Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Truy Tìm Dracula
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 48
"Đ
ó là lá thư cuối cùng của thầy Rossi, có lẽ cũng là lá thưcuối cùng thầy viết cho người bạn của mình. Ngồi cạnh Helen trên chuyến xe buýttrở về Budapest, cha cẩn thận gấp lại những trang thư, sau đó nhẹ nhàngnắm lấy tay cô một lúc. ‘Helen’, cha lên tiếng, giọng ngập ngừng, cha cảm thấyít nhất một trong hai người chúng ta phải nói ra điều đó. ‘Cô là hậu duệ củadòng dõi Vlad Dracula.’ Cô nhìn cha, rồi quay nhìn ra ngoài cửa xe, cha nghĩmình đã thấy trên mặt cô có đôi chút phân vân, tựa như không biết phải nghĩ nhưthế nào về thực tế đó, và có lẽ chính điều đó đã làm cho mặt cô đỏ bừng lên."
"Trời đã xế bóng khi Helen và cha bước xuống xe buýtởBudapest, nhưng cha cảm thấy sốc khi nhận ra chúng ta đã khởi hành từ chínhtrạm xe buýt này chỉ mới sáng hôm nay. Từ giây phút đó đến giờ, cha có cảmtưởng như mình vừa trải qua đôi ba năm rồi vậy. Những lá thư của thầy Rossi vẫncòn cất an toàn trong cặp, và nội dung của chúng khiến tâm trí cha tràn ngậpnhững hình ảnh xót xa; cha cũng nhìn thấy trong đôi mắt Helen sự hồi tưởng vềnhững hình ảnh đó. Cô khoác lấy tay cha, tưởng chừng như những phát hiện trongngày hôm đó đã làm lung lay niềm tin của cô. Cha muốn quàng tay ôm lấy, siếtchặt và hôn cô ấy ngay giữa đường phố, nói rằng cha sẽ không bao giờ rời bỏ côvà rằng thầy Rossi chưa bao giờ - thực sự chưa bao giờ từ bỏ mẹ cô, nhưng cuốicùng, cha đành bằng lòng siết chặt tay Helen, mặc cô dẫn đường cho cả hai chúngta trở về khách sạn.
"Ngay lúc chúng ta vừa đặt chân vào tiền sảnh khách sạn, chalại có cảm tưởng đã rời xa nơi đó từ lâu lắm - cha nghĩ, thật là kỳ lạ khi nơichốn xa lạ này bắt đầu có vẻ như đã trở nên quen thuộc với mình trong thời gianchỉ một hai ngày. Có một tin nhắn của bác Éva cho Helen, cô vội vã đọc. ‘Đúngnhư tôi nghĩ. Bác muốn tối nay chúng ta cùng ăn tối với bác, ở đây, tối nay,trong khách sạn này. Tôi nghĩ lúc đó bác sẽ chào tạm biệt chúng ta.’
" ‘Cô sẽ kể lại chuyện này với bác ấy chứ?’
" ‘Về nội dung của các lá thư à? Chắc là vậy. Tôi luôn kểvới bác Éva mọi chuyện, không sớm thì muộn.’ Cha băn khoăn không biết liệu côđã kể với bà ấy điều gì về cha, những chuyện mà chính bản thân cha còn chưabiết, nhưng rồi cha cố gắng dằn nén ý nghĩ đó lại.
"Trước bữa ăn tối, chúng ta chỉ có chút thời gian để vềphòng tắm rửa và thay đồ - cha đã chọn chiếc áo sơ mi sạch nhất trong số haicái áo mà cha đã mặc qua, cẩn thận cạo mặt trước cái bồn rửa mặt cầu kỳ kia - khi cha xuống lầu, bác Éva đã có mặt ở đó dù chưa thấy Helen xuất hiện. Bác Évađứng cạnh cửa sổ mặt tiền, lưng quay về phía cha, mặt hướng nhìn ra đường phốvà ánh nắng đang dần tàn của buổi chiều tà. Nhìn trong tư thế này, trông bà đãbớt đi phần nào thái độ cảnh giác cao độ và cả sự nghiêm nghị vốn vẫn luôn có ởbà ở chốn công cộng; lưng bà cong cong, thậm chí là hơi gù xuống một chút dướichiếc áo khoác màu xanh đen. Bà đột ngột quay lại, cha bối rối không biết cónên lên tiếng gọi hay không, và cha đã kịp nhận ra nét lo lắng trên gương mặtbà trước khi một nụ cười tuyệt vời rạng ngời trước mắt cha. Bà vội vàng bướcđến bắt tay cha, cha hôn lên tay bà chào đáp lại. Dù không ai nói với ai lờinào, nhưng người ngoài nhìn vào có thể nghĩ chúng ta là những người bạn cũ gặplại nhau sau một thời gian dài xa cách.
