Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bộ Bộ Sinh Liên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 51: Cuồng Tựu Cuồng Đáo Để
N
ghe Đinh Hạo nói như vậy, Lục Nhân Gia giận tím mặt, Đường Diễm Diễm kinh ngạc nhìn Đinh Hạo, người này, mỗi lần đều làm cho nàng có cảm giác không giống nhau. Lần đầu tiên, hắn chật vật bỏ trốn mất dạng, lưu cho nàng ấn tượng đầu tiên là ăn nói vụng về. Lần thứ hai, hắn miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt, có thể biến sắt thành vàng, đổi trắng thay đen, thật là có tài ăn nói, lần thứ ba, hắn ở trước mặt Tần công tử giả ngốc, điển hình là một điêu dân. Mà hiện tại...
“Lại là ngươi? Xuất thân đê tiện ngôn ngữ thô tục, cố làm ra vẻ huyền bí, thật sự là đáng ghét. Một tiện dịch hạ nhân nói chuyện như thế không biết trời cao đất rộng, xem ra quy củ ở Quảng Nguyên phủ không được hay lắm”.
Lục Nhân Gia bất âm bất dương mà cười trào phúng, hắn nói những lời này cơ hồ đắc tội với tất cả mọi người. Lúc bấy giờ quan niệm giai cấp so với đời sau mạnh hơn gấp trăm lần. Đinh Hạo không phải người vùng núi, nhưng dù sao cũng là người Tây Bắc, hắn so sánh với danh sĩ Trung Nguyên, vốn cảm thấy khá gần, hắn nói những lời này, trừ bỏ Từ tri phủ, Khương giáo thụ. Đỗ cử nhân, mọi người đều nhất trí với Đinh Hạo.
Đinh Hạo ngẩng mặt lên, ngang nhiên nói: “Hoa sen sinh ra nghèo hèn, nhìn thấy bẩn thỉu, lại băng thanh ngọc khiết, không nhiễm một hạt bụi, ngược lại nhiều người tự cho mình là giỏi giang là danh sĩ nổi tiếng, bề ngoài ra vẻ đạo mạo, trong thâm tâm nam đạo nữ xướng, lòng dạ hẹp hòi, không coi ai ra gì. Lục đại danh sĩ tài trí hơn người, lịch duyệt thiên hạ, chẳng lẽ cũng là hạng tục nhân sao?”.
Lục Nhân Gia thốt nhiên mắng: “Tiểu tử vô lễ, đồ hỗn trướng, ngươi chính là một tiện dịch nô bộc, cũng dám hướng lão phu khua tay múa chân!”.
Thông phán Trương Thắng đứng một bên chỉ lo hai người nháo lên, đại nhân nhà mình mất mặt, vội đứng dậy nói: “Định Am tiên sinh ngài là danh sĩ Trung Nguyên, chính là nhân vật cao quý, ngươi là hậu sinh tiểu tử không nên vô lễ với tiên sinh, còn không mau mau lui ra”.
Định Am tiên sinh là hiệu của Lục Nhân Gia, nhân hắn là bạn tốt của Từ tri phủ, vì vậy Trương thông phán liền gọi tôn hiệu. Đinh Hạo tự biết hiện giờ đã đâm lao thì phải theo lao, hắn hoặc là kiên định đứng về phía Trình Thế Hùng, hoặc là cuốn gói rời đi, không có con đường thứ ba để lựa chọn, cho nên biết rõ Trương thông phán cố ý can ngăn, cũng không thể cảm kích, liền hướng hắn vái chào nói: “Xin hỏi vị đại nhân này, hắn nói chính mình là Trung Nguyên danh sĩ, không biết là triều đình sắc phong, hay là sĩ lâm đề cử? Có khi hắn tự mình thổi phồng, chạy tới Trình tướng quân quý phủ hết ăn lại uống, đại nhân trung hậu, chớ để bị hắn lừa mới phải”.
“Ngươi ngươi...”. Lục Nhân Gia tức giận cùng cực, chỉ vào Đinh Hạo cả người run run, nhất thời nói không ra lời, Đinh Hạo trừng mắt nói: “Như thế nào, nói vậy sai oan uổng cho ngươi sao? Há mồm ngậm miệng tự thừa nhận là danh sĩ, cũng không biết thi từ văn chương nào của ngươi lưu truyền hậu thế! Ngoại trừ ăn nói xằng bậy khắp nơi với thiên hạ, thì ngươi đã làm được điều lợi gì cho dân chúng. Ta không hiểu thi từ, cũng nhận không được mấy chữ, chính là từng nghe một lão ăn mày họ Hồng đến làng ta xin cơm ngâm qua vài câu, nghe cũng có thể so với người có học vấn, ngươi nói ngươi là danh sĩ tài tử, ta lại nói lão họ Hồng nọ ngâm vài câu thi từ, ngươi có thể so sánh cùng hắn, tái xưng danh sĩ cũng không muộn”.
Lục Nhân Gia giận quá mà cười: “Hậu sinh tiểu tử, ở trước mặt lão phu mà bừa bãi như vậy, dám lấy một lão khất cái đánh giá cùng lão phu, tốt tốt lắm, thật sự là hậu sinh khả úy, ngươi hãy nói đi, lão phu xin được chỉ giáo!”.
