Chương 48: Cảm Ơn Ông Xã Tác Thành
ố Thiên Tầm khựng lại, bám vào tay vịn cầu thang.
“Thế nào? Sợ rồi hả?” Cảnh Nam Kiêu chế giễu nhìn Cố Thiên Tầm đứng lại, mắt anh lóe lên tia nhìn đắc ý, “Nếu như không muốn ly hôn, bây giờ cô quỳ xuống cầu xin tôi, không biết chừng tôi còn có thể tha cho cô lần này.”
Quỳ xuống cầu xin anh ta? Cố Thiên Tầm bật cười, thở dài tự trách, ngày xưa mình điên rồi mới yêu người đàn ông như anh ta. Thật điên rồi nên mới để cho anh ta dày vò hành hạ đến mức hồ đồ hai năm trời nay.
Cô quay người lại, lãnh đạm nhìn anh ta một lượt từ trên xuống dưới.
“Được, ly hôn càng đúng ý của tôi.” Sau đó, cô mỉm cười dịu dàng, giọng mềm mại đi nhiều: “Cảm ơn ông xã tác thành.”
Cảnh Nam Kiêu tức giận đến mức mặt vừa tái vừa trắng, đầu óc trống rỗng. Vừa mấy ngày trước cô ta còn thề thốt cả đời này sẽ không ly hôn, vừa dụ dỗ được Mộ Dạ Bạch đã thay lòng đổi dạ rồi?
.....
Đàn bà thay lòng đổi dạ đều nhanh như vậy hay sao?
“Cố Thiên Tầm, cô ** đứng lại cho tôi!” Đến lúc anh ta nói ra câu này thì cô đã đi lên gác rồi. Cảnh Nam Kiêu chạy đuổi theo lên, đưa tay giữ lấy cánh tay cô.
Tim cô đau nhói, quay đầu lại lạnh lùng nhìn anh ta: “Sao hả? Hối hận rồi sao? Thấy tôi đáng yêu hơn tình đầu của anh nên giờ không muốn ly hôn nữa hả?”
Cô hỏi dồn một tràng, không để cho Cảnh Nam Kiêu đường thoát, khiến anh ta cứng họng.
Đúng....
Chính vào giây phút cô nói ly hôn, anh đột nhiên không muốn ly hôn nữa. Chết tiệt! Anh không muốn buông tha cho cô dễ dàng như vậy!
Thế nhưng anh lại buông ra những lời cay độc: “Haha, cô đáng yêu hơn Tư Lam? Cố Thiên Tầm, cô đang mơ à? Trong mắt tôi, cô thậm chí còn không xứng để mang ra so sánh với cô ấy!”
Cô chớp mắt, cố kềm chế để nước mắt không hoen ra khỏi tròng.
Anh ta nói tiếp: “Cuộc hôn nhân này đã đến lúc ly dị rồi! Chiếc giày rách người khác từng xỏ vào, Cảnh Nam Kiêu tôi không thèm!”
Giày rách...
Hai từ sắc lạnh đó vang lên, khiến thân người mảnh mai của cô run rẩy, suýt chút nữa không đứng vững.
“Hoang đường! Hai đứa muốn ly hôn đã hỏi ta chưa? Ta đồng ý chưa hả?” Một giọng nói trầm lớn vang lên trong không gian, khiến người ta giật thót mình.
Hai người đang cãi cọ bỗng chốc im bặt nhìn sang, Cảnh Thanh Phong uy nghiêm đứng dưới nhà, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người họ, ra lệnh: “Cả hai đứa xuống đây ngay!”
Hai bên của Cảnh Thanh Phong là mẹ con Trần Di và Cảnh Dao. Hiển nhiên câu nói cuối cùng của Cảnh Nam Kiêu đã bị Trần Di nghe thấy, bà ta gặng hỏi: “Nam Kiêu, chiếc giày bị người khác xỏ vào là sao hả? Cô ta ngoại tình rồi?”
Cảnh Dao trừng mắt lên hỏi: “Cố Thiên Tầm, đêm qua cô không về nhà, hóa ra là lén lút tằng tịu với người đàn ông khác sao?”
Cố Thiên Tầm không nói năng gì, hít vào một hơi sâu, trấn tĩnh lại, gạt Cảnh Nam Kiêu ra đi xuống dưới nhà.
Cô cảm thấy rất mệt, là một cảm giác mệt mỏi từ trong nơi sâu thẳm nhất của trái tim....
Cô đã chán nản không buồn phản bác nữa rồi.
Trần Di bị thái độ đó của cô làm cho sốt ruột, mở mồm chửi mắng: “Cố Thiên Tầm cô là loại đàn bà mất nết, cô...”
“Bà im đi cho tôi!” Cảnh Thanh Phong lạnh lùng lên tiếng khiến những lời chửi mắng trong miệng Trần Di đành phải nén lại.
Tổng Tài, Ly Hôn Đi! Tổng Tài, Ly Hôn Đi! - Không rõ...