Chương 19
hiba Atsuko lái chiếc Marginal tới Viện Nghiên cứu Tâm thần học, trên xe còn có Shima và Tokita. Cổng vào đông nghẹt những phóng viên đang chất vấn các nhân viên bảo vệ, bác sĩ và y tá trực đêm. Dù đang là đêm, ánh đèn máy ảnh lóe lên làm sáng rực cả một khoảng không.
“Họp báo vào giờ này ư? Chuyện này tôi chưa hề nghe qua.”
“Tiến sĩ Chiba phải liên lạc rồi chứ?”
“Cô Chiba không còn là nhân viên của Viện nữa rồi.”
“Nhưng cô ấy đã bao giờ nói thế đâu”, Matsukane lớn giọng, lườm một nhân viên rõ ràng theo phe Inui. “Nếu chuyện đó là chuẩn xác, anh thử kể với mọi người xem Viện phó đã âm mưu đẩy cô ấy ra khỏi Viện như thế nào đi.”
“Hả? Âm mưu gì kia?”
Cánh ký giả nhao nhao lên. Người nhân viên trung tuổi nhăn mặt lại. “Ở đây không nói chuyện đó được. Anh bị làm sao thế. Mấy vấn đề như vậy phải có hẹn phỏng vấn đàng hoàng chứ.”
“Ông nói cái gì thế hả?”, một phóng viên nóng nảy la ó. “Bọn tôi đâu có thời gian cho mấy chuyện tào lao của các ông. Anh Tokita và cô Chiba đã được giải Nobel rồi đấy. Giải Nobel Sinh lý học và Y khoa ấy. Mấy người tại sao không cho tổ chức họp báo chứ? Ghen tỵ với đồng nghiệp ư?”
Bị ánh đèn chớp của máy ảnh làm cho lóe mắt, người bảo vệ hơi mập nọ giơ tay che mặt.
“Mọi người, xin hãy để chúng tôi qua. Làm ơn cho chúng tôi qua. Rồi chúng tôi sẽ giải thích hết.”
Tokita Kousaku đứng lên phía trước, gạt đám phóng viên ra một bên và tiến về phía sảnh. Máy ảnh lập tức chuyển hướng về phía anh, đám đông lại càng thêm nhốn nháo.
“Không có sự cho phép của Chủ tịch Inui, tôi không thể để anh qua được”, nhân viên bảo vệ đứng chắn trước mặt ba người.
“Tôi là Chủ tịch đây”, Shima nói. “Còn chưa tổ chức họp hành gì, tôi cũng không nhớ mình có bổ nhiệm anh Inui hồi nào nữa.”
“Tôi không hiểu ba cái chuyện đó. Chỉ là có lệnh từ cấp trên, phải ngăn không cho các vị vào thôi.”
Tokita Kousaku nhẹ nhàng đẩy người bảo vệ vẫn còn hăng máu tranh luận sang một bên. “Thôi xong rồi đấy. Mọi người vào đi.”
Đám đông nhà báo phóng viên ồ ạt lao vào tiền sảnh qua cánh cửa kính tự động. Được Tokita dẫn đường, họ rồng rắn kéo nhau vào phòng hội thảo lớn vốn thường được sử dụng cho các buổi họp báo.
“Đợi đã! Các người không vào đó được đâu!”
Y tá trưởng Sugi đã luống tuổi đứng chắn giữa lối đi, hậm hực nhìn đoàn người. Atsuko gạt cô ta sang một bên, xuyên qua đoàn người phía trước, một mình chạy lên tầng hai qua cầu thang chính. Ban nãy cô đã thức dậy, bỏ lại Noda và Konakawa ở đó, nên giờ cô lo lắng không biết đã có chuyện gì xảy ra với họ. Chẳng biết hai người đó còn ở phòng làm việc của Osanai không? Có khi vẫn loay hoay mở chiếc hộp bằng chì đựng DC Mini không biết chừng. Cô cảm thấy bản thân phải có trách nhiệm với hai người đàn ông đó, cứ như thể họ là con trai cô vậy. Atsuko hổ thẹn và nuối tiếc vô ngần, bởi Noda và Konakawa, vốn là những thành viên ưu tú cấp cao của xã hội, lại phải vất vả làm những việc này vì cô.
