuông đầu tiên.
“Chúng tôi sẽ triển khai vào chiều nay.”
“Nhanh thế sao?”
“Giám đốc muốn giật dây. Đây sẽ là một màn trình diễn tuyệt vời.”
“Làm thế nào ông chắc chắn được đây chính là tên sát nhân?”
“Tôi đã nói chuyện khá lâu với một chuyên gia tâm lý tội phạm. Hắn ta phù hợp với miêu tả. Hắn từng muốn làm cảnh sát và là một cựu quân nhân. Hắn biết cách thắt nút, và hắn dễ dàng kiếm được dây thừng. Chúng tôi giải xong bài tập về nhà rồi. Sợi dây thừng có xuất xứ từ nhà kho của Home Depot. Và hắn đã trượt bài kiểm tra nói dối. Đó chắc chắn là lý do chính đáng cho lệnh khám xét nhà cửa của hắn ta.”
“Thế mọi việc sẽ tiến hành ra sao?”
“Tôi có các đặc vụ FBI sẵn sàng lên đường. Tất cả những gì tôi phải làm là gọi một cuộc điện thoại.”
“Thế sao không phải là Sở Cảnh sát Seattle?”
“Bởi vì có rò rỉ thông tin.” Ông ta mỉm cười với câu nói đó. “Sao tôi có thể tin tưởng đội của Tracy Crosswhite nếu một trong số họ gây rò rỉ chứ?”
“Vậy là ông có toàn quyền quyết định?”
“Tôi sẽ gọi khi nào chúng tôi triển khai. Đúng thời điểm là điều rất quan trọng. Cô đã nghĩ ra cách đưa tin chưa?”
“Còn hơn thế. Tôi đã đi đến chỗ biên tập viên và nói rằng với một tổ chuyên án mới, tôi muốn dựng nên một câu chuyện có tên Chúng ta đang ở đâu, bao gồm một cuộc phỏng vấn với ông. Có vẻ tôi chỉ tình cờ chọn đúng ngày ông ra quân để thực hiện việc khám xét.”
“Nhớ để ý điện thoại đấy!” Nolasco nói.
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng