Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thiết Huyết Đại Minh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 49: Xử Trí Hoàng Thái Cực Như Thế Nào?
- B
ảo vật?
Sùng Trinh Đế vui vẻ nói:
- Không biết là bảo vật gì?
- Vạn tuế, bảo vật này là...
Vương Phác cố ý dừng một chút, đợi cho mọi người không kiên nhẫn được nữa mới đột nhiên nói:
- Ngọc tỷ Truyền quốc!
Ngọc tỷ Truyền quốc!
Ngọc tỷ Truyền quốc đã thất lạc tại Đại Mạc hơn hai trăm năm rồi!
Sùng Trinh Đế và văn võ bá quan thoáng chốc ngừng thở, nhìn chằm chằm túi vải màu vàng trong tay Vương Phác. Nếu trong túi vải màu vàng này là Ngọc tỷ Truyền quốc, vậy thì nó thật sự là bảo vật được xưng tụng, hơn nữa còn là tuyệt thế bảo vật! Ngọc tỷ Truyền quốc xuất hiện đột nhiên gây cho Sùng Trinh Đế và văn võ bá quan sự chấn động mạnh mẽ vượt xa việc bắt giữ được Nô tù Hoàng Thái Cực.
Nói cho cùng, Hoàng Thái Cực chẳng qua là một tù trưởng bộ lạc tái ngoại mà thôi, mà Ngọc tỷ truyền quốc thủy chung vẫn là một cái gai trong lòng các đời Hoàng đế Đại Minh!
Nhìn chung các thời kỳ triều đại Trung Quốc đều rất chú ý tính hợp pháp của quân quyền Thiên Thụ, mà Ngọc tỷ truyền quốc chính là vật tượng trưng của quân quyền Thiên Thụ, ngươi có Ngọc tỷ truyền quốc, ngươi chính là Hoàng đế vâng mệnh với trời, nếu ngươi không có Ngọc tỷ truyền quốc, vậy ngươi cũng không phải là chân mệnh thiên tử vâng mệnh với trời, nói khó nghe một chút chính là Ngụy Vương triều, ngụy Hoàng đế!
Mà Đại Minh khởi đầu từ Hồng Vũ, Ngọc tỷ truyền quốc vẫn thất truyền.
Sùng Trinh Đế kiệt lực khống chế kích động trong lòng, nói với Lễ Bộ Thượng thư Tạ Thăng:
- Tạ ái khanh, nghiệm!
Lễ Bộ Thượng thư Tạ Thăng không dám chậm trễ, vội vàng tiến nhanh tới tiếp nhận bọc vải màu vàng trong tay Vương Phác, gỡ từng lớp từng lớp vải ra, sau đó hết sức cẩn thận lấy ra Ngọc tỷ truyền quốc hình vuông năm tấc, cùng các đại thần Lễ Bộ Thị lang Phương Phùng Niên, Trương Tứ Tri, Trần Diễn, còn có Nội các Thủ Phụ Thành Cơ Mệnh, Thứ phụ Chu Diên Nho, Ngụy Chiếu Thừa bắt đầu cẩn thận phân biệt.
Ước chừng sau nửa canh giờ, Tạ Thăng mới cẩn thận cầm Ngọc tỷ truyền quốc đứng ra quỳ rạp xuống thềm son, kích động đến nỗi ngay cả thanh âm cũng chuyến biến, kêu to:
- Vạn Tuế, chúng thần đã kiểm tra rõ thực hư, Ngọc tỷ này chính là Ngọc tỷ truyền quốc bị thất lạc tại Đại Mạc hơn hai trăm năm!
- Tốt, rất tốt!
Hoàng đế Sùng Trinh nghe vậy mừng rỡ, Ngọc tỷ truyền quốc đã trở về, đối với vương triều Đại Minh mà nói có ý nghĩa vô cùng trọng đại, đối với vương triều Đại Minh đang đứng trong thời điểm bấp bênh mà nói ý nghĩa càng trọng đại hơn. Thời phong kiến cổ đại rất mê tín, mọi người rất dễ liên hệ chuyện này với “ý trời” gì đó, cho rằng đây là điềm báo Đại Minh sắp phục hưng.
