Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đầu Lưỡi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 50
"T
riển Triển Triển..." Trương Tuyết cà lăm.
Tiết Mạn khôi phục tinh thần, lập tức đứng dậy kéo Triển Lệnh Kiêu vào trong góc khuất.
Tần Khai Hân vội vàng kéo Trương Tuyết sang một bên, khuyên cô: "Không cần khẩn trương, bình tĩnh, hít sâu..."
"Lệnh Lệnh Lệnh..."
"Nào, làm theo mình, hít vào, thở ra, đúng, chính là như vậy!" Tần Khai Hân hướng dẫn cô ấy.
Thông cảm cho Trương Tuyết, hít sâu vài lần, không dễ dàng gì mới hoàn hồn, quay đầu nhìn Tiết Mạn, đúng lúc Triển Lệnh Kiêu tháo khẩu trang và kính xuống, thu hút sự chú ý của các cô.
"Kiêu Kiêu Kiêu..." Trương Tuyết nói hết hơi, suýt nữa ngất đi.
Tần Khai Hân lại vội vàng xoay đầu cô ấy: "Tiểu Tuyết, cậu nhất định phải bình tĩnh, nghe mình giải thích!"
"Anh anh anh..."
"Là như vậy, thật ra Tiết Mạn và núi... Không đúng, là Triển Lệnh Kiêu... Cũng không phải, tóm lại cậu không nhìn lầm, người kia chính là Triển Lệnh Kiêu thần tượng của cậu, còn Tiết Mạn chính là bà Triển. Nhưng chuyện này không có mấy người biết, cho nên mình cũng không nói cho cậu, cậu ngàn vạn lần đừng kích động, bình tĩnh, bình tĩnh!"
Trương Tuyết vẫn không có cách nào để bình tĩnh, cô nắm chặt tay Tần Khai Hân: "Những điều cậu nói đều là thật sao, anh ấy thật sự là Lệnh thiếu nhà chúng mình, thật là anh ấy sao?"
"Là thật, không thể giả được!"
"Anh anh anh ấy, vừa rồi còn nói chuyện với mình..." Trương Tuyết không nhịn được muốn quay đầu lại.
Tần Khai Hân vội vàng giữ chặt cô: "Cậu đồng ý với mình, không được kích động, phải kiềm chế cảm xúc."
"Được, mình đồng ý, mình không kích động, mình sẽ cố gắng kiềm chế..." Trương Tuyết hít sâu, từ từ quay đầu.
Bên kia, Tiết Mạn đang trách cứ Triển Lệnh Kiêu: "Anh đến mà không nói một tiếng, muốn hù chết người à? Người khác còn chưa tính, Tiểu Tuyết là fan của anh, anh bỗng nhiên xuất hiện, dọa hỏng cô ấy thì làm sao bây giờ?"
Triển Lệnh Kiêu nâng nhẫn, mặt không chút thay đổi hỏi: "Mua ở quán ven đường?"
Tiết Mạn tức giận đến trợn mắt: "Này, em đang nói chính sự với anh đó!"
"Mười tệ ba chiếc?"
"Anh còn như vậy em sẽ giận đó!" Tiết Mạn sụp đổ.
Anh: "Nói."
"Nói cái gì đây, mọi người bị anh dọa sợ, còn không mau chào hỏi người ta? Thân thiết một chụt, đừng có xụ mặt, cười một cái đi mà, em xin anh!"
Kết quả, Trương Tuyết rất không dễ dàng mới hoàn hồn, lúc quay đầu lại, nhìn thấy Triển Lệnh Kiêu đúng lúc quay đầu, mang theo nụ cười nhạt, chào cô một tiếng.
Hai mắt cô trợn ngược, hàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Bị Triển Lệnh Kiêu làm cho mê muội, là may mắn của Trương Tuyết, đồng thời cũng là bất hạnh.
May mắn thay, thần tượng của cô vạy mà nói chuyện với cô, chào hỏi, thậm chí còn mỉm cười, đây cũng không phải là đãi ngộ có thể hưởng thụ, đủ khiến cô ghi nhớ cả đời rồi.
Chỉ là không may, bởi vì quá kích động mà cô ngất xỉu, khi tỉnh lại, Tiết Mạn đã mang Triển Lệnh Kiêu đi, chỉ để lại một tờ giấy Triển Lệnh Kiêu viết tay: Hãy bình tĩnh. Ký tên: Triển Lệnh Kiêu.
Ôm lấy tờ giấy, Trương Tuyết buồn vui lẫn lộn: "Khai Hân, cậu làm cách nào để Lệnh thiếu đến đây đi, mình còn muốn nói với anh ấy thêm mấy câu, hu hu hu, mình còn chưa nhìn kỹ anh ấy..."
