Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Có Phải Anh Yêu Em
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 51: Hạ Màn Sân Khấu
M
ãi về sau tôi mới chợt hiểu, tuổi thanh xuân ai ai cũng thế thôi, đều kết thúc sau bức màn ủ dột, để rồi cùng hòa kết vào hư không.
~~Diệp Tử Khiêm bỏ mạng vì mất máu quá nhiều. Chiếc xe cấp cứu đã đến nơi quá muộn. Tô Mạc vẫn khăng khăng đòi đưa cậu đến bệnh viên để cứu sống bằng được. Đến khi nhận được tấm giấy báo tử mỏng manh, cô mới bàng hoàng ngã sụp xuống đất.
Hai vợ chồng họ Diệp nghe tin liền vội vã chạy tới nhưng không kịp nhìn mặt đứa con yêu dấu lần cuối. Tới nơi, họ chỉ thấy Tô Mạc đang ngồi sụp dưới đấy với tấm giấy báo hung tin phũ phàng.
Đứa con trai ngoan ngoãn mới vài tiếng trước hãy còn đang nói cười rôm rả, mới chỉ xin phép ra ngoài một lát, những câu chuyện vui kia còn đang dang dở mà sao đã đột ngột ra đi như thế?
Chịu không nổi cú sốc quá lớn, đôi mắt bà Lâm đục dần đi. Ông Diệp vững vàng hơn vợ một chút nhưng toàn thân vẫn không khỏi run lên cầm cập. Ông đọc đi đọc lại cái tên ghi trên giấy báo tử để hy vọng bác sỹ nhầm người và con của mình vẫn đang sống khỏe mạnh và vui cười ngạo nghễ.
Nó hãy còn trẻ, tương lai tươi đẹp phía trước đang đón chờ tại sao bỗng chốc lại chẳng còn gì thế này? Bàn tay ông run lên bần bật, bác sỹ phải đưa ông vào phòng cấp cứu để trông rõ người con trai đang nằm trên giường, lúc ấy ông mới đầu hàng thực tại và òa lên đau đớn. Người đàn ông tang bồng từng trải, sự nghiệp đã thành đang vò đầu bứt tai đầy khổ sở. Cổ họng ông nghẹn ứ lại không bật được thành tiếng. Đôi tay ông run rẩy đỡ lấy đứa con trai ông cưng tựa châu báu, nó như đang ngủ thôi mà… Ngoại trừ khuôn mặt trắng nhợt, trông nó vẫn giống y như mọi ngày thôi…
Nhưng thằng bé sẽ chẳng bao giờ tỉnh dậy sau giấc ngủ này nữa, chẳng bao giừ câng câng gọi ông là “bố già” nữa, chẳng bao giờ vênh vang kể lể mình vừa đạt những giải này, giải nọ và chẳng bao giờ tặng những món quà nhỏ cho ông vào dịp sinh nhật hay tết cha nữa.
Ông nhìn con trai, từ nhỏ đến lớn nó cứ vậy đấy, lúc nào cũng ngạo nghễ vênh vang. Nó là đứa con trai ngoan nhất, là chàng thiếu niên tuyệt nhất trần gian này.
Nhưng cõi trần ấy giờ chẳng còn Diệp Tử Khiêm nữa.
“Con trai yêu quý của ta, thế giới phù hoa nhuốm bụi hồng trần thi vị nhường ấy, con chưa kịp thăm thú cho hết mà đã nhắm mắt ra đi thế này sao?
Con cam tâm như vậy sao?
Con hãy tỉnh lại đi, Tử Khiêm ơi Tử Khiêm!”
Bệnh viên vẫn ồn ã như ngày thường, người qua kẻ lại tấp nập mãi không dứt.
Tô Mạc cảm thấy dường như người ta đang chửi bới cô, xô đẩy cô bằng những cái nhìn ác nghiết nhất. Cô cứ trân trân đứng ngoài cửa phòng cấp cứu với hy vọng hão huyền rằng bóng dáng cao lớn của người con trai sẽ lờ mờ xuất hiện, và rồi tiếng cười sang sảng của cậu sẽ vang khắp phòng.
Chút hơi ấm cuối cùng của cậu… cô vẫn nắm chặt trong tay. Lớp mồ hôi ẩm ướt quyện lẫn vệt máu như nhắc nhở cô rằng cậu chưa hề ra đi mà vẫn đang ở ngay cạnh mình và nhoẻn cười.
Tô Mạc khẽ nhắm mắt chờ đợi nhưng khi mở mắt ra thì cậu vẫn chẳng thấy đâu. Vẫn khuôn mặt trắng bợt nằm đó, nó cứ nhòa dần trong mắt cô. Đột nhiên cô đau đớn đến mức không tài nào đứng vững nổi.
Cô không nhớ mình đã rời khỏi bệnh viện như thế nào, chỉ biết sau đấy Ôn Tư Niên bất ngờ xuất hiện với khuôn mặt vừa hoảng hốt vừa mệt mỏi và tạm thời kéo cô ra khỏi cơn ác mộng. Anh gọi tên cô dai dẳng nhưng cô không muốn nghe. Cô lấy hết sức xô anh ra và đuổi:
- Cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.