"Cha cảm thấy khuây khỏa khi chỉ một lát sau Helen xuấthiện, vừa phiên dịch vừa dẫn chúng ta vào phòng ăn với những chiếc khăn trảibàn trắng tinh và đồ sứ xấu xí. Vẫn như lần trước, bác Éva gọi món ăn cho cả bangười, cha ngồi xuống, mệt mỏi, trong khi Helen và bác Éva nói chuyện với nhaumột lúc. Thoạt tiên, có vẻ như họ chỉ trao đổi với nhau những câu nói đùa thânmật, nhưng chẳng bao lâu gương mặt bác Éva sa sầm lại, cha thấy bà cầm nĩa lênvà xoay xoay giữa ngón trỏ và ngón cái. Rồi bà thì thầm điều gì đó với Helen,làm đôi hàng lông mày của cô chợt cau lại.
" ‘Có gì không ổn sao?’ cha lo âu hỏi. Cha đã có quá đủchuyện bí mật và huyền bí rồi.
" ‘Bác tôi phát hiện một chuyện.’ Helen thì thào, dù khôngbao nhiêu thực khách quanh chúng ta trong phòng ăn có khả năng biết tiếng Anh.‘Một chuyện có thể gây rầy rà cho chúng ta.’
" ‘Chuyện gì vậy?’
"Bác Éva gật đầu và tiếp tục nói, lần này giọng rất ôn tồn,trán Helen cũng hằn sâu những đường nhăn. ‘Rất tệ hại,’ cô nói, giọng thì thầm.‘Bác tôi đã bị tra hỏi về anh - về chúng ta. Bác nói chiều hôm nay bác phảitiếp một thanh tra cảnh sát mà bác quen biết từ lâu. Ông ta xin lỗi bác và nóiđấy chỉ là thủ tục thường lệ của cảnh sát, nhưng ông ta đã hỏi về sự hiện diệncủa anh ở Hungary, về những điều anh quan tâm, và mối quan hệ của - của chúngta. Bác rất khôn khéo trong những vấn đề như thế này, và khi bác hỏi ngược lại,ông ta bất đắc dĩ phải cho biết là đã được - người ta nói thế nào nhỉ? - đượcGéza József giao đảm trách vụ việc.’ Giọng cô lí nhí, thì thầm đến độ hầu nhưkhông thể nghe được.
" ‘Géza à!’ cha nhìn cô trừng trừng.
" ‘Tôi đã bảo với anh, hắn là một mối phiền phức. Lúc ở hộinghị, hắn cũng cố lục vấn tôi, nhưng tôi đã lờ đi. Rõ ràng chuyện đó đã làm hắnnổi giận nhiều hơn so với tôi dự đoán.’ Cô dừng lại. ‘Bác tôi nói hắn là mộttay mật vụ gộc, và có thể rất nguy hiểm đối với chúng ta. Bọn chúng không thíchnhững cải cách tự do của chính phủ và đang cố duy trì những đường lối cũ.’
"Có một điều gì đó trong giọng nói của cô buộc cha phải hỏi,‘Có phải cô đã biết chuyện này? Chức vụ của gã là gì?’
"Cô gật đầu, vẻ như có lỗi. ‘Tôi sẽ kể với anh chuyện đósau.’
"Cha không chắc mình mong muốn biết được điều đó đến mứcnào, tuy nhiên ý nghĩ bị cái gã bự con đẹp mã kia theo dõi, đối với cha chắcchắn là chẳng thú vị gì. ‘Gã muốn gì?’