Anh ra mà ở lại, mình sợ sẽ quậy chết người đó!
Tần Khai Hân đành phải an ủi cô: "Cậu đừng buồn, không phải còn có ký tên sao?"
Trương Tuyết Lạp giữ tay cô: "Khai Hân, lần tới Lệnh thiếu đến, mình còn có cơ hội gặp lại anh ấy không? Cậu yên tâm, mình là một fan lý trí, mình chỉ muốn liếc anh một cái, cho dù nhìn từ xa một cái cũng được."
Tần Khai Hân khó xử: "Lần tới rất khó nói..."
Lúc này, Tiểu Lưu cười tít mắt bu lại: "Phản ứng này của cô cực kỳ bình thường, lúc trước tôi cũng như vậy, gặp thêm vài lần thì tốt rồi."
Hai mắt Trương Tuyết lập tức phát sáng: "Cô cũng thích Lệnh thiếu ư, cô gặp qua anh ấy bao nhiêu lần rồi?"
"Nói cho cô biết, tôi tổng cộng gặp qua Lệnh thiếu mười hai lần, lần đầu tiên là hai giờ chiều ngày 28-5 năm kia, ở trong tiệm chúng ta, lúc đó anh ấy mặc áo gió màu xám..." Tiểu Lưu nhiệt tình miêu tả, mỗi chi tiết đều nhớ rất rõ ràng.
Trương Tuyết càng nghe càng kích động, càng nghe càng hưng phấn, cuối cùng cô nắm chặt tay Tần Khai Hân, nói: "Khai Hân, cậu còn thiếu người không, mình muốn làm, mình không cần tiền lương, mình có thể làm không công!"
Tần Khai Hân: "..."
Tuy bởi vì thần tượng mà lựa chọn việc có vẻ hơi kích thích, nhưng dưới của cố chấp Trương Tuyết, Tần Khai Hân vẫn dao động, thông báo việc này cho Tiết Mạn.
Ngược lại, Tiết Mạn không ngại thân phận Trương Tuyết là fan của Triển Lệnh Kiêu, chỉ là loại chuyện cho người ta làm không công này, cô và Tần Khai Hân đều không làm được, cho nên, sau khi hai người bàn bạc, quyết định trả Trương Tuyết số tiền lương hợp lý.
Trương Tuyết đồng ý, lập tức đi làm, như vậy, đội ngũ lớp dạy làm bánh cơ bản xem như được thành lập.
Có người giúp đỡ, lớp dạy làm bánh ngọt "Hân Mạn" phát triển càng thêm thuận lợi.
Sau khai trương, Tần Khai Hân vừa giảng dạy, vừa bồi dưỡng các thành viên, thời gian rảnh rỗi còn không quên nghe theo đề nghị của Trình Hạ, cố gắng học tập hoàn thiện mình, cuộc sống trôi qua bận rộn lục mà phong phú.
Mặt khác, triển lãm cá nhận của Bùi Thần tuy đã kết thúc, nhưng công việc khác vẫntiếp tục. Căn cứ theo kế hoạch, giữa tháng tám, đội ngũ của anh sẽ đến Bắc Cực, tiến hành quay chụp (quay phim + chụp ảnh) trong một tháng.
Mặc dù sớm biết rằng Bùi Thần phải đến Bắc Cực xa xôi làm việc, nhưng gần đến ngày chia tay, Tần Khai Hân vẫn lo lắng, cộng thêm hội chứng OCD của chòm sao Xử Nữ lại tái phát, cô kiểm tra hành lý Bùi Thần nhiều lần, sợ anh quên mất thứ gì đó.
Một ngày trước khi đi, cô vẫn không yên tâm, lại mở hành lý của Bùi Thần ra xem, nhưng bị anh ngăn cản: "Tiểu Hân, anh chỉ đi công tác, một tháng thôi mà, đừng quá lo lắng?"
"Những một tháng đó, hơn nữa Bắc Cực xa như vậy..." Cô chỉ tay.
"Anh hứa với em, chỉ cần có tín hiệu, mỗi ngày anh đều liên lạc với em được không?"
"Cái gì, anh còn muốn đến nơi không có tín hiệu?" Tần Khai Hân trừng mắt thật lớ, càng lo âu, "Vậy chẳng phải là rất nguy hiểm sao? Ngọ ngỡ lạc đường thì làm sao bây giờ? Em muốn liên lạc với anh cũng không được, làm sao mà mà biết anh có an toàn không? Còn nữa, nghe nói gấu Bắc cực sẽ tấn công loài người..."
