Chương 49
IFFANY KIỆT SỨC vì cười và bơi nhiều. Anh em nàng bao vây nàng dưới hồ, nhất quyết dìm nàng xuống nước. Nàng không có chút cơ hội nào khi họ khỏe hơn nàng. Cuối cùng nàng cũng bò được ra khỏi hồ nước để thở. Mấy chàng trai vẫn tiếp tục trò chơi, cố dìm đầu nhau xuống nước.
Sam cho nàng mượn áo để đi bơi. Tay dài, cúc cài tận cổ, dài đến tận đầu gối nàng. Nàng mặc cái quần lót dài nhất nàng có. Không phải là một bộ đồ bơi thích hợp, nhưng dù sao thì cũng chẳng có ai ngoài anh em nàng.
Spoiler
Nàng ngồi xuống bãi cỏ, dựa lưng vào thân cây, ngồi ngắm anh em nàng như thể nàng không đang thật sự được gặp họ vậy. Khi không chơi đùa với họ nữa, nàng lại thấy nỗi buồn sau những chuyện tối qua cuộn lên. Nàng sẽ thực sự thấy nhớ Montana sau khi ra đi: những cơn mưa rào xối xả tuyệt vời đưa nàng vào giấc ngủ, và cả những ngày như hôm nay, trời trong xanh không một gợn mây. Và hầu hết là về Hunter. Chưa có ai đối xử với nàng như anh, và có lẽ sẽ không bao giờ có. Những lời trêu chọc và tiếng cười của anh đã dễ dàng phá vỡ rào chắn của nàng, và cả cách anh thẳng thừng nói cho nàng biết anh nghĩ gì. Người đàn ông đó thật sự tận hưởng cuộc sống và luôn tìm được niềm vui trong cả những chuyện nhỏ nhặt nhất, và điều đó thật dễ lan sang nàng khi nàng ở gần anh. Nàng chưa từng thấy gần gũi với ai đến thế, chưa bao giờ gần gũi với ai như với anh. Và rồi anh đã cho nàng trải nghiệm tuyệt diệu nhất trong cuộc đời khi anh làm tình với nàng.
Nàng ước có thể gói anh lại mang về nhà với mình, nhưng Hunter sẽ không thể là Hunter ở nơi thành thị đó. Nàng không thể đòi hỏi sự hy sinh như thế từ anh. Đơn giản là không thể. Họ đã biết điều đó trong suốt cuộc đời họ. Sức hút mà họ dành cho nhau không thể xóa nhòa sự khác biệt trong cách sống của mỗi người, và cả nỗi căm hận sống cùng họ từ khi họ lớn lên nữa. Đêm qua là một minh chứng, khi không một ai trong hai gia đình có thể cùng ăn chỉ một bữa ăn tối mà không tranh cãi nhau, để rồi nhà Callahan phải giận dữ bỏ về.
Nàng chợt nhìn thấy khung nhà bên hồ vốn được xây cho nàng, và thấy buồn hơn. Nàng có thể nhìn thấy cột trụ gãy ở góc nhà đã rơi xuống sàn. Hunter nói anh đã chặt xuống.
Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu anh cứ giận dữ với nàng vì đã lừa dối anh và cả gia đình anh. Nhưng sau những gì xảy ra ở hàng hiên tối qua, và, tệ hơn, khi anh nhắc đến bước ngoặt và đám cưới, nàng biết anh không giận nàng nữa. Nàng sẽ phải thẳng thừng nói với anh rằng chuyện đó sẽ không đến – và nhắc cho nhớ vì sao anh nên thấy nhẹ nhõm vì nó sẽ không xảy ra.
“Lập luận của em làm anh bối rối quá, Đỏ ạ,” Hunter cất tiếng từ phía sau nàng. “Tối qua anh đã nhận thấy rõ ràng rằng em đang cố thuyết phục anh em không có gì giống Jenny, thế mà giờ em lại đang cư xử như một cô gái ngỗ nghịch với các anh em mình.”
Nàng đứng bật dậy đi vòng quanh thân cây và thấy anh đang dựa lưng vào nó. “Anh đã ở đây bao lâu rồi?”
“Đủ lâu để thấy rằng lẽ ra em cần có thêm trợ giúp mà chiến lại các anh em.”
“Không phải là súng không nổ được dưới nước sao?” nàng đanh đá.
Anh khúc khích. “Em biết thừa là anh không nói đến kiểu trợ giúp đó mà.”
Nàng ngượng ngập vì anh lại thấy nàng như thế này, tóc ướt nhẹp, quần áo bám dính vào người. “Tránh ra đi. Đây là buổi dã ngoại của gia đình tôi.”