Đinh Ngọc Lạc dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Đinh Hạo, nàng không biết có chuyện gì phát sinh trên người Đinh Hạo, trừ bỏ bên ngoài vẫn là người kia, hắn nội tại dường như thay đổi hoàn toàn, hắn... Hắn thật là A Ngốc kia sao? Nhưng là... Nếu nói không phải hắn, còn có loại giải thích thứ hai sao? Đinh Ngọc Lạc nhớ tới biểu hiện của Đinh Hạo cho tới nay, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Đinh Hạo quyết định phải đạo văn của cổ nhân để uy nhiếp lão gia hỏa này, chẳng qua hắn cũng không dám thừa nhận là chính mình viết, tuy nói như vậy có thể bỗng nhiên nổi tiếng, trở thành đỉnh đại danh sĩ nở mày nở mặt, chính là đỉnh đại danh sĩ này nhiều lắm là làm được ba ngày, là trở thành cái đích cho mọi người trong giới văn học đến thử tài. Cho nên hắn đem thơ chuyển lên người Hồng lão tiên sinh không có thật kia.
Đinh Hạo nói: “Lão ăn mày này làm từ, mỗi lần mua rượu uống say xong liền ngâm liên tục, cho nên ta vẫn nhớ rõ, ngươi nghe đây. Từ rằng: ‘Đại giang đông khứ, lãng đào tẫn. Thiên cổ phong lưu nhân vật. Cố lũy tây biên, nhân đạo thị, tam quốc chu lang xích bích. Loạn thạch băng vân, kinh đào phách ngạn, quyển khởi thiên đôi tuyết. Giang sơn như họa, nhất thì đa thiểu hào kiệt’”.
(Dịch: Đi tới phía đông Trường Giang, sóng vỗ vô cùng. Người phong lưu thiên cổ. Thành lũy cổ tây biên, người nói rằng, tam quốc Chu Lang Xích Bích. Loạn thạch băng vân, sóng dữ ngạo mạn, cuồn cuộn nổi lên ngàn đống tuyết. Giang sơn như họa đồ, nhất thời bao nhiêu hào kiệt!).
Tất cả mọi người nghĩ Đinh Hạo không có học vấn gì, không biết đem thơ văn xoàng xĩnh ở đâu ra đặt cược, đang chờ để cười to một trận, không nghĩ đây là bài từ ngâm ra, từng chữ châu ngọc, mang trong lòng khí phách, chính là của Tô đại học sĩ[ ] nổi danh nhất, cho dù không nhận ra cũng nghe ra nó thật hay.
Đinh Hạo tiếp tục nói: “Diêu tưởng công cẩn đương niên, tiểu kiều sơ giá liễu. Hùng tư anh, vũ phiến luân cân, đàm tiếu gian, tường lỗ hôi phi yên diệt. Cố quốc thần du, đa tình ứng tiếu ngã, tảo sinh hoa. Nhân gian như mộng, nhất tôn hoàn lỗi giang nguyệt...”.
(Dịch: Xa nhớ Công Cẩn (Chu Du) năm đó, Tiểu Kiều (vợ Chu Du) vừa gả. Oai anh hùng, quạt lông khăn chít đầu, cười luận thế gian, cột buồm tan nát. Cố quốc lạc cõi tiên, đa tình cười với ta, sớm sinh hoa. Nhân gian như mộng, một bình rượu cạn xuống sông...).
Đinh Hạo nhớ nguyên vẹn quá ít, ngoài đọc Niệm Nô Kiều[ ] ra, chỉ có Liễu Vĩnh tán gái là biết dùng, cái gì mà kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ... Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ[ ]. Hiện giờ trong đại sảnh, ngâm từ như vậy, cách điệu hiển nhiên không bằng, cho nên đây là lựa chọn tốt nhất.
Định Am tiên sinh đang muốn cho hắn tan tác tơi bời, đợi nghe xong bài từ này của Tô đại học sĩ, lập tức sụp đổ, tên khất cái này là cái dạng gì mà ngâm ra từ ngữ châu ngọc như vậy? Hắn như thế nào ứng đối? Nhưng nếu không đáp, một đời thanh danh toàn bộ sẽ bị hủy, trong lòng quýnh lên, mồ hôi trên trán đều chảy xuống dưới.
Vừa thấy tình trạng này, Khương giáo thụ vội đứng dậy nói: “Hậu sinh tiểu tử, nghe được nửa câu thi từ, cũng dám không coi ai ra gì, Lục tiên sinh, ngươi thân phận tôn quý như thế nào, làm gì phải so đo cùng người bình thường như hắn, tự rước lấy chê cười!”.
Người đọc sách rốt cuộc giúp đỡ người đọc sách, hơn nữa hắn lập tức sẽ thăng nhiệm tiến sĩ trường thái học đi vào kinh làm quan, cũng không sợ đắc tội Trình Thế Hùng, về sau còn chạm mặt nhân gia nhiều hơn, nên mới ra mặt vì hắn giải vây. Lục Nhân Gia ngửa mặt lên trời cười ha ha, nhân thể nói: “Khương giáo thụ dạy rất phải, Lục mỗ hiểu rõ đối nhân xử thế, nhưng lại so đo cùng một tên tiện dịch tiểu dân, tự giác cũng thấy buồn cười, ha ha...”.
Đinh Hạo nhìn lên, mới vừa rồi Từ tri phủ còn chơi đùa một hồi, hiện giờ hai vị lão ca này liền muốn diễn trò lừa bịp, muốn rút lui thì rút lui đi, cuối cùng lại nói một câu tiện dịch tiểu dân, đã vậy chúng ta lại chơi tiếp. Cổ nhân dạy chúng ta nói: “Không đánh kẻ cùng đường”, Lỗ Tấn[ ] tiên sinh dạy chúng ta nói: “Đánh rắn phải đánh giập đầu!”. Hiện giờ tình thế đang tốt, ta phải ra sức đánh cho ngươi thành chó rơi xuống nước!
o O o
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bộ Bộ Sinh Liên
Nguyệt Quan
Bộ Bộ Sinh Liên - Nguyệt Quan
https://isach.info/story.php?story=bo_bo_sinh_lien__nguyet_quan