- Vương ái khanh.
Mặt rồng Sùng Trinh Đế cực kỳ vui mừng nói:
- Ngươi thay trẫm, thay Đại Minh lập công lớn rồi, ngươi nói đi, trẫm nên thưởng cho ngươi gì đây? Ngươi muốn được thưởng gì nào?
- Việc này...
Vương Phác cười nhẹ nói:
- Đây đều là Vạn Tuế hồng phúc, thần có công gì đâu, không dám xin thưởng ạ.
- Ha ha ha.
Sùng Trinh Đế cười to nói:
- Nói, cứ dũng cảm nói, ngươi muốn gì?
Vương Phác nói:
- Nói... nói thật ạ?
Sùng Trinh Đế nhìn quanh quần thần, cười to nói:
- Ha ha ha, Vương ái khanh còn hơi ngượng ngùng nha!
Quần thần cười to, không khí trên đại điện lập tức trở nên sôi nổi vô cùng. Lại nói tiếp, từ lúc Sùng Trinh Đế đăng cơ tới nay, quân thần Đại Minh chưa bao giờ vui vẻ như vậy, có một vài lão thần lớn tuổi thậm chí đã cảm động đến nước mắt tuôn đầy mặt rồi, không dễ dàng nha, vương triều Đại Minh rốt cục có dấu hiệu phục hưng rồi.
Vương Phác hít vào một hơi, lớn tiếng nói:
- Nếu như thế, thần cả gan nói, khi ở Tế Ninh quét sạch yêu nghiệt Bạch Liên đã để hai nữ tù binh Kiến Nô chạy thoát, thần hy vọng Vạn Tuế có thể miễn thần tội canh giữ bất lực, thần còn hy vọng Vạn Tuế có thể ban cho thủ hạ tướng sĩ của thần toàn bộ tài sản đã đoạt được ở Liêu Đông.
Nghe Vương Phác nói vậy, Hộ Bộ Thượng Thư Phó Thục Huấn vốn định đứng ra tấu nói, nhưng nhìn nhìn Sủng Trinh Đế đang cao hứng liền từ bỏ.
- Trẫm đồng ý.
Sùng Trinh Đế cao hứng, không chút do dự đáp:
- Ngoại trừ điều này, ngươi còn có yêu cầu khác không?
Yêu cầu này vào lúc bình thường Sùng Trinh Đố tuyệt đối không có khả năng đáp ứng, không những thế có khi còn giũa cho Vương Phác một trận, nhất là những của cải mà Vương Phác lấy được ở Liêu Đông, Sùng Trinh Đế vốn quyết định sung vào quốc khố, nhưng hiện tại, bởi vì Vương Phác đã tìm lại được Ngọc tỷ truyền quốc bị thất lạc đã lâu, nên mọi chuyện đều đáp ứng.
- Không ạ.
Vương Phác khẩn trương lắc đầu nói:
- Thần không có yêu cầu khác nào nữa.
- Ngọc tỷ truyền quốc đã trở về Đại Minh, Vương ái khanh công lao rất lớn.
Sùng Trinh Đế khẽ mỉm cười, nói tiếp:
- Chỉ thưởng chút tài vật, chỉ sợ dân chúng thiên hạ sẽ nói trẫm không phóng khoáng, như vậy đi, hôm nay trẫm ban thưởng cho khanh một khối kim bài miễn tử, sau này khanh hoặc hậu nhân của khanh phạm phải tử tội, chỉ cần lấy ra kim bài miễn tử này thì tính mạng không phải lo.
Dứt lời, Sùng Trinh Đế tháo một khối kim bài trên hông xuống, lệnh Vương Thừa Ân giao cho Vương Phác.