Thấy cô lải nhải, Bùi Thần vô cùng dứt khoát chặn miệng nhỏ của cô.
Vừa hôn thì mọi thứ đã yên lặng.
Tần Khai Hân khẽ nói: "Anh không thể mỗi lần đều như vậy..."
"Mỗi lần đều thế nào?" Anh cười xấu xa hỏi lại.
Cô đỏ mặt, không thèm để ý anh, tiện tay cầm một cuốn sách.
"Đọc ngược rồi." Anh ở bên cạnh nhắc nhở.
"... Anh thật phiền, mau đi tắm rửa, muộn lắm rồi!" Cô thúc giục.
"Để nắm chặt thời gian, không bằng cũng nhau tắm?"
"Nắm chặt cái đầu anh, em đã tắm rồi!" Rốt cuộc, cô nóng nảy, đẩy mạnh kẻ đáng ghét nào đó phòng tắm.
Thừa dịp Bùi Thần tắm rửa, Tần Khai Hân lại không nhịn được được mà mở hành lý của anh ra xem xét.
Cả một vali lớn, cô đã kiểm tra vài lần, ăn, mặc, dùng, không thiếu thứ gì, thậm chí còn bỏ thêm hai lọ tương ớt Laoganma(*) vào, sợ Bùi Thần ở bên kia ăn không quen.
(*) Loại tương ớt nổi tiếng nhất của Trung Quốc, được tìm thấy trong hàng triệu nhà bếp, có mặt tại mọi cửa hàng với giá khoảng 10 nhân dân tệ. Tương ớt Laogama (có nghĩa là mẹ đỡ đầu) và rượu Mao Đài là hai thứ đã biến Quý Châu (một vùng đồi núi nghèo ở miền Tây Nam Trung Quốc) từ một tỉnh nghèo nhất trở thành điểm sáng nhất trong thời kỳ suy thoái kinh tế.
Như vậy chắc là không thành vấn đề nữa, ồ, đây là gì?
Ánh mắtTần Khai Hân bỗng quét đến túi da giữa đống quần áo, có lẽ là anh mới bỏ vào, trước đây cô chưa từng thấy, trên túi da có viết hai chữ - - Tiểu Hân.
Chẳng lẽ bên trong là thứ có liên quan đến cô?
Mang theo tò mò, Tần Khai Hân mở ra cái túi kia ra, phát hiện bên trong là một xấp ảnh chụp, không có ngoại lệ, tất cả đều là cô dưới tình huống không biết bị chụp trộm: Có ảnh cô đang ăn cơm, làm bánh ngọt, tưới hoa, ngẩn người...
Cô mở một tấm ảnh, là đêm qua chụp. Tối hôm qua, tự dưng cô muốn ăn bánh hoa quế(*), nói Bùi Thần mua cho cô, lúc mua về, bởi vì bánh bị tan chảy, cô đành vội vã liếm một cái, khóe miệng nhếch lên, cười đến nỗi đôi mắt híp lại, bộ dạng ngu ngốc như vậy, mà anh cũng chụp lại sao.
(*) Bánh hoa quế: loại điểm tâm nổi tiếng thường xuất hiện trong các gia đình quý tộc, hoàng cung thời xưa, được làm từ bột nếp, đường và mật hoa quế.
Người này thật là...
Cô vừa bực mình vừa buồn cười, thuận tay cầm lấy bút, viết vài dòng ở mặt sau tấm ảnh, viết xong xếp lại ảnh và đồ đạc gọn gàng, giả vờ cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Bùi Thần tắm rửa xong ra ngoài, Tần Khai Hân đang cầm một cuốn sách đọc, lúc này đang vô cùng chăm chú.
Nhưng mà ngay sau đó, quyển sách trên tay cô đã bị giật mất, ném sang một bên.
Anh tiến lên một bước, bế cô theo kiểu công chúa.
Hai tay cô khóa chặt cổ anh, thừa biết anh làm gì, nhưng gò má vẫn không nhịn được nóng lên, cô rũ mắt nhỏ giọng nói: "Anh gấp như vậy làm gì?"
"Đã khuya rồi." Anh trả lời, đặt cô xuống giường, lật người đè cô, dán sát tai cô thổi khí nóng, "Phải nắm chặt thời gian."
Cô: "... Nắm chặt cái đầu anh."
Vì thế anh thật sự cầm lấy tay cô, kéo xuống dưới, nắm chặt "đầu" của anh.
Nói tóm lại, đêm trước khi ly biệt, cực kỳ phóng túng...
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đầu Lưỡi
Ức Cẩm
Đầu Lưỡi - Ức Cẩm
https://isach.info/story.php?story=dau_luoi__uc_cam