Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tôi Ghét Anh Đồ Du Côn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 49
N
gồi trên taxi mà lòng tôi rối bời, nhớ lại cuộc nói chuyện qua điện thoại vừa nãy với Dương:
” – Hiện tại tình hình đang nguy cấp lắm rồi, Phong đang trong tình trạng nguy hiểm
– Cái gì? Cậu ta bị làm sao? Cậu mau nói cho tôi biết đi, nhanh lên
– Không biết đã xảy ra chuyện gì mà hôm qua nó đi uống rượu ở quán bar rồi say rượu đánh nhau với bọn du côn ở băng đảng khác, bị bọn chó ấy đánh lén dùng dao đâm cho một nhát…..
– Cái gì??? Vậy bây h cậu ta sao rồi, đã ngủm củ đèo chưa? _ tôi sốt sắng hỏi lại.
– Hiện nó bị thương khá nặng và mất máu rất nhiều, đang hôn mê bất tỉnh.
– Thế cậu đã đưa cậu ta đến bệnh viện chưa?
– Tôi đã định đưa nó đi bệnh viện, nhưng nó nhất quyết không chịu cứ nằm lì ở nhà, trong cơn mê sảng nó cứ liên tục gọi tên cô, tôi không biết nên làm gì đành gọi cô đến, bây h chỉ có cô mới giúp được nó thôi.
– Được rồi, tôi đến ngay đây …………..”
Chiếc xe taxi dừng lại trước ngôi biệt thự của nhà Phong, tôi trả tiền rồi vội vã mở của chạy xuống bấm chuông cửa, một người quản gia già bước ra lễ phép hỏi tôi:
– Thưa cô, cô cần tìm ai ạ?
– Dạ, cho cháu gặp Phong, cháu là bạn của cậu ấy. Phong hiện đang ở đâu ạ?
– Thiếu gia đang nghỉ trên phòng, để tôi đưa cô lên_ Người quản gia già nói rồi dẫn tôi vào nhà, tôi thật sự choáng ngợp trước sự giàu có của ngôi nhà này, mọi thứ được bày biện ở đây toàn là đồ đẹp và đắt tiền, nhưng căn nhà này lại đem đến cho tôi một cảm giác trống vắng và hiu quạnh.
Nhưng thôi bây giờ không phải là lúc ngắm nghía căn nhà, trước tiên phải xem xét tình hình của chủ nó đã. Ông quản gia dẫn tôi lên lầu rồi chỉ vào căn phòng có cánh cửa gỗ màu đen cúi đầu nói:
– Đây là phòng thiếu gia, cô cứ tự nhiên, tôi xin phép được đi trước.
Nói rồi ông quản gia quay quả bước đi, còn lại một mình tôi cố gắng kiềm chế mọi cảm xúc, lấy tay chặn lồng ngực đang đập liên hồi, run run giơ tay lên kéo cánh cửa gỗ màu đen ra và bước vào phòng.
Khi vừa bước vào phòng, Tôi gần như chết sững lại, vội đưa tay lên bịt chặt lấy miệng, Phong đang nằm im lìm trên giường, cả người không nhúc nhích, khuôn mặt đẹp trai thanh tú của hắn trông xanh xao nhạt nhợt đến đau lòng, đang ngồi túc trực ngay bên cạnh hắn là Dương, thấy tôi bước vào cậu ta chỉ khẽ ngước khuôn mặt buồn bã lên, lắc đầu thở dài thểu não nói:
– Nó cứ hôn mê như vậy từ hôm qua đến giờ, tình trạng này cứ kéo dài tôi e…. là sẽ không ổn.
Trái tim tôi như bị ai cào xé, những cơn nấc nghẹn lại trong cổ họng, nước mắt cứ lã chã tuôn rơi, cuối cùng không kiềm chế được bản thân, tôi lao đến bên giường Phong, lắc người hắn như điên gào lên đau khổ:
– Tên ngốc này huhu.. cậu có dậy mau không, nếu cậu không dậy tôi sẽ cho bom phá nhà cậu đấy, dậy mau lên..huhu tôi xin cậu đứng dậy đi mà, mở mắt ra nhìn tôi đi,…. Cậu có biết cậu nhẫn tâm thế nào không? Suốt một tuần qua cậu không thèm nhắn tin, không thèm gọi điện cũng không đến gặp tôi, huhu cậu có biết tôi nhớ cậu thế nào không hả? Đồ ngốc kia…. Sao cậu lại khiến tôi phải bận tâm nhiều như thế hả? hức hức…. Cậu khiến tôi thích cậu xong rồi biến thành như thế này đây à? Cậu muốn tôi ân hận suốt đời phải không? Cậu là tên xấu xa, tệ bạc nhất mà tôi từng biết,…… huhuhu
Tôi cứ lắc vai hắn và khóc ròng như thế, những giọt nước mắt tuôn xối xả, tại sao ông trời lại bày trò trớ trêu như vậy, tại sao bây h tôi mới nhận ra rằng mình đã thích Phong như thế nào, tôi phải làm sao đây, chẳng lẽ đây là sự trừng phạt dành cho tôi?
