Hoa Hồng Sớm Mai epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 10
ôm sau Thư Sướng gặp Tạ Lâm mới biết nguyên nhân khiến Thôi Kiện mất mát như vậy.
“Ô la la!” Tạ Lâm giơ năm ngón tay lên lắc lư khiến Thư Sướng hoa cả mắt.
“Chị làm gì thế?” Thư Sướng nhíu mày đẩy tay chị ta ra.
Tạ Lâm vui vẻ sáp tới xòe tay ra, “Nhìn thấy không?”
Lúc này Thư Sướng mới phát hiện trên ngón áp út của Tạ Lâm có một chiếc nhẫn kim cương màu hồng phấn.
“Chị mới mua à?”
“Vớ vẩn!” Tạ Lâm trợn mắt nhìn cô, “Xướng Xướng, chị sắp kết hôn rồi”.
Hả? Thư Sướng nhất thời không tiếp nhận được thông tin, “Chị cũng phải kết hôn?”
Tạ Lâm cong miệng yêu kiều, “Em làm sao thế? Chẳng lẽ chị không thể kết hôn à?”
Thư Sướng chớp chớp mắt, “Ý em không phải như vậy. Chị có thể tiết lộ chú rể là ai không?”
“Có thể chứ! Giáo sư đại học Y, họ Lâm”.
Thư Sướng trợn mắt há mồm, cô cảm thấy mình phải nhìn nhận lại Tạ Lâm. Cô ngây ngốc hỏi thêm một câu, “Không phải là một ông già chứ?”
Tạ Lâm thản nhiên ngồi xuống, nhẹ nhàng gật đầu, xoay xoay chiếc nhẫn kim cương, “Ờ, năm mươi rồi”.
“Tạ Lâm, tại sao chị phải làm khổ chính mình như vậy?” Thư Sướng sợ hãi.
“Đây không phải làm khổ, đây là tìm bến đỗ. Phụ nữ không giống đàn ông, đàn ông bốn mươi tuổi còn được các cô gái hai mươi mấy tuổi đòi cưới, còn phụ nữ bốn mươi chỉ có thể lấy ông già năm mươi thôi. Chị cũng coi như may mắn, giáo sư Lâm không hói đầu, bụng cũng không phệ, con trai đang học tiến sĩ ở nước ngoài, vợ đã chết hai năm. Sau khi kết hôn chị không có gì phải suy nghĩ cả. Đàn ông như vậy lại rất thương vợ, chị cũng không phải suốt ngày lo lắng mấy cô bé trẻ trung dụ dỗ anh ấy”.
“Đúng là cao kiến. Nhưng tại sao đột nhiên chị lại muốn lấy chồng?” Thư Sướng biết đời sống riêng tư của Tạ Lâm luôn luôn phong phú, chị ta có thể sống một cuộc sống bình tĩnh được không?
Chị mệt rồi, không thể nước chảy bèo trôi mãi được. Đã không lấy được người mình yêu thì nên tìm cho mình một nơi dừng chân tốt, đúng lúc này giáo sư Lâm xuất hiện. Hai bên cùng kết hôn, cả chị và sư phụ em đều vui vẻ. Xướng Xướng, em cũng phải tranh thủ cưới khi còn trẻ đi, nếu không em sẽ không được chọn người khác mà là người khác chọn em đấy”.
“Chị có thể quên hết những chuyện trước đây sao?”
“Đương nhiên. Cưới không phải yêu, yêu có thể yêu nhiều lần nhưng hôn nhân lại cần sự trung thành trăm phần trăm, nếu không làm sao em có thể yêu cầu đối phương? A, yên tâm, chị đã triệt để hoàn lương làm người rồi. Tiền lương và trợ cấp của giáo sư Lâm rất cao, sau này chị bán quảng cáo cũng không cần vất vả như trước nữa, chỉ việc sống an phận thủ thường thôi”.
Thư Sướng còn có thể nói gì ngoài chúc phúc?
Sau khi qua tuổi bốn mươi, rốt cục cả Thôi Kiện và Tạ Lâm đều đã an phận. Nhưng vẻ mặt hai người đều tỏ ra cam chịu chứ không hề vui mừng như những người sắp cưới khác. Dường như đây là một việc họ cần dùng hết sức lực mới hoàn thành được, thở dài một hơi, sau đó ngã vật xuống giường yên tâm thiếp đi.
Chẳng lẽ hôn nhân không hề đáng chờ mong như mọi người thường nói?
