Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hoạt Sắc Sinh Kiêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 51: Người Cuối Cùng
T
rước khi đấu hai bên đã sớm ký cam kết, giấy trắng mực đen rõ ràng, người Thổ Phiên chỉ có thể chịu thua đánh cuộc mới có đường để đi, Hồng Ba Vệ tự mình xuất mã đi kiểm kê toàn bộ tài sản gã thương nhân béo mập để lại trong nhà trọ, đáng giá nhất là hàng hóa thương đội này mang theo bên mình, còn chưa kịp mua đặc sản đồ ăn Nam Lý, lần này Tống Dương thắng được đều là bạc trắng.
Trong tiếng cười vang của dân chúng Thanh Dương, người Thổ Phiên không có gì, kể cả quần áo đồ đạc, chỉ còn quần đùi che thân, xấu hổ và giận dữ muốn chết lao đầu chạy trốn, trước khi đi gã thủ lĩnh béo còn muốn mang theo người câm, lại bị Tống Dương ngăn lại:
- Toàn bộ đồ đạc, không hiểu sao? Nô lệ là của ta.
Gã mập cắn răng quay đầu lại mang người đi, người câm đã sớm được đào lên, ăn thuốc trị thương rồi cũng đã tỉnh lại, thấy được tất cả, biết từ nay về sau mình đã có chủ nhân mới, yếu ớt gật đầu với Tống Dương.
Tống Dương cười, đưa tay vỗ vỗ vai hắn:
- Ngươi bị thương không nhẹ, tuy nhiên yên tâm đi, có thể đứng lên rất nhanh.
Người câm nghe hiểu được tiếng Hán gật đầu, nhắm mắt ngủ.
Đợi đám người Thổ bỏ đi rồi, Công chúa điện hạ cũng không khen Tống Dương được hai câu, theo như Nhâm Tiểu Bộ nhìn thấy, đại thắng Tống Dương đoạt được dường như vốn phải thế, tuy nhiên nàng cũng không rõ sự tin tưởng của mình dành cho hắn đến từ đâu.
Nhưng đối với hai vợ chồng Khúc thị, Nhâm Tiểu Bộ lại thực lòng khen một hồi:
- Có tài năng bậc này, lúc trước lên đài hiến nghệ nên thể hiện thêm mới đúng, hai người các ngwoi cũng không cần xuống đài nữa, trúng tuyển, vào ngồi đi.
Hai vợ chồng vừa mừng vừa sợ, vội không ngừng quỳ xuống tạ ơn.
Tần Trùy ở tây quan mười mấy năm, trong lòng đã sớm hận người Thổ Phiên đến cùng cực, mắt thấy đối phương mặt mày xám xịt chạy trốn, người đàn ông xấu xí đầu tiên cười phá lên ha ha, sau đó lại cắn răng lầm bầm lầu bầu:
- Cầu cho năm nay tuyết trên cao nguyên có thể lớn hơn, chôn chết đám phiên tử này đi!
Tuy chỉ là rủa cho hả giận, nhưng lời Tần Trùy nói cũng không phải vô căn cứ, trong vài năm gần đây, mùa đông ở cao nguyên Thổ Phiên thực sự càng ngày càng lạnh, năm sau càng khó chịu đựng hơn năm trước.
Người Thổ Phiên làm loạn trận này khiến hội Tuyển hiền thú vị hơn nhiều, nhưng cũng chậm trễ không ít thời gian, hiện nay trời đã tối rồi, cũng nên tan cuộc chờ ngày mai tuyển tiếp.
Tuy nhiên người báo danh tham tuyển cũng không còn mấy, chỉ ít ỏi mấy chục người, Nhâm Tiểu Bộ không chờ thêm ngày nữa, truyền xuống bắt những người sau đó tiếp tục lên đài, đêm nay sẽ phải thi hết toàn bộ. Dân chúng dưới đài tất cả đều bị những biến cố liên tiếp trên đài châm ngòi hứng trí, ai cũng không muốn cứ như thế mà tan, thấy Công chúa ra lệnh như vậy đương nhiên ầm ầm hoan hô.
Tuy nhiên những lượt hiến nghệ sau đó không còn chỗ kỳ lạ nào nữa, từng người nối nhau trượt tuyển. Không lâu sau, tiểu lại một lần nữa gọi to:
- Người cuối cùng, Trần Phản, Cửu Xã nhân sĩ Thanh Dương châu tuổi, hoa giáp, trình diễn tài nghệ…. Võ nghệ!
Người cuối cùng vẫn là người luyện võ, ba ngày này lên đài nhiều nhất chính là người luyện võ, nhưng cũng không phấn khích bằng hai người đối chiến vừa rồi, tâm tư dân chúng vẫn còn đắm chìm trong trận rèn sắt vừa rồi, không khỏi có chút thất vọng, không ít người chuẩn bị bỏ đi.
Theo tiếng kêu, một lão hán áo vải bình thường cất bước lên đài, nhưng mới bước lên một bước, dân chúng dưới đài tất cả đều đồng thanh chán nản thở dài một tiếng.