Mặc kệ lời năn nỉ ỉ ôi của tôi, Phong vẫn nằm im lìm, khuôn mặt thanh tú nhợt nhạt không hề động đậy đến một cái mi mắt, tôi tuyệt vọng ngồi xụp xuống ôm mặt nức nở, ở bên cạnh nhìn thấy cảnh đó, Dương chỉ khẽ lắc đầu nhẹ nhàng nói:
– Tôi ra ngoài một chút, cô ở đây với nó nhớ.
Nói xong cậu ta đút tay vào bọc quần, đẩy cửa bước ra ngoài, còn lại mình tôi và Phong ở trong phòng, tôi đau khổ áp bàn tay của hắn vào má mình thì thầm:
– Tỉnh lại đi, tôi xin cậu đấy……
Một lúc lâu sau vì quá kiệt sức sau trận gào cộng khóc của mình, tôi gục xuống bên giường Phong ngủ ngon lành, nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mi…..
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tôi cựa mình thức dậy, điều đầu tiên tôi biết là mình đang nằm trên một chiếc giường vô cùng êm ái, thoang thoảng trong gió một mùi hương rất quen thuộc, tôi khẽ mở mắt, đưa tay gãi gãi cái đầu…..
– Ngủ ngon chứ?_ một giọng nói lạnh lùng vang lên.
– Ừm, ngon lắm… _ tôi chem chép miệng, thỏa mãn đáp lại, đột nhiên nhận ra điều kì lạ ở đây, ngay lập tức, tôi mở to mắt ra nhìn….
– Á…_ tôi hét lên rồi bật dậy như cái lò xo, đầu đập vào thành giường, đau ứa nước mắt.
Đập vào mắt tôi là khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Phong, hắn đang nằm ngay bên cạnh tôi, một tay hắn chống lấy mặt nhìn tôi chăm chú, đôi mắt ánh lên sự thích thú, tôi mếu máo xoa xoa lấy cục u trên đầu lắp bắp hỏi:
– Sa..o cậu lại ở đây?
– Sao tôi lại không được ở đây?_ hắn ranh mãnh hỏi lại.
Chẳng lẽ, tôi đã chết theo hắn và đây là thiên đường, tôi bàng hoàng nghĩ, mặt nghệt ra như cá chết trôi rồi lập cập nói:
– Đây là thiên đàng à? Tôi chết rồi ư?_ rồi tôi ôm mặt kêu lên thống thiết_ huhuhu tôi chưa muốn chết đâu, tại sao tôi lại phải chết theo cậu, đồ PX, đồ sao chổi tôi còn biết bao nhiêu việc chưa làm, bao nhiêu món ngon chưa thưởng thức, huhuhu bố ơi, mẹ ơi, cứu con…
– Này, cậu bị ấm đầu đấy à? Chết mới chóc cái gì, đây là phòng tôi chứ thiên đàng nào mà thiên đàng_ Phong nhíu mày nhìn tôi cau có nói.
Nghe thế tôi nín khóc ngay lập tức, chơm chớp mắt hỏi hắn bằng giọng hồ nghi:
– Thế nghĩa là cậu vẫn chưa chết à?
– Hừ… tôi biết là cậu ghét tôi những cũng có cần phải rủa tôi chết không?
– Thế không phải cậu bị thương nặng đang hôn mê bất tỉnh à?_ tôi nhíu mày hỏi lại.
– Bậy, hôm qua đúng là tôi có dầm mưa bị cảm, nhưng cũng chưa đến nỗi bị thương nặng và hôn mê bất tỉnh đâu_ hắn nhăn nhó nói.
Tôi thì cứ ngớ ra, chẳng hiểu gì cả, rồi vẫn cảm thấy hơi nghi ngờ, tôi vung tay lật tung cái chăn lên, ngó khắp người hắn, nhưng tuyệt nhiên không hề thấy có sự xuất hiện của một vết thương nào cả, Phong thấy tôi như vậy thì ngó chăm chăm nhíu mày dò hỏi:
– Này, cậu bị làm sao thế?
– Tôi hỏi lại cậu có phải hôm qua, cậu đi uống rượu bị người ta đâm lén không?
Hắn ngớ ra trước câu hỏi của tôi, rồi bật cười ha hả:
– Hahaha, rõ vớ vẩn, thằng nào mà đâm lén được tôi thì đã trở thành đại võ sư của thế giới rồi_ hắn tự mãn nói.