Quần thần ồ lên, kim bài miễn tử? Đây chính là vinh hạnh vô thượng đó nha!
Vương Phác nhận kim bài miễn tử từ trong tay Vương Thừa An, mừng rỡ nói:
- Đa tạ Vạn Tuế gia.
Tốt quá, Vương Phác thật sự thích thứ đồ chơi này.
- Ha ha ha.
Sùng Trinh Đế cười to ba tiếng, nói tiếp:
- Ngươi tới, dẫn Nô tù Kiến Nô Hoàng Thái Cực vào!
Vương Thừa Ân vội vàng bước lên hai bước, cao giọng hô:
- Vạn tuế có chỉ, mang Hoàng Thái Cực...
Hai gã Đại Hán tướng quân chờ ngoài điện đã lâu lập tức áp tải Hoàng Thái Cực lên đại điện, Hoàng Thái Cực tuy rằng đã là tù nhân, sau khi vào điện vẫn ngang nhiên không quỳ, vẻ mặt thản nhiên.
- Hoàng Thái Cực, vì sao thấy trẫm lại không quỳ?
Thanh âm của Sùng Trinh Đế tuy rằng không nặng, nhưng có thể nghe ra một khí tức không giận tự uy.
Hoàng Thái Cực hừ mũi một tiếng, hiên ngang nói:
- Trẫm cũng là vua một nước, không cần phải quỳ trước ngươi.
- Làm càn!
Lễ Bộ Thượng thư Tạ Thăng đứng ra nổi giận nói:
- Đám Man di các ngươi mà dám xưng là nước ư, Man tù bộ lạc cũng dám ngông cuồng xưng tôn ư, quả thật là vượn đội mũ người, chẳng biết xấu hổ.
- Thật sao?
Hoàng Thái Cực thản nhiên phản kích:
- Nếu Đại Minh là Thiên triều thượng quốc, mà Đại Thanh ta chi là một dúm Man di, nhưng vì sao mấy chục năm qua Thiên triều thượng quốc lại bị Man di đánh cho mất đất, liên tiếp thất bại chứ? Đây chính là Thiên ý thượng thừa, dân tâm hạ thuận, Đại Thanh ta long hưng Liêu Đông, lấy được Đại Minh cũng là chiều hướng phát triển!
Nội các Thủ Phụ Thành Cơ Mệnh đứng ra khỏi hàng trách mắng:
- Các ngươi là dã nhân, đã được tổ tiên thiên triều Đại Minh ta giáo hóa, khiến các ngươi hiểu được lễ nghĩa liêm sỉ, hiểu được trồng trọt và săn bắt, nhưng các ngươi không nghĩ báo ân, trái lại còn dụng binh với thiên triều, di họa con cháu Đại Minh ta, quả thật là vong ân phụ nghĩa.
Hoàng Thái Cực liếm môi nói tiếp:
- Thân hình lão Ngưu tuy rằng khổng lồ, nhưng một ngày nào đó chết đi, cánh của ưng non tuy rằng non nớt, nhưng một ngày nó biết bay trên trời xanh, mới phát hiện cũng có một ngày Đại Thanh thay thế Đại Minh mục nát, trở thành chủ nhân mới của đại địa Trung Nguyên.
Vương Phác không kìm nổi cười nhạo nói:
- Chỉ dựa vào mười vạn Kiến Nô Liêu Đông mà cũng muốn nhập chủ Trung Nguyên? Biết Trung Nguyên có bao nhiên người Hán không? Hai trăm triệu đấy! Chỉ cần nước miếng của họ phun nhổ thôi cũng đã làm mười vạn Kiến Nô kia chết đuối rồi, ngươi thật đúng là một con cóc ngáp, khẩu khí thật lớn!
Quần thần ồn ào cười to.
Sùng Trinh Đế phất phất tay, lạnh nhạt nói:
- Áp tải xuống.