Ninh Trí đến nhà chơi mang theo đặc sản của thành phố nơi anh ta đi công tác: Mấy hộp xương sườn chua ngọt, một túi tinh bột mì, mấy bức tượng đất nung ngoại hình thật thà chất phác.
Mấy thứ này ở Tân Giang cũng có bán. Có điều, thiên lí tống nga mao, lễ khinh tình ý trọng.
“Sao phải tốn kém thế cháu!” Nhìn thấy Ninh Trí, Vu Phân vui vẻ cười không ngừng. Bà không làm việc được nên sai khiến Thư Tổ Khang hết việc này đến việc khác, nào là lấy hoa quả, nào là bóc lạc. Đã sắp đến Tết âm lịch, nhà nhà đã bắt đầu mua sắm các loại hàng Tết.
“Bác gái, bác cứ ngồi đi, để tự cháu làm”. Ninh Trí dìu Vu Phân, quay đầu nhìn cầu thang, “Đúng là rất hẹp. Bác gái, bác với bác trai ở trên tầng làm gì?”
“Trước kia là vì Thần Thần, sau này cũng không muốn chuyển xuống nữa”.
“Ngày mai cháu thuê công ty vệ sinh đến dọp dẹp nhà cửa một chút, nhân tiện chuyển phòng cho hai bác xuống phòng Thư Sướng được không?”
“Ninh Trí, cháu chu đáo quá. Đúng là đến mùa đông chân bác vừa mỏi vừa nhức, lên xuống cầu thang mệt quá”.
Vu Phân nheo mắt nhìn Ninh Trí, đúng là càng nhìn càng thích, “Đến Tết cháu có phải về Canada không?”
Ninh Trí đang bóc lạc bên bàn, bóc xong đưa cho Thư Sướng đang ngồi bên cạnh nghe mọi người nói chuyện một cách rất tự nhiên, “Cháu không có họ hàng hay bạn bè gì ở Canada nên không về nữa. Cháu ở Tân Giang thôi”.
“Thế thì tới nhà bác ăn Tết đi!” Vu Phân nhiệt tình.
“Mẹ…” Thư Sướng gọi một tiếng, cô cảm thấy mẹ quá đường đột.
“Có tiện không bác?” Ninh Trí hỏi nhưng mắt lại nhìn Thư Sướng.
Vu Phân liên tục gật đầu, “Đương nhiên là tiện. Có thêm cháu thì càng đông vui. A, cháu nói chuyện với Xướng Xướng đi, bác đi xem bố Xướng Xướng nấu cơm thế nào rồi!”
Thư Sướng thở dài vô lực.
“Sao thế? Giận anh nuốt lời à?” Ninh Trí ngồi lại gần Thư Sướng hơn một chút.
“Ninh Trí, mẹ em hay xúc động nên không suy nghĩ kĩ, anh đừng nghe mẹ em. Em tự quét dọn nhà cửa được, chuyển phòng cũng chỉ phải chuyển quần áo thôi, không có gì phiền phức đâu. Một đống việc ở công ty anh đủ khiến anh vất vả rồi”.
“Thư Thư, anh muốn đến nhà em ăn bữa cơm tất niên. Nếu em không hoan nghênh thì anh ở nhà vậy”.
“Cũng không phải em không hoan nghênh…” Thư Sướng bị anh ta nói cứng họng.
“Vậy có nghĩa anh đến được đúng không? Nếu anh đến thì phải thể hiện lòng thành chứ, việc nặng trong nhà cứ để anh lo, hai bác đã lớn tuổi rồi, em lại là phụ nữ, anh là đàn ông, anh không làm thì ai làm? Thư Thư, bao nhiêu năm rồi anh toàn đón giao thừa ở công trường hoặc ở khách sạn, cảm giác ăn cơm tất niên như thế nào anh cũng quên mất rồi”.
Thư Sướng đang định nói chen vào thì anh ta lại cười ngắt lời, “Mấy ngày hôm trước anh nhận được một cuộc điện thoại. Em đoán xem là của ai? Là của Triệu Khải, giáo viên thực tập dạy bọn anh năm lớp mười hai. Bây giờ anh ta làm luật sư rồi, không biết nghe ai nói bây giờ anh ở Tân Giang nên đã liên lạc với anh. Anh ta nói anh ta cũng quen em và hẹn hôm nào cùng đi ăn cơm. Thứ bảy này được không? Gọi cả Thắng Nam nữa, bốn người chúng ta cùng đi tắm suối nước nóng, ăn các món dân dã. Đồng thời cũng xem như chúc mừng em vừa trở thành phóng viên chủ chốt”.