Nhưng tôi không thèm để ý đến những lời của hắn, lửa giận trong người đang bốc lên ngùn ngụt, tôi ghì chặt cái chăn, gằn giọng hét lên:
– PHAN_ MẠNH_ DƯƠNG…
Tôi vừa dứt lời thì tên Dương đã xuất hiện ngay ở cửa ra vào, hắn đứng dựa lưng vào thành cửa, khoanh tay trước ngực, nhếch mép “ngây thơ” hỏi:
– Ủa, có việc gì mà réo tên tôi to thế? Ô Phong, mày đã dậy rồi à? Vừa đúng lúc nhỉ? kha kha.
Không hẹn mà gặp tôi và Phong cùng quay ra nhìn hắn, ngay lúc này đây tôi chỉ muốn nắm lấy cái tóc hắn úp xuống bồn cầu cho bõ tức, tôi nghiến răng trèo trẹo nhìn hắn bằng con mắt nảy lửa, vớ lấy cái gối, đáp cật lực về phía hắn hét lên:
– Đồ không có tim, sao cậu dám lừa tôi hả?
Nhưng cái gối của tôi chẳng xi nhê gì đối với Dương, hắn nhanh nhẹn cúi xuống rồi giơ tay bắt lấy cái gối cười hề hề:
– Ấy ấy đừng giận, giận lên mặt nổi mụn đấy.
Phong ở bên cạnh nhíu mày tỏ vẻ không hiểu rồi liếc ánh mắt nghi hoặc về phía Dương, hỏi:
– Mày đang làm cái trò gì thế? Sao cậu ta lại ở đây?_ hắn nói rồi chỉ sang tôi sau đó nhăn trán đưa tay lên quệt mũi ngờ vực nói_ mà tao ngủ bao lâu rồi? Có phải hôm qua mày đã bỏ gì vào cốc nước của tao không?
– Haha, không hổ danh là bạn tao, thông minh lắm, tao có cho cái gì đâu, chỉ là chút thuốc ngủ thôi mà_ Dương thản nhiên nói rồi cười hỉ hả.
– Mày dám hạ độc thủ tao?_ Phong trừng mắt quát.
– Ê ê, lại nổi giận nữa rồi, tao cho mày xem cái này đảm bảo mày hết giận luôn_ Dương nói rồi cười gian manh, đút tay vào túi quần móc ra một cái điện thoại và ném cho Phong.
Phong giơ tay chụp lấy cái máy nhíu mày hỏi:
– Cái gì đây?
– Thì mày cứ mở ra xem đi_ Dương giục
Tôi hết nhìn hai bọn họ lại nhìn cái máy trên tay Phong mà lơ ngơ chẳng hiểu gì cả. Còn Phong hắn chỉ khẽ liếc Dương một cái rồi bật cái máy lên:
< Rẹt…Rẹt…Rẹt….Tên ngốc này huhu.. cậu có dậy mau không, nếu cậu không dậy tôi sẽ cho bom phá nhà cậu đấy, dậy mau lên..huhu tôi xin cậu đứng dậy đi mà, mở mắt ra nhìn tôi đi,…. Cậu có biết cậu nhẫn tâm thế nào không? Suốt một tuần qua cậu không thèm nhắn tin, không thèm gọi điện cũng không đến gặp tôi, huhu cậu có biết tôi nhớ cậu thế nào không hả? Đồ ngốc kia…. Sao cậu lại khiến tôi phải bận tâm nhiều như thế hả? hức hức…. Cậu khiến tôi thích cậu xong rồi biến thành như thế này đây à? Cậu muốn tôi ân hận suốt đời phải không? Cậu là tên xấu xa, tệ bạc nhất mà tôi từng biết,…… huhuhu………Rẹt… Rẹt….>
Đoạn ghi âm vừa phát lên xong, một không khí âm u bao trùm lên cả căn phòng, tôi và Phong cùng chết sững lại, còn Dương thì khẽ nhìn hai đứa tôi khịt khịt mũi, cố gắng không phá lên cười đằng hắng giọng nói:
– Ừm, e hèm…. Tôi còn có việc đi trước đây.
Nói xong hắn vội vã quay đầu bỏ đi, để lại hai con người còn đang trong tình trang chết lâm sàn ở trong phòng. Ngay lúc này đây tôi chỉ muốn chết quách đi cho xong chuyện.
Chúa ơi, xin hãy nói đây chỉ là một cơn ác mộng thôi, xin người
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tôi Ghét Anh Đồ Du Côn
Thuyuuki
Tôi Ghét Anh Đồ Du Côn - Thuyuuki
https://isach.info/story.php?story=toi_ghet_anh_do_du_con__thuyuuki