Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trái Tim Hoàng Gia
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 48
B
ây giờ là buổi sáng Chủ nhật muộn và cà phê ở khắp nơi. Trên quầy. Trên sàn nhà. Trên chân tôi. Tôi đang hơi loạng choạng. Tối qua tôi uống bốn viên an thần. Sau vụ đụng độ với bố. Thế là nhiều hơn bình thường. Chúng làm giảm nỗi đau và gần như mọi thứ khác nữa. Chân tay tôi gần như không thể cử động chính xác được.
Tôi cố ra được khỏi giường, mặc quần áo vào, và loạng choạng ra bếp lấy một tách cà phê. Nhưng kiểu gì đó tôi cứ cầm trượt cái tách. Tôi dọn dẹp chỗ cà phê bị đổ rồi vào phòng khách, ở đó bố tôi đang ngồi trên ghế, đọc đề cương của tôi. Tôi ngồi xuống đối diện và nhìn ông.
Trông ông khá tập trung. Tốt lắm. Sau vài phút ông nhìn lên tôi. Như thể ông chỉ vừa mới nhận ra là tôi ngồi đó. “Sao ạ?” tôi nói. “Tuyệt lắm, Andi ạ. Một đề cương rất ổn. Bố phải thừa nhận là bố đã hơi ngờ hoặc về chủ đề này…” “Thật hả bố? Con không biết gì đấy.” “… nhưng con đã làm rất tốt.
Cả đề cương và phần giới thiệu. Rất toàn diện. Ai mà biết được toán học lại hiện diện nhiều thế trong âm nhạc?” “Ừm… nhạc sĩ ạ?” “Giờ thì con chỉ phải viết cho xong luận văn. Chắc không vấn đề gì. Con có thời gian tới tận tháng Năm mà.” “Hoàn thành nó để con có thể tốt nghiệp.” “Dĩ nhiên rồi.” “Rồi thì sao? Vào Stanford ạ? Con không muốn vào Stanford.” Ông ngập ngừng rồi nói, “Mình sẽ bàn chuyện đó sau.” Nghĩa là ông sẽ nói và bảo với tôi tất cả những lý do tại sao trường nhạc là một ý tưởng tồi.
Và tôi sẽ nghe. Chừng mười giây. Rồi tôi sẽ nổi đóa lên. Và ông sẽ nổi đóa. Và rồi sẽ là trận chiến Armageddon. Lúc nào giữa chúng tôi cũng thế. Và có lẽ sẽ luôn như thế. Nhưng tôi không nói ra như vậy. Tôi chẳng nói gì. Bởi vì ông vừa cho phép tôi bay về nhà tối hôm nay và tôi sẽ không làm gì – không làm gì cả – khiến chuyện đó bị phá hỏng.
“Vậy…” ông nói, phá tan sự im lặng. “Con có vé rồi chứ? Hộ chiếu?” “Con chuẩn bị mọi thứ rồi, bố. Xong xuôi cả rồi.” “Khi con đi bố sẽ không có ở nhà. Bố sẽ ở lab cả ngày. Vì thế đừng quên gọi tới hãng hàng không trước khi con đi. Phòng khi họ có biểu tình. Bố không muốn con bị bơ vơ ở Orly.” “Không đâu ạ.” “Gọi cho bố khi con về tới nhà.
Và nhớ liên lạc thường xuyên với bác Gupta. Bố cũng sẽ gọi cho bác ấy. Và Andi này…” Di động của tôi đổ chuông. Hoan hô. Điện thoại cứu tôi rồi. “Xin lỗi bố,” tôi nói, đi vào bếp trả lời. “Chào cậu,” giọng ở đầu kia vang lên. Là Vijay. “Ồ, chào,” tôi nói. Tôi đã tưởng – chà, hy vọng đến tuyệt vọng – là Virgil sẽ gọi.