Nếu Ninh Trí mời một mình Thư Sướng thì Thư Sướng sẽ từ chối ngay. Thứ bảy và chủ nhật này Thư Sướng muốn dành toàn bộ cho Bùi Địch Văn, nhưng bây giờ có cả Triệu Khải và Thắng Nam nên cô đành phải gật đầu.
Hôm sau là thứ năm, mùng hai tháng chạp âm lịch.
Trên công trường thi công giai đoạn ba của Tụ Hiền Uyển, các công nhân nhà xa đã về nhà ăn Tết, chỉ còn những người nhà tương đối gần vẫn ở lại làm việc. Đột nhiên ầm một tiếng, tất cả mọi người thấy dưới chân chấn động. Ngừng công việc đang làm dở quay lại tìm nơi phát ra âm thanh, họ chỉ thấy khói bụi mù mịt, sàn gác vừa đổ bê tông được hai ngày đã sập một nửa.
Ninh Trí đi công tác mấy ngày về đang ngồi nghe chủ quản các ngành báo cáo trong phòng hội nghị thì chiếc điện thoại di động đặt bên cạnh đổ chuông dồn dập, dồn dập đến mức anh ta cảm thấy khó chịu. Đứng dậy nghe máy, đầu bên kia quản đốc thở hổn hển, “Tổng giám đốc Ninh, xảy ra chuyện rồi. Sàn gác khu nhà đang xây vừa bị sập trúng hai công nhân, đã đưa đến bệnh viện, tôi thấy có một người chắc không qua được”.
Ninh Trí thấy tức ngực, lớn tiếng hỏi, “Anh làm quản đốc kiểu gì vậy? Tôi vẫn dặn anh phải chú ý chất lượng công trình, chú ý an toàn thi công. Tết nhất đến nơi rồi, nếu có chuyện gì thì biết ăn nói với gia đình người ta thế nào?”
Quản đốc bên kia ấp úng, “Khi đổ mái tôi vẫn giám sát cẩn thận, có thể là vì mấy hôm nay trời lạnh nên bê tông hơi…”
Ninh Trí ngắt lời anh ta, “Đừng tìm nguyên nhân vội, phải xử lí hiện trường ngay, đến bệnh viện chăm sóc bệnh nhân, cố gắng không được để ngoại giới biết, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được”.
Anh ta gập điện thoại lại, cũng không nghe báo cáo nữa mà gọi Trưởng phòng Phùng và mấy chủ quản khác lập tức chạy tới công trường.
Cả công trường đều được quây kín, cách li hoàn toàn với các công trình giai đoạn một và giai đoạn hai. Lối vào có tấm biển “Công trường đang thi công, không phận sự miễn vào”. Chiếc Mercedes Benz của Ninh Trí dừng lại trước cửa sắt, bảo vệ nhận ra xe anh ta nên mở cổng sắt ra. Qua cửa sổ xe, đột nhiên Ninh Trí nhìn thấy một chiếc Chery chạy vội đến. Bảo vệ ngăn lại, cửa xe mở ra, Thư Sướng từ trên xe bước xuống đưa thẻ phóng viên cho bảo vệ. Bảo vệ vẫn lắc đầu nguầy nguậy đẩy Thư Sướng ra bên ngoài.
“Chết tiệt!” Ninh Trí nhắm mắt chửi thầm một câu rồi bảo tài xế dừng xe lại. Anh ta dặn Trưởng phòng Phùng mấy câu rồi xuống xe quay lại.
“Cô ấy là tôi mời tới”, Ninh Trí bình tĩnh nói với bảo vệ rồi giơ tay vẫy.
Bảo vệ xấu hổ gãi đầu cười cười với Thư Sướng rồi mở cổng sắt ra.
“Thư Thư, em tới nhanh thật”, Ninh Trí cho Thư Sướng một nụ cười đắng chát.
Thư Sướng sửng sốt, cô nhận được điện thoại báo tin nên vội vàng chạy tới, không để ý công trường này vốn là của công ty bất động sản Trí Viễn, cô bất giác cau mày.
Ninh Trí kêu bảo vệ mang một chiếc mũ bảo hộ tới rồi đội lên cho Thư Sướng, sau đó anh ta ra hiệu mời Thư Sướng đi vào công trường.
Thư Sướng đi theo Ninh Trí vào công trường, Ninh Trí thoải mái đi trước dẫn đường, “Thư Thư, em muốn đến đâu xem trước?”
Thư Sướng nhìn thấy một nhóm công nhân đang chất những khối bê tông cốt thép lên một chiếc xe tải lớn.