" ‘Rõ ràng gã cảm thấy anh không chỉ dành hết tâm trí choviệc nghiên cứu lịch sử. Hắn tin là anh đến đây còn để tìm kiếm một cái gì khácnữa.’
" ‘Vậy là gã đúng rồi,’ cha công nhận, giọng nhỏ lại.
" ‘Hắn quyết tâm tìm cho ra đó là cái gì. Tôi tin chắc hắnbiết hôm nay chúng ta đi đâu - tôi hy vọng hắn sẽ không tra hỏi mẹ tôi. Bác Évađã cố gắng đánh lạc hướng tay thanh tra, nhưng hiện giờ bác vẫn lo lắng.’
" ‘Bác cô có biết điều - hoặc người - mà tôi đang tìm kiếm?’
"Helen im lặng một lát, và khi cô ngước nhìn lên, có gì đónhư là sự khẩn cầu trong đôi mắt ấy.
" ‘Có. Tôi nghĩ, bác ấy có thể giúp chúng ta bằng cách nàođó.’
" ‘Bác ấy có lời khuyên gì không?’
" ‘Bác chỉ nói tốt nhất mai chúng ta nên rời Hungary ngay,và cảnh báo chúng ta không nên nói chuyện với bất kỳ người lạ mặt nào cho đếnkhi rời khỏi nơi này.’
" ‘Đương nhiên rồi,’ cha đáp lại, giọng tức giận. ‘Có thểthằng cha József kia sẽ thích được cùng chúng ta nghiên cứu các tài liệu vềDracula ở phi trường đấy.’
" ‘Thôi nào.’ Giọng cô nghe như tiếng thì thầm. ‘Đừng đùavới chuyện này nữa, anh Paul. Chuyện nghiêm trọng đấy. Nếu tôi còn muốn quaytrở lại nơi này…’
"Cha lặng người, cảm thấy xấu hổ. Cha đâu có ý đùa giỡn, chỉlà cách biểu lộ một sự bực tức. Người phục vụ mang món tráng miệng ra - bánhngọt và cà phê, bác Éva giục chúng ta ăn với sự quan tâm của một người mẹ, tựanhư bà có thể giữ cho chúng ta tránh xa khỏi thế giới độc ác xấu xa chỉ bằngviệc làm cho chúng ta béo lên một chút. Trong khi ăn, Helen kể với bà về nhữnglá thư của thầy Rossi, bà từ tốn gật đầu, chăm chú lắng nghe nhưng không nóigì. Khi những chiếc ly đã cạn, bà thong thả quay sang cha, và Helen dịch lại,mắt cúi gằm xuống.
" ‘Chàng trai thân mến,’ bác Éva nói, nắm chặt bàn tay chakhông khác gì người em gái bà mấy giờ trước đó. ‘Ta không biết liệu chúng ta cógặp lại nhau nữa không, nhưng ta hy vọng là sẽ có. Trong thời gian chờ đợi đó,anh hãy chăm sóc cô cháu gái yêu quý của ta, hoặc ít nhất hãy để con bé chămsóc cho anh’ - bà liếc nhìn Helen bằng một ánh mắt tinh nghịch nhiều ý nghĩa màHelen rõ ràng vờ như không trông thấy - ‘và hãy chắc chắn là cả anh và con bétrở về bình yên với công việc nghiên cứu của mình. Helen đã kể cho ta nghe vềsứ mệnh của anh, đó là một việc đáng làm, nhưng nếu không thể sớm hoàn thànhđược sứ mệnh đó, anh hãy trở về quê nhà với ý thức rằng đã làm mọi việc hết sứcmình. Và tiếp tục cuộc sống của mình, anh bạn ạ, bởi anh hãy còn trẻ và cuộcđời vẫn còn đang ở phía trước.’ Bà dùng khăn ăn chùi nhẹ lên môi và đứng dậy. Ởcửa khách sạn, bà im lặng ôm lấy Helen và nghiêng người về phía trước hôn lênhai má cha. Nét mặt bà nghiêm nghị, chẳng có giọt nước mắt nào long lanh trongđôi mắt đó, nhưng cha vẫn nhận ra trên khuôn mặt đó một nỗi buồn sâu thẳm, lặngcâm. Chiếc xe đẹp đẽ kia vẫn chờ đợi. Hình ảnh cuối cùng của bà mà cha thoángnhìn thấy là cái vẫy tay điềm đạm từ cửa sau xe.
