Chương 50
ọc theo đường đi, Tiểu Đồng phi thường im lặng ngồi trên kiệu, sắc lang hoàng đế ngồi bên cạnh nhìn thấy vậy thì tự hỏi không biết nàng nghĩ gì. Hơn nữa, quan trọng nhất là, tên sắc lang hoàng đế cứ gắt gao ôm lấy nàng.
Tiểu Đồng trên mặt có chút trấn định rồi lại tự có chút bối rối, sâu trong đáy lòng có chút bất an. Nàng thật sự có chút không rõ, tên sắc lang hoàng đế này hôm nay rốt cuộc muốn diễn gì? Cả đường đi, nàng không ngừng hồi tưởng lại những tình tiết trước đây, nghĩ đi nghĩ lại đều thấy kỹ thuật diễn của mình không chút sơ hở. Vậy rốt cuộc là vì cái gì nhỉ? Tiểu Đồng thật sự là không nghĩ ra.
Tư Không Diệp một bên cũng không nhàn, dư quang trong mắt từ đầu đến cuối đều quan sát những biến hóa trên mặt Tiểu Đồng, khóe miệng có chút khẽ nhếch lên, thầm nghĩ ôm ngốc tử trong ngực cảm thấy thực vô cùng thoải mái.
Nhưng mà ngoài miệng, hắn lại đột nhiên nói: “Yên Nhiên, ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Tiểu Đồng thấy hắn đột nhiên nói chuyện, sợ tới mức run một cái, rồi sau đó khiếp vía thốt: “Hoàng Thượng, Yên Nhiên vừa mới nghĩ tới Hoàn nhi tỷ tỷ.”
“Nga? Mới chốc lát không thấy mà đã nhớ tới nàng ta rồi hả?” Tư Không Diệp cau mày, ngốc tử này quả thật đúng là không thể rời khỏi cung nữ đó.
“Phải a.” Tiểu Đồng gật đầu.
“Vậy nếu Yên Nhiên trong một khoảng thời gian rất lâu không nhìn thấy ta thì có nhớ tới ta không?” Chẳng biết ma xui quỷ khiến gì mà Tư Không Diệp nói ra mới ý thức được mình vừa nói cái gì.
Đáng chết, chính mình hôm nay rốt cuộc là bị làm sao thế này? Vì sao trước mặt ngốc tử này luôn không thế điều khiển cảm xúc của mình? Hắn đáy lòng thấp giọng nói nhỏ.
“Đương nhiên a.” Dung nhan như tuyết hồn nhiên nói, hai tròng mắt trong suốt nhìn hắn.
Tư Không Diệp vốn có chút nín thở, cho nên tùy tiện hỏi. Mà khi hắn thực nghe được lời ngốc tử kia nói, trong lòng lại có một cỗ ấm áp chảy quá, làm tâm tư vốn lạnh như băng của hắn trở nên ấm áp. Dung nhan tuấn tú có chút cứng ngắc thoáng giãn ra, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra hơi thở lạnh băng.
Con đường kiệu đi qua Tiểu Đồng chưa từng thấy, cánh cửa mà nàng tiến vào khi cử hành đại hôn vốn là đại môn của Thanh Long cung. Con đường mà Tư Không Diệp ôm Tiểu Đồng đi vào là hành lang lúc nãy mà Khuynh Vấn cùng hắn ngồi thưởng rượu nói chuyện, Tiểu Đồng còn không biết nơi này vốn đã ở trong Thanh Long cung, mà hành lang dài này là ở phía sai Thanh Long cung, là chuyên môn dùng để ngắm hồ.
Khi Khuynh Vấn đang nhàm chán ăn hết mấy món ăn trên bàn thì Tư Không Diệp xuất hiện, đột nhiên hắn trừng mắt, từ xa hắn đã thấy Tư Không Diệp ôm một nữ nhân tiến vào.
A, sư đệ từ khi nào lại biết thương hoa tiếc ngọc vậy?
Chờ đến khi hai người xuất hiện trước mặt mình, hắn mới nhìn rõ, người mà Tư Không Diệp ôm chính là hoàng hậu nương nương mà hắn từng thấy qua.
Vì thế, hắn vội vàng đứng dậy đi đến trước mặt hai người, hành một cái lễ khẽ khom người “Vi thần khấu khiến hoàng thượng, khấu kiến hoàng hậu nương nương!”
Tư Không Diệp khinh thường hừ một tiếng, nói: “Hừ, cũng chẳng phải người ngoài, ngươi cần gì phải hành đại lễ như vậy?”
Từ lúc tiến vào hành lang dài, Tư Không Diệp đã để Tiểu Toàn Tử cùng mấy cung nữ thái giám ở ngoài hành lang, một mình ôm Tiểu Đồng tiến vào.
“Ai, lần đầu tiên gặp hoàng hậu nương nương, lễ không thể bỏ qua.” Khương Vấn giật giật khóe miệng, trong miệng than thở tự đứng dậy rồi lại ngồi vào vị trí lúc trước.
Tư Không Diệp cũng ôm Tiểu Đồng ngồi xuống, để cho Tiểu Đồng ngồi ở trên người, hỏi: “Ngươi có mang theo ngọc lộ cao không?”
