Trang chủ
Đăng nhập
Nhật kỳ....
Trợ giúp
Truyện
Truyện Tranh
Sách Nói
Thơ
Lời Nhạc
Sưu Tầm
Chat
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Cảnh Xuân Nam Triều
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 50: Mẫu Thân
G
iáo tập Viên liếc nhìn mọi người nói: "Lần này vẫn là tranh mỹ nữ, vẽ đi."
Dứt lời, hắn lấy ra một bầu rượu, tự tại thưởng thức.
Các cô tử lại rầm rì nói nhỏ.
Trương Khởi đứng trong góc vừa mở giấy Tuyên Thành, vừa nghĩ phải hạ bút thế nào.
Về phần hội họa, nàng cũng được coi là xuất sắc, nhưng thêu thùa mới là lĩnh vực nàng thật sự có thể làm ắt người ta phát sáng. Kiếp trước nàng đã phối hợp nhuần nhuyễn giữa thêu và hội họa. Kiếp này vừa chạm vào, đã có linh cảm dào dạt.
Cũng vì vậy, bức tranh nàng thêu mới có thể khiến những người tầm cỡ như Hoàng đế, Tiêu Mạc, Trương Hiên rung động.
Nhìn giấy Tuyên Thành trống không, Trương Khởi đang suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể khiến giáo tập Viên chú ý.
Hắn là một trong những danh sĩ ít ỏi trong thiên hạ, là một người phóng khoáng bất kham, có khí khái riêng. Nếu hắn có thể coi trọng mình như Trương Hiên, nguyện ra tay tương trợ, vậy hắn sẽ không quan tâm đến bất kỳ ai mà thoải mái che chở cho nàng, thoải mái lướt qua người Trương gia, giúp nàng tìm một người nàng muốn nương tựa.
Có điều trưởng tử đại gia đã quen với thế sự, cũng biết nhiều thủ đoạn của phụ nhân, muốn cảm động được hắn, được hắn coi trọng, thật không dễ dàng.
Khi Trương Khởi vẫn còn đang suy nghĩ thì thời gian trôi qua từng chút một. Cho đến khi tiết học kết thúc, giấy Tuyên Thành của Trương Khởi vẫn trống rỗng, tất nhiên càng khiến giáo tập Viên không thèm chú ý đến nàng.
Giấy Tuyên Thành trống không cũng không chỉ có mình nàng, giáo tập Viên liếc nhìn mọi người, không thèm quan tâm mà thốt lên một câu, "Mang về nhà vẽ cũng được." Dứt lời, thản nhiên rời khỏi học đường.
Đảo mắt, hai môn khác cũng kết thúc.
Trương Khởi trở về phòng, vẫn còn suy đi nghĩ lại. Nàng càng nghĩ, càng cảm thấy chuyện thu hút sự chú ý của giáo tập Viên giáo tập rất đáng giá. Nhưng phải làm sao thì nàng không thể nghĩ ra.
Trong trí nhớ, nàng không hề qua lại với những danh sĩ chân chính đó. Kiếp trước nàng là một nữ tử sống với mục đích làm "Kỹ thiếp", hoàn toàn không hiểu nội tâm của danh sĩ chân chính. Trong cuộc sống phù hoa, điều các nàng học chính là trang điểm ăn vận, mị hoặc quyến rũ, thậm chí ý nghĩ cũng chỉ vỏn vẹn làm thế nào để giữ chân nam nhân, làm thế nào để có được con nối dõi. Sao các nàng có thể biết đến những danh sĩ thanh cao đầy nghị lực này được?
Còn những chuyện sau khi rời khỏi Trương phủ, Trương Khởi lục lọi trí nhớ mãi cũng không chẳng có gì nhiều. Dường như trong vô thức nàng đã bịt kín ký ức liên quan, chỉ còn những chuyện thuần túy nhất thời thiếu nữ.
Cắn môi suy ngẫm, Trương Khởi vẫn bó tay không biết phải làm sao.