"Mãi một lúc lâu, Helen có vẻ như vẫn chưa thể thốt nên lời.Cô quay sang cha, rồi lại ngoảnh mặt đi. Rồi như kịp trấn tĩnh lại, cô nhìn chavới vẻ mặt cương quyết. ‘Nào, anh Paul. Đây là giờ phút rảnh rỗi cuối cùng củachúng ta ở Budapest. Ngày mai chúng ta lại phải ba chân bốn cẳng ra phi trườngrồi. Tôi muốn đi dạo một lát.’
" ‘Đi dạo ư?’ cha hỏi. ‘Thế còn bọn cảnh sát chìm và mốiquan tâm của bọn chúng đến tôi thì sao?’
" ‘Người ta chỉ muốn biết anh biết cái gì chứ không phảimuốn lụi cho anh vài dao trong một ngõ hẹp tăm tối nào đâu. Đừng lo sợ hãohuyền nữa,’ cô nói, mỉm cười. ‘Người ta cũng quan tâm đến tôi như anh thôi.Chúng ta sẽ ở những nơi có nhiều ánh sáng, dọc theo đường phố chính, tôi chỉmuốn anh nhìn ngắm thành phố này một lần nữa.’
"Cha cũng muốn vậy, vì biết rằng có thể đó là lần cuối cùngtrong đời được nhìn ngắm thành phố này, và chúng ta lại bước ra ngoài, bước vàobầu trời đêm dịu êm, mát lành. Chúng ta lững thững đi về hướng dòng sông, dừnglại trên những trục phố chính, như Helen đã hứa. Tại cây cầu tuyệt vời kia,chúng ta lại dừng bước, rồi thong thả bước lên cầu, một tay cẩn thận men dọctheo thành cầu. Đến giữa cầu, trên mặt nước mênh mông, chúng ta lại dừng tiếp,nhìn qua lại hai bên bờ thành phố Budapest, và lại một lần nữa cảm nhận vẻđường bệ của nó và sự bùng nổ của cuộc chiến đã phá hủy gần như toàn bộ thànhphố. Ánh đèn thành phố chiếu tỏa khắp nơi, lung linh lên mặt nước tối đen.Helen đứng dựa vào lan can cầu một lát, rồi quay lại, tựa như miễn cưỡng, bướctrở lui về hướng Pest. Cô đã cởi áo khoác, và khi cô quay đi cha nhìn thấy hìnhdạng một cái gì đó lởm chởm trên lưng chiếc áo cánh. Cúi gần hơn, cha chợt nhậnra đó là một con nhện lớn. Nó đã kịp giăng lưới ngang trên lưng cô; cha có thểthấy rõ cả những sợi tơ lấp lánh. Lúc đó cha nhớ lại đã nhìn thấy mạng nhện dọcsuốt lan can cầu, con nhện có thể đã từ đó bò qua tay cô. ‘Helen,’ cha ôn tồnnói. ‘Bình tĩnh nhé - có một cái gì đó trên lưng cô.’
" ‘Cái gì?’ Cô như cứng người lại.
" ‘Tôi sẽ phủi nó đi,’ cha tiếp tục, giọng nhẹ nhàng. ‘Chỉlà một con nhện.’
"Cô rùng mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng yên trong khi chabúng con vật kia văng khỏi lưng cô. Phải thú nhận là cha cũng rùng mình vì chưabao giờ thấy một con nhện lớn như vậy, nó gần như bằng nửa bàn tay cha. Helenhét lên khi con nhện va mạnh vào lan can cầu thành tiếng. Từ trước đến nay, chachưa bao giờ nghe thấy cô tỏ ra sợ hãi, và tiếng hét đó khiến cha bỗng muốn ômchầm lấy, vỗ về và thậm chí âu yếm cô. ‘Ổn rồi,’ cha vội nói, cầm lấy tay cô,cố gắng giữ bình tĩnh. Trước sự ngạc nhiên của cha, cô chỉ nức nở một hai tiếngrồi trấn tĩnh lại ngay. Cha cảm thấy kinh ngạc vì một phụ nữ có thể nã súng vàoma cà rồng lại hoảng hốt vì một con nhện, nhưng rõ ràng hôm nay đúng là mộtngày dài đầy căng thẳng. Cô lại làm cha ngạc nhiên khi quay nhìn dòng sông rồitrầm giọng khẽ nói, ‘Tôi đã hứa sẽ kể cho anh về Géza.’