Bước thứ hai, bước thứ ba…. Khi bước lên bậc thứ ba, tiếng thở dài não nề biến thành tiếng kinh hô rầm rầm!
Lão già áo vải Trần Phản lên đài, từng bước từng bước dẫm nát bậc thang, cầu thang hơn mười bước lên rất nhanh, nhưng vẫn chưa lên cao được nửa tấc… Đài cao như thế không ngờ sập xuống ngang mặt đất.
Trần Phản leo lên thang, mỗi bước đều giẫm cho đài cao thấp xuống. Phải biết rắng bạc thang mặc dù nối với đài cao nhưng cũng chỉ là do thợ mộc bình thường làm, dựa vào mộng và đinh cố định, Trần Phản không chỉ giẫm nát bậc thang, kình lực dưới chân có thể xuyên thấu qua cả tòa đài cao, giẫm nát xuống đất, đây là bản lĩnh bậc nào.
Nhất phẩm Thiên can, Giáp đỉnh tông sư.
Chớ nói đến nhất phẩm Giáp tự, kể cả là Ất tự tông sư cũng phần lớn là lánh đời không xuất thế, trong số các cao thủ Nam Lý hơn trăm năm nay trước kia khi gặp chuyện không may cũng chỉ có một vị đại gia Ất tự, đột nhiên xuất hiện lão giả áo vải này khiến cho tất cả mọi người đều hoảng sợ đến ngây ngốc.
Nhất phẩm tông sư, muốn gì không phải đều dễ như trở bàn tay sao, sao còn muốn tuyển hiền?
Ai mà ngờ được, tuyển hiền Thanh Dương tới phút cuối cùng lại có thể có được nhân vật tuyệt đỉnh thực sự.
Trần Phản lên đài, không thi lễ cũng không đáp lời, hai tay bắt sau lưng hờ hững đứng.
Không thấy lão có bất luận động tác gì, nhưng bao gồm cả Tống Dương, mọi người học võ trong đài đều công nhận, hoảng hốt nhận ra một cảm giác: giống như người đến chân núi, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi cao vời vợi kia, một tòa núi lớn choán đầy ánh mắt, dường như áp lực luôn ập vào mặt… Xung quanh hết thảy đều điên cuồng lớn chỉ có riêng mình không ngừng nhỏ lại, nhỏ lại, nhỏ lại….
Nhỏ bé và vô lực, như bị ác mộng nhấn chìm không thể tự kiềm chế.
Trần Phản đích xác không độngthủ, nhưng khí thế vô cùng, rõ ràng vô hình lại như có thực, lúc này bùng nổ quanh lão, không chút kiềm chế.
Hòa vào xung quanh, hóa thành khí thế, quét khắp đài cao, nhưng cũng chỉ có người luyện võ mới có thể nhận thấy, Tư Mã đại nhân trên đài, Nhị ngốc và những người không rành võ công thì không có cảm giác gì.
Tất cả Hồng Ba vệ đều bị áp chế nặng nề, ai nấy đều không thoải mãi, nhưng bọn họ có trách nhiệm hộ vệ, không thể lui nửa bước, Tần Trùy nặng nề hít khí, mở miệng:
- Tiền bối…. Xin… dừng lại.
Chỉ năm tiếng ngắn ngủi lại phải dừng hai lần mới nói hết.Gã vừa nói xong, mọi người đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, áp lực đè nặng đã tiêu tan không còn. Trần Trùy nhẹ nhàng thở ra, làm một thủ thế ra hiệu những người khác cẩn thận bảo vệ Công chúa, còn mình bước lên một bước, thi lễ với Trần Phản, còn không đợi gã nói gì bỗng nhiên một tiếng thống khổ vang lên từ sau lưng gã…. Tống Dương.
Tần Trùy nghe thấy tiếng đồng bạn, nhìn lại mà giật mình. Tống Dương vốn ngồi ở chỗ của mình không biết từ khi nào đã đứng lên, hai mắt nhắm nghiền trán đầm đìa mồ hôi, cánh tay phải giơ cao lên, nắm nửa thanh đao gãy vung lên bảo vệ mình, cả người như run rẩy.
Ánh mắt lão giả Trần Phản cũng chăm chăm nhìn Tống Dương, trong ánh mắt cũng không có địch ý, chỉ mang theo chút kinh ngạc.
Chuyện này không giống như Tần Trùy nghĩ… Tuy hắn đã lên tiếng xin đối phương có chừng có mực, nhưng lão giả Trần Phản vẫn chưa kiềm chế khí thế của mình, sở dĩ Tần Trùy và phần đông Hồng Y Vệ cảm thấy áp lực quanh mình nhẹ hơn là vì áp lực tràn trề vô hình của nhất phẩm tông sư đều bị một mình Tống Dương dẫn xuống đất.
Điểm này chẳng những Tần Trùy, ngay cả hai người trước đó cũng không ngờ tới.