Hai gã Đại Hán tướng quân kéo Hoàng Thái Cực ra khỏi điện, Sùng Trinh Đế lại hỏi quần thần:
- Nô tù Kiến Nô trẫm và chư vị ái khanh đã gặp rồi, ngoại trừ hình thức béo mập ra thì cũng không cao ba trượng ba đầu sáu tay như trong truyền thuyết, cũng chỉ là một cái đầu hai cái vai, đều là thân xác máu thịt mà thôi.
Quần thần lại cười to, đây mới thật sự là Sùng Trinh Đế khi gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái, cười nói hài hước. Sùng Trinh Đế ngừng cười, nói với quần thần:
- Thừa dịp thời gian mở yến tiệc vẫn chưa xong, trẫm muốn hỏi chư vị ái khanh, nên xử trí Nô tù Hoàng Thái Cực như nào?
- Việc này còn phải thương lượng ư?
Vương Phác nói to:
- Đương nhiên là chém thành trăm ngàn mảnh rồi!
Binh bộ Thượng thư Trần Tân Giáp khẩn trương đứng ra tấu:
- Vạn tuế, thần nghĩ đến Vương Tổng Binh rất đúng, cần xử Hoàng Thái Cực trọng hình.
Nội các thứ phụ Chu Diên Nho cũng ra phụ họa:
- Vạn tuế, thần tán thành.
Rất nhiều quan viên nghe lệnh của Chu Diên Nho đều đứng ra khỏi hàng, dõng dạc yêu cầu xử lăng trì Hoàng Thái Cực, nhưng đúng lúc đó, Tả Đô Ngự sử Lưu Tông Chu lại đứng ra tấu:
- Vạn Tuế, thần nghĩ Kiến Nô làm hại biên cương Đại Minh ta mấy chục năm, tạo hạ sát nghiệt vô số, luận tội cố nhiên phải lóc thịt, nhưng Đại Minh ta dù sao cũng là Thiên triền thượng quốc, đường đường lễ nghi chi bang, sao có thể chấp nhặt với đám Man di?
Sùng Trinh Đế cau mày nói:
- Vậy ý của ngươi là?
Lưu Tông Chu khấu đầu nói:
- Xưa kia Đại Đường Thái Tông tiêu diệt Đột Quyết Hiệt Lợi Khả Hãn, đổi lấy mấy trăm năm hòa bình biên ải, sao Vạn Tuế không làm theo tiên hiền, lấy ơn báo oán? Nếu Vạn tuế có thể phóng thích Hoàng Thái Cực, lại lấy đại nghĩa để cảm hóa, thả về Liêu Đông, thì Kiến Nô cảm tạ ân đức Đại Minh ta, tất sẽ không dụng binh đao, từ nay về sau Liêu sự có thể yên rồi.
- Vạn tuế, thần tán thành.
- Vạn tuế, thần nghĩ lời của Lưu đại nhân nói không phải không có lý.
- Vạn tuế, thần cũng nghĩ nên thả Hoàng Thái Cực, không nên giết.
Lưu Tông Chu vừa dứt, Ngự sử Ngôn quan phái thanh lưu lập tức đứng ra, trình lên khuyên ngăn Sùng Trinh Đế yêu cầu phóng thích Hoàng Thái Cực.
Vương Phác vỗ trán, thiếu chút nữa chết ngất tại trên Kim Loan điện, thiên hạ này thậm chí có loại người cổ hủ như vậy sao? Hơn nữa đó còn là một đám đại quan trên Kim Loan điện, khó trách lại biến quan trường Minh Mạt chướng khí mù mịt như vậy, Sùng Trinh Đế cũng tức muốn chết chỉ muốn mắng chửi: Trẫm chưa phải là vua mất nước, các ngươi đã là thần tử làm mất nước rồi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thiết Huyết Đại Minh
Tịch Mịch Kiếm Khách
Thiết Huyết Đại Minh - Tịch Mịch Kiếm Khách
https://isach.info/story.php?story=thiet_huyet_dai_minh__tich_mich_kiem_khach