" ‘Cô không phải kể với tôi điều gì cả.’ Cha hy vọng là mìnhkhông để lộ vẻ cáu kỉnh.
" ‘Tôi không muốn dối trá bằng cách im lặng.’ Cô bước vàibước, như muốn hoàn toàn bỏ lại con nhện phía sau, dù có lẽ nó đã biến mấttrong dòng sông Danube. ‘Khi còn là sinh viên đại học, tôi đã yêu anh ta mộtthời gian, hoặc là tôi đã nghĩ như vậy, và đáp lại, anh ta đã giúp bác tôi lấyđược cho tôi học bổng nghiên cứu sinh và hộ chiếu, để tôi có thể rời khỏiHungary.’
"Cha đứng sững lại, nhìn cô chằm chằm.
" ‘Ồ, không sống sượng như vậy đâu,’ cô tiếp. ‘Anh ta khôngnói kiểu "Cô hãy ngủ với tôi và rồi cô có thể ung dung đến nước Anh." Thực ra,anh ta khá tế nhị. Dù sao, anh ta đã không chiếm được mọi thứ mà anh ta muốn ởtôi. Nhưng lúc tôi không còn thấy anh ta quyến rũ nữa, tôi đã có hộ chiếu trongtay. Đó là cách sự việc đã xảy ra, và khi nhận ra điều đó tôi đã có chiếc vé điTây, và tôi không muốn bỏ mất cơ hội này. Tôi nghĩ đó cũng là việc đáng hy sinhđể tìm kiếm cha mình. Vì vậy tôi đã tiếp tục cặp kè với Géza cho đến lúc có thểthoát đi Luân Đôn, không quên để lại cho anh ta một lá thư cắt đứt mối quan hệgiữa tôi và anh ta. Ít nhất, tôi muốn tỏ ra trung thực về vấn đề đó. Chắc hẳnanh ta đã rất giận, dù sau đó chưa bao giờ viết cho tôi một lá thư.’
" ‘Và làm thế nào cô biết anh ta làm việc cho lực lượng cảnhsát mật?’
"Cô bật cười. ‘Anh ta là người huênh hoang nên không thể giữkín chuyện đó. Anh ta cũng muốn gây ấn tượng với tôi. Tôi không dám nói ra vớianh ta là tôi đã kinh sợ hơn là có ấn tượng. Anh ta kể với tôi về những ngườimà anh ta đã bỏ tù, đã tra tấn, thậm chí còn nhấn mạnh rằng còn có những chuyệntồi tệ hơn. Rốt cuộc, làm sao mà không ghê tởm một con người như vậy được.’
" ‘Tôi chẳng vui vẻ gì khi nghe chuyện này, bởi anh ta đangchú ý đến động thái của tôi,’ cha nói. ‘Nhưng tôi mừng khi biết cô cảm nhận vềanh ta như vậy.’
" ‘Anh nghĩ gì vậy?’ cô thốt lên. ‘Tôi đã cố tránh xa anh tangay từ phút đầu tiên chúng ta đến đây kia mà.’
" ‘Nhưng tôi cảm nhận cô vẫn còn một cảm giác khó tả nào đấykhi nhìn thấy hắn ở hội nghị,’ cha thú nhận. ‘Tôi không thể không nghĩ cô đãyêu hoặc vẫn còn yêu hắn ta, một điều gì đại loại như vậy.’