“Chà. Nghe được giọng cậu vui quá.” “Tớ xin lỗi, V. Tớ đang hơi mơ màng. Tưởng cậu là ai khác.” “Ừm… nhắc lại cho tớ biết tại sao tớ vẫn chơi với cậu nhỉ?” “Tớ đang nghĩ… vẫn đang nghĩ… xin lỗi. Không nghĩ ra được lý do nào cả.” “Haha.” “Sao cậu dậy sớm thế? Ở đây đang là buổi trưa, tức là mới sáu giờ sáng ở Brooklyn.” “Tớ vừa nói chuyện điện thoại với văn phòng truyền thông của vua Abdullah.
Phải tới lần thứ mười rồi ấy. Cuối cùng họ bảo tớ gửi luận văn tới và họ sẽ cố đưa cho ông nhận xét.” “Tuyệt quá.” “Ừa. Tớ vui lắm. Lần tới tớ sẽ thử gửi tới quốc vương Tajikistan xem sao. Đề cương của cậu thế nào rồi?” Tôi kể cho cậu tất cả những việc tôi đã làm, rằng bố đã khen ngợi nó và mai tôi về tới nhà rồi.
Cậu ngạc nhiên. Và sung sướng. Và đột nhiên bảo tôi phải viết cho xong chứ đừng làm hỏng nó. “Tớ rất cảm động khi cậu tin tưởng tớ,” tôi nói. “Nghe này, lý do tớ gọi cho cậu là báo cho cậu biết là Nhiệm vụ Van Gogh đã hoàn thành,” cậu nói. “Tớ đã lén đưa tất cả mọi thứ cho mẹ cậu vào chiều hôm qua.
Tớ đã nhờ Kavita giúp tớ. Chị ấy mặc kurta và quần thụng. Bọn tớ dán các tuýp sơn và cọ vào chân chị ấy. Cho các thứ đồ mua ở chợ giời vào ba lô và cột quanh bụng chị ấy. Giả vờ chị ấy mang thai. Đám bảo vệ không kiểm tra chị ấy.” Tôi không biết mình đã làm gì để xứng đáng có được một người bạn như Vijay.
Nhưng dù có làm gì thì chắc là tôi đã làm ở kiếp nào đó chứ không phải kiếp này. “Tuyệt quá, V ơi, cám ơn cậu,” tôi nói. “Cám ơn cậu rất nhiều. Mẹ tớ có thích không?” “Ban đầu bà hơi hoang mang. Như kiểu một bà vợ Stepford ấy. Nhưng khi bọn tớ đưa cho bà xem những thứ bọn tớ mang vào, và nói với bà là cậu gửi, thì bà phấn chấn lên.
Bắt đầu vẽ ngay lập tức. Lên tường trong phòng.” “Tuyệt quá. Thế bác sĩ có ở đó không? Một gã ngu xuẩn mặc áo choàng trắng ấy? Ông ta có cố ngăn bà lại không?” “Có cả tá những gã ngu ngốc mặc áo choàng trắng xung quanh. Đó là bệnh viện cơ mà. Nhưng khi bọn tớ ở đó thì chẳng ai đến cả.
Lúc đó là cuối giờ thăm bệnh nhân. Thứ Bảy. Có khi ông ta đang ở nhà.” “Hay quá. Tớ nợ cậu nhiều quá, Vijay ạ.” “Có gì đâu. À mà cám ơn cậu về mấy con búp bê hình nộm nhé. Cực dễ thương. Medvedev với Talabani khó tìm lắm ấy.” Tôi phá lên cười. Chỉ có Vijay Gupta mới nghĩ búp bê hình nộm các chính trị gia dễ thương.
Hôm đi tìm đồ tặng mẹ, tôi thấy vài con, thế là tôi gửi FedEx về cho cậu. “Ồ mà còn chuyện này nữa… Tớ phải chào cậu hộ Nick. Nó lại bị bắt.” “Vì vụ gì?” “Vì đâm vào một cái hình nộm bong bóng Ronald McDold khổng lồ ở Court Street.” “Không thể nào.” “Có chứ. Cái con đó lớn lắm, phải cao tới ba mét.