Cũng không biết trải qua bao lâu, tiếng của tỳ nữ truyền đến từ bên ngoài, "Khởi cô tử có đó không? Hiên tiểu lang cho gọi người."
Cái gì? Trương Hiên gọi nàng?
Trương Khởi ngây ngốc, đi ra trong tiếng trả lời giòn tan của A Lục.
Đứng ở bên ngoài đúng là tỳ nữ bên người Trương Hiên.
Trương Khởi đáp: "Vâng." Trở về phòng sửa sang lại đầu tóc y phục, Trương Khởi đi theo tỳ nữ nọ ra ngoài.
Tỳ nữ lại dẫn nàng thẳng vào viện của Trương Tiêu thị.
Càng tiến gần tới khu viện đó Trương Khởi càng lo lắng. Nàng cúi đầu đi mà bước chân cứng ngắc.
Lúc này, tỳ nữ đó tiến vào sân viện.
Đi một hồi, nàng quay đầu nói: "Tiểu Lang hầu bên trong, vào thôi."
"Dạ."
Trương Khởi cúi đầu bước vào sảnh đường.
Trong sảnh đường, Trương Hiên tay cầm quyển sách, đang ngồi nói chuyện với Trương Tiêu thị. Khi nhìn nhi tử, mặt mày Trương Tiêu thị vô cùng hiền hậu, mà Trương Hiên cũng mỉm cười. Trong góc phải, Trương Cẩm cúi đầu, rầu rĩ nghịch khăn tay của mình, Trương Tiêu thị thỉnh thoảng gọi mấy câu, nàng cũng tỏ vẻ không nghe thấy gì.
Thấy Trương Khởi đi vào, Trương Hiên đứng lên, dịu dàng gọi: "A Khởi, mau tới bái kiến mẫu thân."
Giọng nói hắn vô cùng thân thiết, muốn giúp Trương Khởi gần gũi với nương mình hơn.
Trương Khởi bước lên trước hai bước, cất giọng trong vắt khẽ chào: "A Khởi xin ra mắt mẫu thân."
Hai chữ mẫu thân này vừa cất lên, Trương Cẩm ngồi trong góc liền ngẩng đầu trợn mắt nhìn nàng, hừ lạnh một tiếng.
Sau khi Trương Khởi kêu to, tha thiết mong chờ, vừa lấy lòng vừa cẩn thận, lại hồi hộp nhìn Trương Tiêu thị, ánh mắt mang theo khát vọng gần gũi nhưng lại rụt rè.
Thấy ánh mắt của nàng, sắc mặt Trương Tiêu thị chùng xuống. Nàng không đáp lại tiếng kêu của Trương Khởi, mà lại cười với Trương Hiên: "Con trai, hôm nay con cũng mệt mỏi rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Lời này tức là muốn đuổi Trương Hiên đi.
Trương Hiên lắc đầu, cười nói: "Mẫu thân, hài nhi không mệt."
Hắn nhìn Trương Tiêu thị, thành khẩn nói: "Mẫu thân, A Khởi rất thông tuệ, hài nhi nói mấy câu với muội muội thôi mà đã cảm động. Đến lúc đó mẫu thân giúp muội muội tìm một chàng rể tốt, bằng sự thông tuệ của A Khởi, nói không chừng lại giúp ích được."
Hắn vừa dứt lời, Trương Cẩm đứng bên liền kêu lên: "Cửu huynh nói nhảm gì vậy? Mẫu thân ta có thân phận thế nào, sao có thể cần sự giúp đỡ của một đứa con riêng?" Nàng càng nghĩ càng thấy hoang đường, không khỏi cười khì khì.
Sắc mặt Trương Tiêu thị cũng không tốt. Trương Tiêu thị trợn mắt nhìn Trương Hiên, cả giận nói: "A Cẩm nói rất có lý, Hiên nhi, mặc dù con là trượng phu nhưng có một số việc còn không hiểu biết bằng muội muội con đâu."