" ‘Không.’ Cô lắc đầu, nhìn dòng nước tối đen. ‘Tôi khôngthể yêu một kẻ chuyên đi hỏi cung - một kẻ chuyên tra tấn - và có lẽ còn là mộttên sát nhân. Và nếu tôi không chấp nhận anh ta vì tất cả lý do đó - thì trongquá khứ và ngay cả hiện tại - còn có nhiều điều khác buộc tôi phải cự tuyệt anhta.’ Cô khẽ quay qua cha, nhưng không nhìn vào ánh mắt đăm đăm của cha. ‘Đó cóthể là những điều nhỏ nhặt hơn, nhưng không phải không quan trọng. Anh ta khôngphải là người có lòng tốt. Anh ta không biết khi nào thì phải nói một điều gìđó để an ủi người khác, hoặc khi nào thì nên im lặng. Thực sự, anh ta không mấyquan tâm đến lịch sử. Anh ta không có đôi mắt xám hiền lành, đôi mày rậm vàkhông bao giờ xắn tay áo lên tận khuỷu.’ Cha nhìn cô chăm chăm, và giờ đến lượtcô nhìn thẳng vào mặt cha với một sự can đảm đầy quyết tâm: ‘Tóm lại, vấn đềtrầm trọng nhất của anh ta là… anh ta không phải là anh.’
"Không thể đoán cô đang nghĩ gì qua ánh mắt nhìn đăm đăm đó,nhưng sau đó một lát cô bắt đầu mỉm cười, tựa như phải gắng gượng, giống nhưphải tự đấu tranh với bản thân, và đó là nụ cười dễ thương nhất trong tất cảphụ nữ trong gia đình cô. Cha cũng nhìn cô chăm chăm, một sự tĩnh lặng đầy hoàinghi, và rồi siết chặt cô trong vòng tay, hôn đắm đuối. ‘Anh nghĩ gì?’ cô thìthầm ngay khi cha để cô có dịp. ‘Anh đang nghĩ gì vậy?’
"Chúng ta đứng ở đó rất lâu - có lẽ một giờ đồng hồ cũng nên- rồi cô bất chợt thoái lui, thốt ra một tiếng rên, và đưa tay lên cổ. ‘Gì vậyem?’ cha vội hỏi.
"Cô ngập ngừng một lát. ‘Vết thương của em,’ cô từ tốn nói.‘Nó đã lành, nhưng đôi khi em thoáng thấy đau. Lúc nãy em vừa chợt nghĩ - nếuem không biết anh thì sao nhỉ?’
"Chúng ta lại đăm đăm nhìn nhau. ‘Để anh xem vết thương,’cha nói. ‘Helen, cho anh xem vết thương nào.’
"Không nói lời nào, cô tháo khăn quàng và ngẩng cằm lên dướiánh sáng đèn đường. Cha nhìn thấy trên làn da cổ khỏe mạnh hai vết màu tím, gầnnhư đã liền miệng. Cha cảm thấy bớt sợ một chút; từ khi bị tấn công lần đầu đếnnay, rõ ràng cô không bị cắn lần nào nữa. Cha cúi sát, liếm vào vết thương.
" ‘Ôi, đừng, anh Paul!’ cô la lên, lùi lại.
" ‘Không sao đâu,’ cha thì thầm. ‘Chính anh sẽ chữa lành vếtthương.’ Cha nhìn vào mặt cô. ‘Em thấy đau à?’
" ‘Không, dễ chịu chứ,’ cô thừa nhận, nhưng rồi lại đưa taylên chỗ vết thương, gần như để che lại, và một lát sau quàng khăn lại. Chabiết, chính vì cô chỉ bị nhiễm nhẹ nên cha cần phải trông chừng cô cẩn thậnhơn. Cha thò tay vào túi. ‘Lẽ ra chúng ta phải làm việc này lâu rồi. Anh muốnem mang cái này.’ Đó là một trong những thánh giá nhỏ của nhà thờ Saint Mary màchúng ta đã mang theo từ quê nhà. Cha đeo nó vào cổ Helen, để cho cây thánh giákín đáo nằm dưới chiếc khăn quàng. Dường như Helen buông một tiếng thở phào nhẹnhõm khi đưa tay sờ vào chiếc thánh giá.
" ‘Anh biết đấy, em không phải là người theo đạo, và em cũngcảm thấy mình có quá nhiều tố chất của người làm khoa học…’
" ‘Anh biết. Vậy lúc ở nhà thờ Saint Mary thì sao?’
" ‘Lúc ở nhà thờ Saint Mary?’ Cô cau mày.