Không có ai trong phòng Osanai. Chiếc hộp cũng trống trơn. Có lẽ không mở được nên hai người đó đã mang nó đi rồi. Atsuko thở phào, nhưng một nỗi lo khác bất chợt ập đến, một điều cô vẫn chưa để ý tới khi còn ở trong mơ. Hashimoto đã chạy tới thế giới hiện thực, vẫn bị truy đuổi tới cùng bởi quỷ Amon. Thậm chí cô đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Hashimoto vọng về trong giấc mơ. Chuyện anh ta bị giết không phải một điều gì quá phi lý hay khó tin nữa rồi. Nói thẳng ra, cô phải kiểm chứng xem chuyện đó đã thực sự xảy ra hay chưa.
Phòng làm việc mới của Hashimoto nằm ở phía đối diện, cách phòng Osanai vài bước chân. Tấm biển trên cánh cửa đề tên Hashimoto, nhưng Atsuko không biết anh ta có ở trong phòng hay không. Nếu xuất hiện trong mơ vào giờ đó, có khả năng anh ta chỉ tranh thủ chợp mắt luôn ở Viện chứ không ngủ tại nhà.
Atsuko cố kìm nỗi sợ hãi lại và mở cửa. Bước vào trong, cô bắt gặp một cảnh tượng khiến ruột gan muốn lộn nhào. Đống thịt đỏ tươi chất trên ghế sofa kia, chắc chắn là hiện thực. Khi định thần lại được, Atsuko mới bắt đầu phân biệt từng chi tiết của vật thể trên ghế. Ruột từ phần bụng xổ ra, kéo dài xuống sàn nhà. Một chiếc lỗ đỏ lòm há miệng nơi hạ bộ. Những chiếc xương trắng hếu lồi ra từ bộ ngực đẫm máu. Một gương mặt không biểu cảm gì, cháy xém tới mức làm người ta liên tưởng đến chiếc mặt nạ đen. Đó là tất cả những gì còn lại của Hashimoto sau cuộc thảm sát tàn khốc của Hầu tước Địa ngục. Atsuko xây xẩm mặt mày, sức lực như bị rút cạn. Cô đóng cửa lại, bị áp đảo hoàn toàn bởi cảm giác bất lực.
Đương nhiên phải thông báo cho Konakawa ngay. Ông có lẽ đang ở cùng Noda, nhưng hai người đó đang ở đâu mới được? Atsuko muốn khóa cửa cho đến khi tìm được Konakawa, nhưng không đủ can đảm để quay trở lại căn phòng đó và tìm chiếc chìa khóa giữa đống thịt tươi đỏ lòm và những ruột rà nội tạng nhầy nhụa. Atsuko quay trở lại phòng họp báo, tự thuyết phục bản thân rằng sáng mai thế nào cũng sẽ có người mở cửa ra thôi.
Việc trì hoãn không thông báo ngay vụ giết người làm Atsuko cảm giác như bản thân đang dấn sâu hơn vào tội lỗi. Việc thắng giải Nobel có lẽ cũng là một phần trong tội ác cô đang mang. Nhưng Atsuko không thấy tội lỗi khi thắng giải. Chính vì lẽ đó, cô có thể ngẩng cao đầu, hãnh diện bước đi với vẻ yêu kiều vốn có, không sự xấu xa nào có thể chạm được vào cô.
Atsuko khoan thai bước vào hội trường như thể không có chuyện gì xảy ra. Khi ấy, một vài phóng viên đã miễn cưỡng đặt câu hỏi cho Tokita và Shima, thái độ vẫn ngầm thể hiện sự bất mãn trước sự vắng mặt của Atsuko. Nhìn thấy cô, cả đám đông lại xôn xao huyên náo, không đợi cô ngồi xuống đã lập tức hỏi ngay.
“Tiến sĩ Chiba, Tiến sĩ Chiba. Xin cô thứ lỗi vì sự đường đột, nhưng cô có thể giải thích tại sao các nhân viên lại có thái độ bất hợp tác ở cổng vào như thế được không ạ?”
“Chuyện gì đang xảy ra trong Viện Nghiên cứu vậy?”
“Không lẽ họ phản đối chuyện hai người đoạt giải ư? Tại sao họ lại cản trở cuộc họp báo chứ?”