“Những mảnh bê tông này là mảnh vỡ của sàn gác sập xuống à?” Cô quay sang hỏi Ninh Trí.
“Không phải, bên kiểm nghiệm nói không đạt tiêu chuẩn nên anh bảo công nhân phá đi làm lại”.
Đột nhiên Thư Sướng nhìn thấy vết máu trên một viên gạch vỡ. Cô bước tới cầm viên gạch lên hỏi, “Có người bị thương à?”
Ninh Trí không nói gì, nhìn cô không chớp mắt. Đám công nhân vẫn vùi đầu làm việc như không nghe thấy cô nói gì.
Sắc mặt Thư Sướng trắng bệch, bàn tay cầm viên gạch run run, viên gạch rơi xuống đất vỡ thành hai nửa.
“Thư Thư, đến văn phòng ngồi một lát!” Ninh Trí đưa Thư Sướng đến văn phòng trong công trường, anh ta đóng cửa lại, rót cho Thư Sướng một chén trà.
“Công trình lên đến trăm triệu có xảy ra một hai vụ tai nạn cũng nằm trong phạm vi an toàn. Thư Thư, anh không muốn giấu em, hôm nay công trường xảy ra chút chuyện, hai công nhân bị sàn gác sập đè bị thương, một người chưa cứu được, một người khác thương thế đã ổn định, anh đã cho người đi xử lí rồi. Anh biết phóng viên phải đưa tin chân thực, cho nên em có thể phản ánh đúng sự thật. Nhưng anh có một yêu cầu, Thư Thư, em có thể không viết là sàn gác sập xuống bị thương hay không? Như vậy người khác sẽ cho rằng chất lượng của tòa nhà có vấn đề, tạo thành ảnh hưởng rất xấu đối với danh dự của cả công ty bọn anh. Khu nhà giai đoạn ba này cũng không thể bán ra được nữa, tất cả đầu tư sẽ trôi theo dòng nước”.
Hơi nóng từ chén trà bốc lên khiến hai mắt Thư Sướng mông lung, Thư Sướng ngẩn ra, miệng há ra rồi lại bất đắc dĩ khép lại. Lần đầu tiên cô không thể trấn tĩnh trước một sự kiện tin tức, cô cảm thấy bất lực.
“Trong công ty anh, Tống Tư Viễn phụ trách thị trường phía bắc, anh phụ trách thị trường phía nam, vừa mới xây dựng được nền tảng, anh không thể để tất cả hủy hoại trong chốc lát được. Thư Thư, nói thật với em, vì người đến là em nên anh mới để em nhìn thấy việc này, nếu là phóng viên khác thì chắc chắn sẽ không thể được nhìn thấy hiện trường. Còn anh cũng sẽ dùng cách của anh để công bố chuyện này với bên ngoài, em không cần cảm thấy mâu thuẫn trong lòng, chuyện đã đến nước này cũng không có cách nào vãn hồi cả. Anh sẽ cho giám sát chặt chẽ chất lượng thi công sau này, cũng sẽ giải quyết tốt vấn đề với hai công nhân bị nạn. Nhưng nếu em vẫn nhất định phải viết như vậy thì anh cũng hiểu được, em có đạo đức nghề nghiệp của em”. Ninh Trí nhún vai, thành khẩn nhìn Thư Sướng, “Thư Thư, có điều anh rất muốn em giúp anh, điều này không hề đi ngược lại nguyên tắc nào mà ngược lại còn cứu vãn công ty anh, cứu vãn hàng ngàn nhân viên. Được không?”
Trong lòng Thư Sướng như có một nồi nước sôi, sôi trào, quay cuồng, cô như mất khả năng ngôn ngữ, chỉ có đôi mắt lúc thì nhìn Ninh Trí, lúc lại nhìn công trường không ngừng bận rộn bên ngoài.
“Tổng giám đốc Ninh, tôi vừa báo cáo tai nạn và thương vong với Cục giám sát an toàn”. Trưởng phòng Phùng đẩy cửa ra, đang nói thì nhìn thấy Thư Sướng liền cười chào hỏi, “Phóng viên Thư, sao cô đã đến rồi?”
“Thư Thư đến phỏng vấn, anh nói sơ qua chuyện xảy ra với cô ấy sau đó đưa cô ấy đến bệnh viện thăm hỏi hai công nhân”. Ninh Trí trả lời giúp Thư Sướng.
Hoa Hồng Sớm Mai Hoa Hồng Sớm Mai - Lâm Địch Nhi Hoa Hồng Sớm Mai