Chương 3
ắng tháng Ba nhẩy nhót trên tuyết, long lanh đến chói mắt. Nắng xuyên qua cửa sổ vào phòng, nơi họ đang ngồi ăn sáng.
"Em nghĩ là anh phải cưới em thôi".
Sergei cầm ly nước cam lên. "Để làm gì?"
"Vẫn là lý do thông thường thôi. Em có mang". Anh lặng thinh. "Anh không bao giờ nghĩ đến điều đó, đúng không?"
"Anh có nghĩ về điều đó, nhưng anh cứ tưởng em đã để ý đến mọi việc rồi".
Cô mỉm cười. "Làm gì có thì giờ? Anh bực mình à?" Anh lắc đầu. "Thế thì anh nghĩ gì?"
"Anh biết một ông bác sĩ. Ông ấy rất giỏi".
Sue Ann không nói gì. Một lát sau, anh thấy nước mắt cô lưng tròng. Giọng cô bằng phẳng và tẻ nhạt. "OK, nếu anh muốn thế".
"Không" anh trả lời cục cằn. "đấy không phải là điều anh muốn. Nhưng chả lẽ không thấy là người ta sẽ làm gì em à?"
"Em không cần. Em không phải là đứa con gái đầu tiên vác một cái bầu đến trước bàn thờ".
"Đấy không phải là điều anh muốn nói. Này nhé, em vui vẻ với một hoàng tử hươu, thì OK. Nhưng lấy anh ta thì lại là chuyện khác. Người ta sẽ biến em thành một trò cười!"
"Ông nội em để lại cho em năm mươi triệu đô la, và em sẽ sở hữu tất cả khi em hai mươi lăm, hoặc lấy chồng. Với số tiền ấy thì chúng ta có thể ỉa phẹt vào tất cả bọn họ".
"Đấy chính là điều anh muốn nói. Điều đó còn tệ hơn".
Bỗng cô nổi cáu. "Thế thì anh là thứ đĩ đực gì mới được chứ? tiền của em không bằng tiền của những người khác à? Cái lão già ở Monte Carlo ấy, chẳng biết tên lão là gì, rồi con mụ cứ gửi séc từ Paris nữa?"
Anh chằm chằm nhìn cô "Em biết?"
"Tất nhiên em biết. Thế anh tưởng cánh nhà băng của cha em không theo chân em ngya sau khi họ phát hiện ra rằng em bỏ trường và sống với anh? Họ đưa cho em cả tập hồ sơ".
Một lát sau anh nói "Mà em vẫn muốn lấy anh?"
"Thế đấy".
"Vì sao? Anh không hiểu".
"Thế thì anh là một thằng cả đẫn. Anh biết em rồi còn gì. Trước khi gặp anh, em cứ nghĩ là mình có vấn đề. Một người đàn ông không bao giờ là đủ cả. Đã có thời em thường làm ba người liền, người nọ tiếp ngay sau người kia. Rồi em cho rằng sẽ không có một người đàn ông nào thoả mãn được mình. Rồi em gặp anh".
"Thế là đủ lý do lấy nhau à?"
"Thế là đủ đối với em. Anh còn cần lý do gì khi mà hai con người có thể sống với nhau như chúng ta?"
"Còn có một cái gì đó gọi là tình yêu".
"Giờ thì anh bắt đầu nói như một thằng ngốc. Vậy khi nào anh có thể nói cho em một cách chính xác tình yêu là gì?"
Anh không trả lời. Một cảm giác sầu muộn choán ngợp anh, pha lẫn chút thương cảm đối với cô. Rồi anh nhìn vào cặp mắt cô, và thấy sự hãi hùng trần trụi lộ rõ. Nếu như anh khước từ cô? Rồi chợt anh hiểu ra. Sự hãi hùng cô vốn cảm nhận và sẽ còn cảm nhận, nếu như không có một người đàn ông để bấu víu.
Cặp môi cô thoáng nở nụ cười. "Chúng ta rất giống nhau, anh và em. Chúng ta là những người hành động. Còn mọi người chỉ nói. Nếu điều chúng ta có không phải là tình yêu, thì đó cũng là điều gần nhất với tình yêu mà cả hai chúng ta không bao giờ biết".