" ‘Ở Mỹ, gần trường đại học. Khi đến đó để đọc những lá thưcủa thầy Rossi với anh, em đã vẩy nước thánh lên trán.’
"Cô trầm ngâm một lúc. ‘Vâng, đúng vậy. Nhưng đó không phảilà đức tin. Chỉ là một cử chỉ xuất phát từ cảm giác nhớ nhà.’
"Chúng ta thong thả quay trở lại, lặng lẽ bước qua cầu vànhững con đường tối đen, đi tách khỏi nhau. Nhưng cha vẫn còn cảm nhận vòng taycô ôm lấy người cha.
" ‘Anh đến phòng em nhé,’ cha thì thầm khi trông thấy kháchsạn.
" ‘Ở đây không được đâu.’ Cha nghĩ bờ môi cô đã run lên.‘Chúng ta đang bị theo dõi.’
"Cha không nhắc lại yêu cầu của mình và mừng vì ở quầy tiếptân khách sạn đã có thứ khiến chúng ta lảng khỏi chuyện này. Lúc cha hỏi lấychìa khóa phòng, tay nhân viên trực đã giao chìa khóa cho cha cùng với mảnhgiấy có nguệch ngoạc những chữ tiếng Đức: Giáo sư Turgut có gọi và muốn cha gọilại. Helen đứng chờ trong lúc cha làm thủ tục gọi điện thoại và không quên dúiít tiền cho tay nhân viên - những ngày ở nơi chốn này, cha đã biết khom lưngcúi đầu một chút - và sau đó, miệt mài quay số một lúc lâu, cho đến khi nghetiếng chuông ở phía bên kia, nghe rất xa. Turgut trả lời như gầm lên, rồi nhanhchóng chuyển sang tiếng Anh. ‘Paul, quý hóa quá! Cám ơn trời vì anh đã gọi lại.Tôi có tin tức cho anh đây - tin quan trọng đấy!’
"Tim cha như muốn nhảy lên cổ họng. ‘Ông đã tìm thấy - Tấmbản đồ? Ngôi mộ? Hay ông Rossi?’
" ‘Ồ không đâu, anh bạn, chẳng có gì kỳ diệu như vậy đâu.Nhưng lá thư Selim tìm thấy đã được dịch xong và đó là một tài liệu gây sửngsốt đấy. Nó được một tu sĩ Chính Thống giáo viết ở Istanbul, năm 1477. Anh ngherõ chứ?’
" ‘Vâng, rõ!’ cha hét to khiến tay nhân viên trực khách sạnnhìn cha trừng trừng, Helen trông có vẻ lo lắng. ‘Ông tiếp tục đi.’
" ‘Năm 1477. Còn nhiều điều khác nữa. Tôi nghĩ điều quantrọng là anh phải hiểu được thông tin của lá thư này. Tôi sẽ đưa nó cho anh khianh quay về vào ngày mai. Được chứ?’
" ‘Được!’ cha lại hét lên. ‘Nhưng trong thư có nói là ngườita đã chôn cất - hắn - ở Istanbul không?’ Helen lắc đầu, cha hiểu ý cô - đườngdây có thể bị nghe lén.
" ‘Theo lá thư đó thì tôi chưa thể nói gì,’ Turgut ồm ồmnói. ‘Tôi vẫn không chắc người ta chôn cất hắn ở đâu, nhưng khả năng chắc chắnlà ngôi mộ không có ở đây. Tôi nghĩ anh phải sẵn sàng cho một chuyến đi khácthôi. Chắc hẳn anh sẽ lại cần đến sự giúp đỡ của bà bác tốt bụng kia đấy.’ Dùâm thanh bị nhiễu âm, cha vẫn nghe có nét mỉa mai trong giọng nói của ông ta.
" ‘Một chuyến đi khác? Nhưng đi đâu?’
" ‘Đến Bungari!’ Turgut hét lên, nghe rất xa.
"Cha nhìn Helen chằm chằm, ống nghe tuột ra khỏi tay.‘Bungari ư?’ "
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Truy Tìm Dracula
Elizabeth Kostova
Truy Tìm Dracula - Elizabeth Kostova
https://isach.info/story.php?story=truy_tim_dracula__elizabeth_kostova