“Cảm nhận của cô khi thắng giải Nobel là gì?”
Các nhân viên theo phe Viện phó cũng theo cánh nhà báo vào hội trường. Họ dàn hàng đứng trước bục phát biểu, gườm gườm nhìn Atsuko với vẻ thù địch không che giấu. Thư ký trưởng Katsuragi tự động ngồi vào ghế MC dù chẳng ai nhờ.
Atsuko đứng dậy. “Việc biến bản thân và anh Tokita thành tâm điểm, hoàn toàn không phải chủ ý của tôi”. Nói đoạn, cô hướng về nhóm người đang dàn trước bục phát biểu. “Chúng tôi nhận được vinh dự này, đương nhiên nhờ vào sự giúp đỡ nhiệt thành từ các nhân viên trong Viện Nghiên cứu và bệnh viện. Dù tất cả mọi người đều không có mặt ở đây hôm nay, tôi vẫn muốn nhân cơ hội này bày tỏ sự tri ân tới họ.”
Atsuko cúi gập đầu xuống. Sáu, bảy người bối rối, không biết làm thế nào cho phải, khó chịu ra mặt. Nhưng biết vài chiếc máy anh đang hướng về mình, họ đành miễn cưỡng cúi đầu xuống.
“Xin cho hỏi, cô đang làm gì khi nghe tin mình đoạt giải?”
Câu hỏi cho thấy người phỏng vấn không mảy may quan tâm tới lời tri ân khách khí ban nãy của Atsuko, mà chỉ chăm chăm kéo giải Nobel xuống thành một chuyện tủn mủn, nhỏ nhặt thường ngày. Là nữ phóng viên ba mươi tuổi đeo kính ở buổi họp báo trước.
Đúng rồi. Lúc ấy cô đang tìm kiếm DC Mini. Trước đó còn chiến đấu với con Điểu Sư đó. Chứng tỏ Inui khi ấy đang ngủ. Liệu bây giờ hắn còn ngủ nữa không? Trong mơ hắn có biết Atsuko và Tokita đã đoạt giải rồi hay không? Hắn đã ra lệnh cho bảo vệ không cho phóng viên vào Viện khi đang nằm mơ chăng?
“Cô đã làm gì khi nhận tin mình được giải ạ?”, người nữ phóng viên lặp lại câu hỏi, gương mặt cô ta càng lúc càng xuẩn ngốc.
“Inui bây giờ chắc vẫn còn ngủ đấy”, Atsuko lờ cô phóng viên nọ đi, quay sang thì thầm với Tokita và Shima ngồi cạnh.
“Tôi biết”, Tokita trề môi dưới, hoảng hốt như sắp khóc. “Chúng ta nguy to rồi. Ban nãy trong mơ tôi thấy hắn xuất hiện dưới lốt con quái một chân thời Trung cổ tên Sciapod, nhưng mặt chắc chắn là Inui, không nhầm đi đâu được.”
“Tôi cũng thấy một thứ tương tự thế”, Shima thở dài. “Thân hình nó nhỏ như trẻ con, chân lại mọc ra từ đầu.”
“A, vậy chắc là Glyro đấy”, Tokita nói. “Thiên hạ truyền miệng nhau rằng ấy là một biến thể ma quái của hình ảnh Chúa Jesus khi ngài còn là một đứa trẻ.”
“Khi nhận được tin đoạt giải, cô đang làm gì vậy ạ?”, nữ phóng viên dai dẳng lặp lại câu nói nhạt nhẽo, nụ cười mỉa mai trên môi.
Ánh sáng trong phòng bắt đầu nhuốm sắc đỏ. Đám thợ chụp hình tặc lưỡi, để ý tới việc căn phòng thiếu sáng hơn sắc đỏ đang lan rộng. Các phóng viên xôn xao nhìn quanh phòng.
“Ta đã cấm rồi kia mà!”, giọng Inui ồm ồm thét lên giận dữ, vang vọng từ một chiếc loa rẻ tiền. Giọng nói rõ ràng vọng ra từ bên kia của trần nhà, cách xa đỉnh đầu của đám người đứng bên dưới, tựa như âm thanh ấy văng vẳng về chốn này từ một nơi trên thiên đường. “Ta đã nói không họp báo gì hết kia mà!”