Một đứa nhỏ khóc, không chịu đi qua. Vú em kéo nó tới quán Ăn Vui vẻ và nó cứ nói là nó không muốn vui vẻ. Nick thấy thương cho nó. Nó lấy con dao quân đội Thụy Sỹ ra và đâm vào con Mickey D. Tớ tận mắt chứng kiến luôn.” Vijay phá lên cười nhưng tôi thì không. Tôi tin chắc là Nick lại xỉn.
Hoặc là say thuốc. Và tôi biết vì sao cậu đã như thế, tại sao bây giờ cậu lại như thế, lúc nào cũng vậy. “Cậu không tin nổi có bao nhiêu người đã vỗ tay đâu. Nó bị bắt nhưng rồi được bảo lãnh ra. Lại một lần nữa. Nó sẽ chứng minh là mình bị điên. Nó bảo nó bị chứng sợ các anh hề.” Nick khổ sở, nhưng chả liên quan gì đến bọn người hề cả.
“Chào cậu ấy hộ tớ nhé? Bảo với cậu ấy là tớ sẽ gọi cho cậu ấy ngay khi tớ về,” tôi nói. “Arden đã chia tay nó rồi,” Vijay nói. “Cô ta đang hẹn hò với Mickey Rourke. Thằng này kỳ nghỉ vừa rồi đưa nó đi Bali.” “Chả phải chuyện đó bất hợp pháp ư?” “Thực chất là không.
Hai tuần trước nó bước sang tuổi mười tám. Bender ký được hợp đồng đóng phim. Còn Simone đã vào được trường Brown.” “Thế còn Vijay Gupta thì sao?” tôi nói. “Vào được Harvard chưa?” “Vẫn chưa.” “Họ sẽ nhận cậu, V ạ. Tớ biết chắc thế. Rồi khi đó cậu sẽ từ chối họ.
Ai mà cần Jivey Leagues chứ? Đấu tranh chống lại kẻ có thế lực, đánh chết luôn. Phá hoại của công. Rồi đi học ở trường Bard.” “Chà. Được đấy. Thế chắc là họ sẽ ngạc nhiên đây.” “Vijay! Vijay Gupta!” tôi nghe tiếng gọi vẳng lên trong điện thoại. “Nghe có vẻ như con đang không gọi điện thoại nghiêm túc! Nghe có vẻ như con đang nói chuyện với một trong những đứa bạn ngu xuẩn của con!” “Tớ phải gác máy đây.
Bà mẹ rồ đang tới. Gọi cho cậu sau nhé, Andi.” “Gặp cậu sau.” Tôi mỉm cười khi gác máy, mừng khi kế hoạch của tôi đã thành công. Mừng người mẹ họa sĩ của tôi đã vẽ trở lại – dù là vẽ lên một bức tường. Có lẽ tôi có thể mang thêm cho bà các thứ. Sao lại không? Vài tiếng nữa tôi mới phải ra sân bay, và Clignancourt, chợ trời lớn của Paris, hôm nay có mở cửa.
Tôi quyết định sẽ đi. Tôi lấy túi và áo khoác, bảo bố tôi sẽ ra ngoài. Ông hỏi tôi có tiền euro để tới sân bay và đô-la để gọi taxi từ JFK về Brooklyn chưa. Nhưng trước khi tôi kịp trả lời thì điện thoại của ông đổ chuông. “Chào, Matt,” ông nói. Ông nhìn đồng hồ. “Sao lại gọi cho tôi sớm thế? Có chuyện gì à?” Matt.
Đó là tên của bác sĩ Becker. Tôi tự hỏi không biết ông ta có phải đi thăm bệnh hôm nay không. Nếu ông ta nhìn thấy bức tường trong phòng mẹ thì sao? Tôi tự hỏi không biết có phải tình cờ không mà ông biết được ai đã gửi họa phẩm cho mẹ tôi. Đến lúc phải chạy rồi. “Andi, đợi đã…,” bố nói.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trái Tim Hoàng Gia
Jennifer Donnelly
Trái Tim Hoàng Gia - Jennifer Donnelly
https://isach.info/story.php?story=trai_tim_hoang_gia__jennifer_donnelly