Vưu thái y truyền xuống Long tước chi đạo, bề ngoài thì mạnh mẽ bên trong lại dũng mãnh, nếu so với thần thú thì như con thú đang trừng mắt, táo bạo cương liệt, hiếu sát hiếu chiến.
Thời gian Tống dương tu Long tước tuy không dài, nhưng tiến bộ thần tốc, tới lúc nay cũng mơ hồ đã có uy phong.
Khi lão giả Trần Phản thể hiện khí thế, quét qua mọi người, Long tước lập tức có phản ứng, mặc dù mạnh yếu tương hỗ như trời đất, cỗ kình lực ngang ngược này trong cơ thể Tống Dương cũng không chút do dự, toàn bộ không chịu khống chế cuốn lên phản công lại.
Lão giả sớm đã nhận ra Tống Dương kháng lực, ban đầu trong lòng Trần Phản cũng không thèm để ý, vừa rồi thấy Tống Dương ra tay, trong lòng cố nhiên kinh ngạc người này còn trẻ vậy đã có thực lực Thiên Can Binh tự, nhưng Tống Dương vẫn còn kém lão quá xa… Từ Bính đến Giáp chỉ cách nhau hai bậc, nhưng cảnh giới võ học càng lên cao khoảng cách càng lớn, chớ nói tới Tống Dương hiện tại, ngay cả khi Vưu Thái y còn sống, chiến lực Ất tự tông sư, trước mặt Trần Phản cũng không chắc có thể thắng.
Nhưng bị Tống Dương chống lại, uy thế tản ra từ lão giả như bị chọc giận, không đợi chủ nhân ra lệnh, mặc kệ người khác dồn khí thế hung mãnh đánh về phía Tống Dương!
Không phải “Khí thế” khi thành tinh sẽ không nghe lời chủ nhận, nguyên nhân rất đơn giản, từ trong tiềm thức lão giả cảm thấy Tống Dương là một uy hiếp. Mặc dù lão không phản ứng lại, nhưng uy thế của lão đã thay đổi dũng mãnh tấn công Tống Dương.
Khí phách chi tranh chân chính không liên quan đến sức mạnh, cũng không giết người.
Khí thế khi tu luyện nội công tự nhiên như trời đất, khi đem ra tiếp xúc với người khác mặc dù có hùng mạnh đến thế nào cũng không đủ trí mạng, đây chỉ là một phần uy phong, một phần uy hiếp hoặc có thể nói là một loại răn đe.
Trần Phản tươi cười, tâm niệm lưu chuyển thu lại tinh khí, lại quay về thành một lão Hán áo vải bình thường, gật gật đầu với Tống Dương:
- Công pháp rất có ý tứ, bé con, sư phụ ngươi tên là gì?
Rầm một tiếng, Tống Dương gần như bị quăng trở lại chỗ ngồi của mình, thở hồng hộc mấy hơi, thuận miệng nói tên thầy của mình:
- Trương Ngọc Thạch
Mà lúc này, trên đài công chúa, màn che được vén lên, Nhâm Tiểu Bộ một thân phục trang đầu đội lụa mỏng che mặt đi ra, hoàn toàn không để ý đến thân phận tôn quý của mình, dùng lễ vãn bối trong giân gian, hành lễ với Trần Phản:
- Nhâm Tiểu Phất ra mắt tiền bối!
Trần Phản không để ý tới Tống Dương, cũng không còn quá nhiều ngạo khí nhưng nói chuyện rất gọn gàng dứt khoát:
- Không dám nhận, xin hỏi Công chúa lão Hán trúng tuyển sao?
Nhâm Tiểu Phất gật gật đầu:
- Thần kỹ của tiền bối, đồng ý đến sâm tuyển là cái phúc của Nam Lý ta, đương nhiên trúng tuyển. – Không cho người luyện võ trong dân gian đi tới đại yến htam gia nhất phẩm chi lôi là chuyện đã sớm thống nhất trong nội bộ, nhưng cũng không có nghĩa từ nay về sau Nam Lý sẽ không tiếp tục lôi kéo người luyện võ cao thâm. Nhâm Tiểu Bộ lây thân phận Huyền Cơ Công chúa tự mình ra mặt, cũng đủ thấy.
Đến tận lúc này Thanh Dương tuyển hiền cuối cùng đã kết thúc. Trong ba ngày hiến nghệ trên đài, hai ngày đầu tiên không thu hoạch được gì, ai cũng chỉ thường thường, ai cũng không nghĩ tới trong nửa ngày cuối cùng lại liên tiếp có trò hay lên đài, xem ngựa, tuần điểu, Công chúa xử án, Thiếu Niên cường, uống rượu thi hát, đun nước sôi cộng thêm một hồi ác đấu kinh hồn, cuối cùng là một đại tông sư giẫm nát bét đài cao thành bùn.
Đổng Lam Phương
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hoạt Sắc Sinh Kiêu
Đậu Tử Nhạ Họa
Hoạt Sắc Sinh Kiêu - Đậu Tử Nhạ Họa
https://isach.info/story.php?story=hoat_sac_sinh_kieu__dau_tu_nha_hoa