“Là Viện phó đấy!”, Atsuko lại đứng dậy.
Nhiều phóng viên cũng đứng lên, kinh ngạc bởi âm lượng khủng khiếp của giọng nói.
“Ai vậy?”
“Nói to như thế là sao chứ?”
“Từ đâu ra vậy?”
Rầm. Tất cả mọi người đều cảm thấy một sức ép khủng khiếp đang dồn xuống hội trường. Những người vừa đứng dậy bắt đầu chao đảo. Bức tường ngăn cách căn phòng và hành lang chuyển động dưới áp lực đột ngột, làm cả sàn nhà và bầu không khí cùng rung lên bần bật.
Tiếng rầm vang lên lần hai, rồi lần ba. Ánh sáng đỏ tỏa ra từ bức tường, nóng như thiêu đốt. Bức tường bắt đầu nứt ra dưới nhiệt lượng khủng khiếp. Ngay giữa vết nứt ấy, một thứ từa tựa như vệt đen của mặt trời xuất hiện trong làn khói trắng. Nó lan rộng ra thành hình đầu của một con bò, ai ai nhìn vào cũng choáng váng, mắt nhòa đi vì chói. Móng vuốt của con thú khổng lồ xuất hiện từ những kẽ nứt trên tường. Một cánh tay lông lá đâm xuyên qua tường, mở đường cho con quái vật bước vào trong.
Từ cổ nó mọc ra thêm hai chiếc đầu nữa. Một chiếc là đầu cừu, chiếc còn lại có gương mặt tím ngắt lại vì giận dữ của một người đàn ông. Nét biểu cảm trên mặt hắn ta không khác nào một con quỷ.
Con quái thú gầm lên đủ mọi âm độ, từ âm thấp đến âm cao hòa giọng mũi. Nữ phóng viên đeo kính đứng dậy, hoảng hốt rú lên tru tréo. Cô ta vừa quay người định bỏ chạy thì lăn ra ngất, đập đầu vào góc bàn rồi ngã xuống nền đất.
“Là Asmodai đấy”, Atsuko hét lên.
Asmodai, con quỷ của sự hủy diệt. Chúa tể của ma giới, điều khiển mọi binh đoàn địa ngục. Con quái thú với ba gương mặt của bò, cừu và người. Nó có đuôi rắn, chân có màng như ngỗng. Asmodai cưỡi lên lưng rồng, cầm trong tay lưỡi giáo và lá cờ có biểu tượng của địa ngục. Lửa phun ra từ cả ba chiếc đầu khi con quỷ nhìn quanh phòng. Người đạo diễn quay phim bị bén lửa, vừa hét vừa chạy thục mạng đến cửa sổ.
Tokita nắm lấy chiếc microphone, cô nói thật to để át tiếng la ó gào khóc đang làm náo loạn cả hội trường. “Quý vị bình tĩnh. Đây là Asmodai. Các vị hãy giữ nguyên vị trí và đối mặt với nó. Để diệt trừ con yêu quái này, chúng ta phải gọi tên nó thật to và rõ. Đừng có sợ. Cứ kêu đi!”
Tokita và Atsuko hướng về phía Asmodai và hô to.
“Asmodai!”
“Asmodai!”
Shima cũng làm theo.
“Asmodai!”
“Asmodai!”
Đầu người của con quái thú bắt đầu vặn vẹo khổ sở. Bức tường trắng xóa vì nhiệt ngả dần sang màu xám. Con quái vật ngừng chuyển động, không tiến sâu thêm được vì mọi người đều đang gọi tên nó.
“Nó đang giãy chết kìa.”
“Nó đang bị rối đấy.”
Các phóng viên cũng bắt đầu hô hào, càng lúc nhịp điệu lại càng nhanh hơn dưới sự chỉ dẫn của Tokita.
“Asmodai!”
“Asmodai!”
Bị mắc kẹt trong bức tường không còn tỏa nhiệt nữa, Asmodai hóa đá, nửa thân trên vẫn còn ngả vào trong phòng. Cả ba gương mặt đều hằn lên vẻ thù hận, miệng há rộng, hổn hển thở không ra hơi.
Kẻ Trộm Giấc Mơ Kẻ Trộm Giấc Mơ - Yasutaka Tsutsui Kẻ Trộm Giấc Mơ