Lời này vừa cất lên, vẻ mặt Trương Hiên như đưa đám. Hắn xấu hổ nhìn về phía Trương Khởi.
Trương Khởi thấy vẻ mặt của hắn, thầm kêu không xong: Trương Tiêu thị thấy vẻ mặt này của huynh ấy, hơn phân nửa sẽ cho rằng chuyện hôm nay là do mình giật giây huynh ấy!
Quả nhiên, ánh mắt của Trương Tiêu thị lại càng u ám hơn.
Trương Khởi thầm than một tiếng, hành động lần này của Trương Hiên đúng là chữa lợn lành thành lợn què. Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng cúi đầu trước Trương Tiêu thị, cất giọng giòn tan nói với Trương Cẩm: "Lời này của tỷ tỷ sai rồi. A Khởi từng nghe nói, chính trong căn nhà đại phu tam phẩm này, cũng có thiếp thất lo liệu việc nhà. Mặc dù A Khởi xuất thân ti tiện, nhưng nếu ra sức phấn đấu, chưa chắc không có ngày nổi danh."
Đây là lần đầu tiên nàng nói một câu hùng hồn như vậy.
Trương Tiêu thị ngẩn ra, Trương Cẩm không ngờ nàng dám phản bác, càng ngẩn ngơ.
Không gian tĩnh lặng như tờ, Trương Khởi cắn môi, nghiêm túc nói: "Huống chi, A Khởi cũng có chút tài học, nếu có thể gả làm thê tử quan chức nghèo hèn, nói không chừng cũng có thể giúp đỡ." Dĩ nhiên, điều mấu chốt chính là, có được sự nâng đỡ của Tiêu thị, nàng mới có thể có vận may đó.
Trương Tiêu thị nhìn chằm chằm vào nàng. Trong tiếng cười khì của Trương Cẩm, Trương Tiêu thị khinh thường nói: "Chí hướng của A Khởi đúng là không nhỏ."
Trương Khởi quỳ xuống, cung kính dập đầu với Trương Tiêu thị, nghiêm túc nói: "A Khởi biết được một chuyện, điều quan trọng nhất với cô tử chính là gả ột phu quân xuất thân tương đương, có được sự kính trọng của chàng, sau đó mới có thể nói đến những chuyện khác."
Lời nói này ngoài mặt là nói chính bản thân mình, nhưng trên thực tế là đang nói đến Trương Cẩm. Nàng muốn thông qua lời nói này nhắn nhủ cho Trương Tiêu thị biết mình là người biết quy củ, chưa bao giờ có ý giật giây Trương Cẩm làm cái chuyện lén lút đó.
Trương Khởi nghĩ, trước mặt Trương Tiêu thị, khó có cơ hội mở miệng. Lần này không có được lòng quý mến của Trương Tiêu thị cũng chẳng sao, nhưng phải phân cách rõ ràng với Trương Cẩm và Tiêu Mạc.
Nói tới đây, nàng lại sợ Trương Tiêu thị chán ghét mình tỏ vẻ, ngay cả chuyện Trương Cẩm không nghĩ tới cũng nghĩ đến rồi, liền lấy một chiếc khăn thêu trong ngực ra, cung kính nói: "Đây là chiếc khăn mà A Khởi và tỳ nữ A Lục cùng thêu, muốn dâng tặng mẫu thân."
Bức tranh nàng thêu giống hệt với bức tranh đang lưu hành nhất Kiến Khang, thậm chí còn tinh mỹ hơn. Nếu Trương Tiêu thị thấy được, nhất định sẽ thất kinh, hết thảy điều nàng giấu diếm sẽ hoàn toàn bại lộ, đây không phải điều Trương Khởi muốn.
Nhưng nàng dự liệu được, tất nhiên Trương Tiêu thị sẽ không nhận khăn tay do mình đích thân thêu.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cảnh Xuân Nam Triều
Lâm Gia Thành
Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành
https://isach.info/story.php?story=canh_xuan_nam_trieu__lam_gia_thanh