“Và chúng ta cũng sắp thành người một nhà rồi.”
Ôi trời, chuyện đó nghe tuyệt làm sao, nhưng anh đang vô lý hết sức. “Anh biết anh không thật sự muốn thế mà. Anh đã căm ghét hôn ước này, cũng nhiều như tôi thôi. Đừng có cứng đầu như thế vì anh cố nghĩ tôi là ai đó khác. Tôi – tôi sẽ không kết hôn với anh đâu. Tôi sẽ quay về nơi tôi thuộc về. Hãy thấy mừng vì tôi không còn dính líu đến anh nữa.”
Những lời nói của nàng khoét sâu nỗi đau của chính mình. Nàng không ngờ nói ra lại đau đớn đến thế! Nhưng vẻ mặt anh giữ nàng lại. Anh không tin nàng sao? Thậm chí anh còn cười.
“Cha em đã theo mẹ em về tận miền Đông,” anh nói, vòng quanh thân cây và ép nàng dựa sát vào nó. “Ông ấy đã theo đuổi mẹ em ở đó. Em cũng sẽ bắt anh làm thế sao?”
“Chuyện tán tỉnh đó chẳng phù hợp chút nào hết.”
“Mẹ em không hề gây khó khăn cho cha em chút nào hết, Đỏ. Sao giờ em lại cản anh?”
Nàng bướng bỉnh hếch cằm lên. “Lúc đó mẹ em không biết cuộc sống ở miền Tây sẽ như thế này.”
“Em thật sự nghĩ là mẹ em sợ hãi sao? Mẹ em đã yêu. Mẹ em chỉ muốn được ở bên cạnh người đàn ông của mình thôi.”
“Để rồi rời bỏ ông ấy,” nàng nói, nghĩ rằng nàng đã làm rõ được vấn đề.
“Nhưng anh không nghĩ thế. Đừng có lấy cái cớ đó ra nữa, bản thân em cũng không biết vì sao mẹ bỏ đi. Và em cũng không thật sự muốn rời đi.”
“Tôi – tôi có.”
“Vậy thì chứng minh đi,” anh thì thầm khi cúi sát vào nàng.
Nàng đã có thể quay đi kịp – không, nàng chỉ không muốn. Nàng choàng tay qua cổ anh, để anh dẫn nàng vào những giây phút ngây ngất nhất. Là nó. Nụ hôn của anh thật kỳ diệu. Làm sao nàng quên nó được, cái cảm xúc mà anh mang lại cho nàng? Nàng có đủ ích kỷ để cưới anh khi biết rằng rồi sẽ đi đến kết cục mà cả hai sẽ cùng hối tiếc thôi?”
“Chuyện này thật tuyệt,” anh thì thầm trên môi nàng. “Đây là chuyện nên có giữa hai chúng ta.” Rồi anh bước lùi lại, nhưng vẫn để một tay ôm nhẹ má nàng. “Kể cho mẹ em nghe em cảm thấy thế nào, em thật sự cảm thấy thế nào. Mẹ em sẽ nói cho em biết đây là nơi em thuộc về.”
“Em không thể, mẹ em không ở--“
“Mẹ em ở trong thị trấn. Một người làm nhà anh mới gặp mẹ em và nói cho anh biết. Cả nửa Nashart nhớ ra bà ấy, đó là tất cả những gì họ bàn tán với nhau. Anh đến để báo trước cho em, nếu em còn chưa biết. Tiếng cười đùa dưới hồ làm anh chú ý.”
“Nhưng mẹ em nói sẽ không bao giờ đặt chân lên vùng đất này nữa rồi cơ mà!”
Anh nhún vai. “Có lẽ mẹ em thấy cần phải đến để sửa lưng em.”
Tiffany nhăn nhó. “Không, có lẽ mẹ em đến để cứu em. Nếu mẹ em ở đây bây giờ, thì chắc mẹ em đã đi từ trước khi nhận được điện tín của cha. Nhưng mẹ em vẫn sẽ tức giận nếu thấy rằng mẹ em đến đây vô ích, khi em và cha đã hòa thuận với nhau rồi.”
“Có cần anh bảo vệ em không? Cha em có khi sẽ bị mẹ em khuất phục đấy, nhưng anh thì tỉnh táo hơn. Anh sẽ chiến đấu với rồng để bảo vệ em.”
Tiffany gần như cười phá lên. “Mẹ em không phải là rồng, chỉ không nói nhẹ nhàng khi nổi giận thôi.”
Chỉ Một Tình Yêu  Chỉ Một Tình Yêu  - Johanna Lindsey