Khương Vấn thông minh, biết ngay là vị hoàng hậu này bị thương, nhưng bề ngoài hắn lại ra vẻ như chẳng biết, giương mắt nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải Tư Không Diệp, “Sư đệ, ngươi muốn ngọc lộ cao làm gì? Chẳng lẽ ngươi bị thương?”
Tư Không Diệp không kiên nhẫn nói, “Không phải ta, là Yên Nhiên.”
“Sao, Yên Nhiên? Sư đệ gọi thật thân thiết a.” Khương Vấn vẫn là không buông tha cơ hội có thể giễu cợt Tư Không Diệp.
“Hừ, rốt cuộc có mang hay không, chỉ cần nói một câu thôi.” Kiên nhẫn của Tư Không Diệp cực độ có hạn.
“Được rồi, không đùa ngươi nữa, biết rõ ta tùy thân đều có mang theo mà.” Khương Vấn sảng khoái từ bên hông lấy ra một cái bình nhỏ, ném sang bên Tư Không Diệp.
Tư Không Diệp cũng không hàm hồ, nhanh chóng bắt lấy, “Tạ.”
“Tạ cái gì, sư đệ, ngươi theo ta lâu như vậy mà còn khách khí như thế sao?”
Lúc này, vốn không nói gì, Tiểu Đồng đột nhiên lên tiếng, “Hoàng thượng, xinh đẹp ca ca này là ai vậy?”
“Người không quan trọng.” Tư Không Diệp trong lòng không thích Yên Nhiên gọi người khác là xinh đẹp ca ca, cho nên khẩu khí trả lời cũng kém đi rất nhiều.
Chẳng qua Tư Không Diệp không chút do dự mà trả lời khiến Khương Vấn tức giận muốn giơ chân, chỉ thấy hắn hai tay che miệng, vẻ mặt bi thương nói: “Sư đệ, lời ngươi nói thực thương tâm a.”
“Xinh đẹp ca ca, người này nhìn qua thật giả dối nga.” Tiểu Đồng ở một bên nhìn, thẳng thắn vạch trần bộ mặt của Khương Vấn.
Khương Vấn thấy Tư Không Diệp không để ý tới hắn, ngốc tử lại nói hắn như vậy, không thú vị, đành phải nghiêm mặt ngồi yên, ngữ khí mang theo phẫn hận nói: “Sư đệ, cái miệng hoàng hậu của ngươi sao lại có thể độc giống ngươi đến thế!”
Tư Không Diệp khóe miệng nhếch lên kiêu ngạo, mỉm cười, “Đương nhiên, bằng không sao có thể làm hoàng hậu của ta được.”
Nói xong, hắn nhìn đồ ăn trên bàn, nói: “Ta thấy đồ ăn ngươi cũng ăn gần hết rồi, ta phải xem vết thương của Yên Nhiên, ngươi đến thư phòng trước chờ ta”
Khương Vấn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tự cảm khái vạn phần, “Ai, thật sự là có hoàng hậu mà quên sư huynh a!”
Tư Không Diệp cũng không thèm cãi hắn, trực tiếp ôm Tiểu Đồng ly khai hành lang, bước vào Thanh Long điện.
Hai người lại ngồi kiệu, đi dạo xung quanh, không bao lâu thì xuất hiện ở trước Thanh Long điện. Tiểu Đồng lúc này mới hiểu được, nguyên lai vừa rồi Tư Không Diệp cùng sư huynh hắn, Khương Vấn, thưởng rượu, lại vừa đúng lúc nhìn thấy hết mọi chuyện bên bờ đối diện, cho nên hắn mới có thể xuất hiện trên con đường hoa quế nhỏ kia.
Chính là Tiểu Đồng không rõ vì sao nàng lại cảm thấy thanh âm Khương Vấn nghe thực quen tai? Giống như đã nghe qua ở đâu nhưng giờ lại không nhớ rõ? Nàng nghĩ hoài cũng không ra. Quên đi, một khi đã nghĩ không ra thì để sau này chậm rãi nghĩ cũng được, Tiểu Đồng trong lòng thầm hạ quyết định.
Hạ kiệu, Tư Không Diệp lại một đường ôm Tiểu Đồng vào Thanh Long điện, để toàn bộ cung nữ thái giám ở ngoài, hắn vén quần áo Tiểu Đồng lên, vi Tiểu Đồng xem xét thương thế.
“Yên Nhiên, ngươi vừa mới kêu đau, là ở đâu đau a?” Tư Không Diệp âm thanh pha đủ kiên nhẫn ôn thanh hỏi.
“Ở đây.” Tiểu Đồng chỉ chỉ một nơi. Kỳ thật, vừa rồi Tử Đồng có thể diễn rất thực như vậy cũng là bởi vì đau không nhẹ. Tuy nhiên quần áo cổ nhân cứ tầng tầng lớp lớp, cho nên cũng không đến nỗi bị xước da, nhưng một khối máu đen bị ứ lại là hoàn toàn có thể.
“Ở đây?” Tư Không Diệp ấn vào nơi Tiểu Đồng chỉ, kéo váy nàng lên.
Ngốc Tử Hoàng Hậu Ngốc Tử Hoàng Hậu - Phong Phong