Ôn Tư Niên không đáp lại, anh vẫn một mực đòi nắm tay cô. Chẳng giống cảm giác lúc nắm tay Diệp Tử Khiêm gì cả, cô kiên quyết giằng ra và luôn miệng xua đuổi:
- Tôi bảo anh cút đi mà, không hiểu à?
- Mạc, em đừng như thế… - Đáy mắt anh trào dâng niềm ai oán, anh lại nắm tay cô và giữ chặt đến mức cô không thể giằng ra được nữa.
Cổ họng cô bắt đầu khàn khàn réo lên những tiếng tuyệt vọng theo bản năng. Ôn Tư Niên nức nở van xin:
- Anh xin em, đừng như vậy nữa… - Anh lấy hết sức ôm chặt người con gái đang chới với giữa cơn hoảng loạn nhưng không tài nào sưởi ấm được cho tấm thân đang run lên vì giá lạnh của cô.
Mãi một lúc sau cô mới ngưng phản kháng nhưng toàn thân lại run rẩy mãnh liệt hơn trước. Hai đầu gối bắt đầu nhũn xuống và khuôn mặt vẫn tái tê vô cảm.
Cô trừng trừng nhìn anh và lại rít lên:
- Tôi van xin các người, hãy trả lại cậu ấy cho tôi!
- …
- Mạc, đừng như thế nữa. Em tỉnh táo một chút có được không? Diệp Tử Khiêm chết rồi, cậu ấy đã chết rồi!
Anh đành lòng phải nhắc đi nhắc lại câu nói ấy. Đôi mắt cô vẫn hoang mang trông về nơi nào đó chẳng khác nào con búp bê không cố linh hồn, không biết nghe, không biết hành động.
- Mạc… - Ôn Tư Niên lay cô thật mạnh nhưng vô ích.
Và rồi anh đã hoàn toàn đầu hàng trước cô. Anh đau đáu nhìn người con gái si dại mà chẳng biết nói gì cho cô nguôi. Tô Mạc nín thít, không nhúc nhích gì hệt như người đã chết rồi, nói chính xác, đây chỉ còn là cái vỏ còn linh hồn cô như đã bỏ đi tìm Diệp Tử Khiêm. Ôn Tư Niên thương lắm bèn ôm cô thật chặt và cười một cách điên dại:
- Mạc, em chỉ còn anh thôi. Tất cả bọn chúng đều đi hết rồi, em chỉ còn anh thôi.
- …
- Chúng mình sẽ ở bên nhau mãi mãi. Anh sẽ đối xử với em thật tốt. Chúng mình sẽ có con và cùng nuôi nó khôn lớn. Em dạy con vẽ tranh, anh dạy con viết chư. Chúng mình sẽ chứng kiến nó kết hôn, sinh con, cả hai sẽ sống tới bảy, tám chục tuổi gì đó.
- …
- Mạc ơi, nếu cậu ấy không kịp thực hiện những điều này với em thì anh sẽ thay cậu ấy. Vì thế em hãy ngẩng lên nhìn anh đi! – Giọng nói anh bị nước mắt xô dạt éo đi. Cô vẫn cứ đờ người ra như không.
Thẳm sâu trong tim anh biết rõ, cô sẽ không bao giờ đáp lại anh nữa. Cô đã khắc tên anh vào danh sách cự tuyệt từ lâu, có cố gắng đến mấy thì đôi mắt của cô sẽ không bao giờ hướng về nơi anh nữa.
Phải chăng cô đang chới với trong giấc mộng nào đó mãi chưa tỉnh. Chẳng biết đó là chốn hư vô nào, nhưng nơi đâu có giọng cười hỉ hả, nơi đâu có ánh mắt kiêu ngạo của ai kia, đối với cô đó là nơi đẹp nhất.
Nhưng cô đâu có biết, có một người như thế cũng đang ở nơi đây, đợi chờ cô đã không biết bao mùa mưa nắng.
Ôn Tư Niên nhắm mắt cho dịu bớt nỗi lòng, hơi lạnh của những giọt nước nơi khóe mắt lan tỏa khắp khuôn mặt anh. Anh tự chế nhạo sự si tình của mình nhưng khi nhếch mép lên mới biết hóa ra, chỉ cười thôi nhưng cũng thật khó. Anh đã quên luôn cả cách cười từ khi nào không hay.
Ôn Tư Niên đưa cô về nhà rồi đi mất. Anh hẵng còn nhiều việc cần xử lý, không thể ở bên cô mãi. Trước khi đi, anh lặng ngắm người con gái đang ngẩn ngơ một lần nữa rồi dặn dò:
- Em nghỉ ngơi đi nhé.
Cô không đáp, vẻ ngoan ngoãn của cô khiến người khác lạnh xương sống. Nhưng thật sự anh không thể ở lại được nữa, chỉ biết dặn thêm mấy câu:
- Em ngủ đi nhé, có gì cứ gọi điện thoại cho anh.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Có Phải Anh Yêu Em
Tô Thất
Có Phải Anh Yêu Em - Tô Thất
https://isach.info/story.php?story=co_phai_anh_yeu_em__to_that