Mối thương cảm trong anh đã vượt cả lý trí. Anh không thể nói với cô rằng chính lý do mà cô đưa ra sẽ là điều huỷ hoại quan hệ của họ. Từ trong tiềm thức, anh hiểu rằng chẳng ai giữa họ có thể giữ mãi sự thoả mãn bên nhau.
"OK" anh nói mà không biết ai là người bại trước "chúng ta sẽ lấy nhau".
Kế hoạch là một đám cưới nhỏ, không ồn ào, trong một nhà thờ nhỏ ở ngoại ô Saint Moritz, nhưng lại hóa ra hoàn toàn khác. Chỉ giản dị là không thể bỏ qua tài sản kếch sù của nhà Daley, và cuối cùng, đám cưới được tổ chức ở nhà thờ lớn với hàng trăm khách và cả đám phóng viên.
"Trông cậu không hạnh phúc lắm" Robert nói khi họ đứng chờ trong phòng áo lễ ở nhà thờ.
"Mình chưa chuẩn bị cho một chú rể hạnh phúc".
"Cậu sẽ ổn thôi, một khi bọn mình vào hai bên cánh gà".
Sergei nhìn bạn. "Mình biết, nhưng đấy không phải là điều mình lo lắng. Sau đó cơ".
Robert không đáp. Cả anh cũng hoài nghi. Sergei nhìn ra cửa.
"Dax phải ở đây chứ. Cậu ấy phải buồn cười vì tất cả những chuyện này. Mình không hiểu Dax có nhận được thiếp mời không. Cậu cũng chẳng hay tin gì về Dax phải không?"
"Không một lời, từ khi cậu ấy rời Cambridge cả năm nay rồi. Mình viết khá nhiều cho Dax, mà cậu ấy chẳng hề hồi âm".
"Hy vọng là không có điều gì xảy ra với cậu ấy".
"Cậu ấy sẽ ổn thôi. Mà nhiều điều sẽ xảy ra cho chúng ta".
Sergei thoáng nhìn anh. "Cậu vẫn cho là sẽ có chiến tranh à? Còn cha cậu bảo sao?"
"Ông chuyển tất cả những gì có thể sang Mỹ. Thậm chí ông còn muốn mình và Caroline trở lại đấy".
"Thế cậu?" Robert lắc đầu. "Tại sao không?"
Robert nhún vai. "Vì..mình vừa là Do Thái vừa là Pháp".
"Cậu có thể làm gì được? Cậu thậm chí không phải là một người lính".
"Sẽ có một cái gì đó", Robert nói. "Ít nhất thì mình cũng có thể ở lại và chiến đấu. Đã có quá nhiều những người như chúng ta bỏ chạy trước con quái vật ấy rồi".
Âm thanh của chiếc organ ập vào phòng. Robert ghé mắt qua khe cửa rồi quay lại. "Nào, con ta, đến lượt con trở thành một người đàn ông".
Cánh phóng viên đứng phía sau thánh đường khi cặp tân hôn quỳ trước bàn thờ.
"Cứ nghĩ mà xem" tay phóng viên AP nói. "Trong vòng mươi phút nữa, anh ta ra khỏi đây, từ một tay khánh kiệt đến với năm mươi triệu đô".
"Cậu có vẻ ghen".
"Thì đúng như thế. Ít nhất thì cũng phải là một thằng cu người Mỹ chứ. Các chàng trai Mỹ hay ho xưa đâu cả rồi?"
"Chịu" Irma Andersen, người viết về đám cưới cho tờ Thế giới toàn cầu thì thầm một cách ranh mãnh "nhưng theo như tôi biết thì nàng đã thử cả, và thấy họ chưa đi đến đâu".
"Thôi đi".
"Ước gì mình cũng chơi được trò Caviar - champagne", tay INS nói. "Trúng phóc đấy".
"Đừng có hoang tưởng. Cánh nghèo bọn mình thì chỉ có nghêu sò ốc hến là cùng".
Tay AP nhìn anh ta cười. "Tốt thôi, nhưng chúng mình làm gì cả mùa hè chứ?"
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu