Chương 48 - Nữ Hoàng Trẻ Tuổi
eptimus ngồi trên chiếu nghỉ đầy bụi đất, ngó mảng vữa bị tróc trên tường, thắc mắc khi nào thì Jenna xuất hiện trở lại. Nó cố tưởng tượng xem cô bé đang làm gì trong Phòng Nữ Hoàng, và cái gì đang giữ cô ở lại lâu đến vậy. Nhưng nó không ngại chờ đợi. Có một món đồ mà Septimus đã nóng lòng muốn nhìn kỹ hơn bao giờ hết kể từ khi Jannit moi món đó ra khỏi hộp đồ nghề của bà, đưa cho Septimus và bảo, “Coi bộ đây là thứ mà cậu có thể dùng được, Chủ Soái Septimus.”
Nó thọc tay vào túi áo chẽn và lấy ra bùa Khinh Công.
Cái bùa mang lại cảm giác quen thuộc thật kỳ lạ cho Septimus làm như trước kia nó đã biết bùa này ở đâu đó rồi. Xét theo công lực thì đó là một cái bùa đơn giản đến kinh ngạc, và nước vàng xưa cũ đã bị trầy xước, với chùm đuôi – thật tình mà nói – đã bị bóp méo và cong vêu. Cầm mũi tên nằm im ắng trong lòng bàn tay, Septimus cảm thấy bỗng tê rật cả bàn tay, và có gì xui khiến nó thò tay vào thắt lưng Học Trò, lấy ra đôi cánh bạc mà bà Marcia đã đưa nó khi bà yêu cầu nó là Học Trò của bà. Septimus yêu chiếc đôi cánh này lắm. Với chiếc bùa này, chỉ cần tập trung là nó có thể lơ lửng cách mặt đất khoảng ba mét, nhưng không bay được, không như Simon đã làm được. Septimus thường mơ thấy mình bay, và kỳ thực đã nhiều phen nó thức giấc đinh ninh là mình bay được, nhưng rồi chỉ là thất vọng.
Ngồi bệt dưới sàn nhà bằng đá lạnh lẽo, chẳng thấy dấu hiệu Jenna trở lại, Septimus chìa hai bàn tay xòe ra, mỗi bên đặt một cái bùa. Nó nghĩ cả hai cái đều đẹp theo những cách khác nhau – trong bàn tay trái, nó cảm nhận được linh hồn mạnh mẽ của mũi tên vàng cổ xưa, và trong bàn tay phải là vẻ đẹp tinh tế của đôi cánh bạc. Nhìn vào chúng, Septimus cảm nhận được Pháp Thuật từ cả hai cái bùa thấm qua da mình và làm nhiễu bầu không khí quanh mình.
Và rồi thì – có cái gì đó xê dịch, có cái gì đó chuyển động.
Bất ngờ đôi cánh dựng thẳng đứng lên giữa lòng bàn tay Septimus, bay phấp phới tới lui như một con bướm nhỏ sưởi ấm trong nắng. Mê mẩn, Septimus quan sát đôi cánh bạc dập dờn từ bàn tay phải qua bàn tay trái, tại đó đôi cánh đáp thật điệu nghệ xuống bùa Khinh Công. Một tia chớp Pháp Thuật nháng lên, vàng và bạc của hai bùa trộn lẫn vào nhau khi đôi cánh đáp xuống đúng chỗ của nó là chùm đuôi kỳ lạ của bùa Khinh Công.
Septimus cầm bùa Khinh Công đã hoàn tất lên và giữ nó giữa ngón tay trỏ và ngón tay cái. Cái bùa nóng – quá nóng – để mà chạm vào. Một cảm giác tê tê chạy khắp những ngón tay và Septimus bất giác thấy mình bị thúc ép phải bay. Nó đứng bật dậy và đi đến cửa sổ tháp canh nhỏ trông ra toàn bộ những khu vườn của Cung Điện. Nó thấy những mảng tối dài của buổi chiều muộn giữa mùa hè và nghe thấy tiếng quạ kêu trong những tàn cây, và tất cả những giấc mơ bay của nó chợt ùa về - nó tưởng tượng mình nhào xuống những bãi cỏ, xua bọn quạ và bay la đà trên con sông… ráng cố gắng một chút, Septimus giũ mình ra khỏi cơn mơ màng. Nó đang bận cất bùa Khinh Công trở lại thắt lưng Học Trò của mình – cố tránh khỏi cám dỗ - thì Jenna bước qua bức tường.
Septimus nhảy nhỏm, “Jen..,” nó bắt đầu, và rồi dừng sững lại kinh ngạc khi dì Zelda và Thằng Sói theo cô bé bước ra chiếu nghỉ.
“Ố, Septimus,” dì Zelda nói, trong khi Septimus trố mắt nhìn, miệng há hốc. “Thật tuyệt khi thấy con an toàn… nhưng không để mất thì giờ được. Theo ta. Chúng ta phải đi thẳng tới Thuyền Rồng.” Dì Zelda chạy lóc cóc xuống cầu thang hẹp, và Septimus nghe một tiếng thét ngạc nhiên khi dì đâm sầm vào con Khạc Lửa.
“Xuống, Khạc Lửa. Chà, cũng thật thú vị khi gặp mi. Nào làm ơn bước ra khỏi bàn chân ta.”
Septimus không cần phải tháo dây cho Khạc Lửa bởi vì con rồng đã nhai sạch sợi dây thừng. Cả đám theo sau dì Zelda và Jenna ra đằng cửa phụ ở chân tháp canh rồi đi xuống cổng Cung Điện. Dì Zelda bước đi thoăn thoắt. Với một sự thông thạo đáng ngạc nhiên về những con hẻm, những ngõ ngách hẹp tí của Lâu Đài, dì đi ào ào bước tới trước. Những khách bộ hành đang đi tới sững sờ trước cảnh một cái lều to đùng đầy mảnh vải đắp đang tiến hết tốc lực về phía mình. Họ ép sát người vào tường để tránh đường, và cái lều băng ngang qua họ cùng với Công Chúa, Học Trò của Pháp sư Tối thượng và một thằng bé trông hoang dã có hai bàn tay quấn băng – đó là chưa kể một con rồng – và họ dụi mắt không tin nổi.
Chẳng mấy chốc dì Zelda và đoàn tùy tùng của dì đã hiện ra khỏi đường hầm nằm bên dưới tường thành Lâu Đài dẫn vào xưởng đóng thuyền. Họ nghe thấy tiếng bà Jannit dội vang trên những con thuyền lật úp. “Kéo… kéo… kéo…”
Dì Zelda thét lên một tiếng thê thiết – bởi vì đằng kia, chầm chậm, rất chậm, là thân hình đóng bùn, nhỏ nước ròng ròng của Thuyền Rồng, được nâng lên bởi một toán thợ phụ nhịp nhàng kéo một sợi dây thừng, đang nhô lên khỏi mặt nước. Cái đuôi xanh lá cây với những gai ngạnh vàng óng rủ xuống trong khi đầu Thuyền Rồng vẫn tựa vào một bên bờ kênh đào. Nic** ngồi xếp bằng, chậm rãi vuốt những cái vảy xanh lá cây xuội lơ trên cái mũi dài của rồng.
Rupert Gringe đang ở trên sàn Thuyền Rồng. Người cậu trét kín bùn và ướt chèm nhẹp, cậu vừa mới lặn xuống hào nước và rốt cục cũng đã quàng được những sợi dây kéo khổng lồ bằng vải bạt vào vị trí bên dưới sống thuyền. Với mặt nạ đẩy lên khỏi mắt, Rupert chạy đôn chạy đáo từ bên này sang bên kia, liên tục kiểm tra dây thừng.
Hoảng kinh hồn vía, dì Zelda chạy băng qua xưởng đóng thuyền, luồn lách giữa những sợi dây thừng và mỏ neo, những cột buồm và dây néo cột buồm bỏ đi, rồi ngồi phịch xuống bên cạnh Nic**.
“Dì Zelda?” Nic** nói, không tin vào mắt mình.
“Ừ… là dì đây,” dì Zelda trả lời, thở không ra hơi, chìa tay ra chạm vào cái đầu bất động của rồng. Dì dừng tay mình ở đấy một lát, lắc đầu không tin nổi. “Jenna, Septimus – nhanh lên. Tới ngồi đây bên dì. Tất cả ba chúng ta – Người Giữ Đầm, Nữ Hoàng Trẻ tuổi và Chủ Soái Rồng – phải làm điều này,” dì nói.
“Làm gì ạ?” Jenna hỏi.
“Tam Hóa Thể,” dì Zelda nói, lục lục lọi lọi trong vô số những cái túi vá víu của dì.
“A – Sep làm được đấy,” Jenna vui mừng nói.
“Không, anh không làm được,” Septimus nói.
“Được, anh làm được mà. À, mém được. Em nghe được anh bảo với con ma Godric thế mà.”
“Tại lần đầu tiên ông ấy hỏi anh, anh đã trả lời là ‘không’, anh không làm được, thế là ông ấy nổi xung thiên và bắt đầu than vãn. Sau đó tất cả những Cổ Nhân khác trong Cung Điện cũng bắt đầu than thở. Thật khủng khiếp… và họ không chịu ngưng. Anh đã phải đến gặp bà Marcia, và bà bảo anh đừng chi li thế quá, cứ chiều lòng ông ngốc già đó đi cho rồi. Nhưng mà anh cũng có đọc qua về nó, chỉ để phòng hờ nhỡ Godric có cắc cớ hỏi câu gì. Đó là bốn nguyên tố, phải không dì Zelda?”
“Đúng vậy, Septimus,” dì Zelda trả lời, lấy ra một cái túi bằng da trông xưa thật xưa. “Chẳng ai nhớ được cái này được lưu truyền từ Người Giữ Đầm này sang Người Giữ Đầm khác từ lúc nào. Chúng ta giữ nó trong một hộp được khóa kỹ có tên gọi là Phương sách Cuối cùng. Mỗi Người Giữ Đầm đều hy vọng mình sẽ không cần phải sử dụng đến nó, nhưng mỗi Người Giữ Đầm đều biết rằng một ngày nào đó Thời Điểm sẽ Đến. Có một lời tiên tri được viết trên hộp…”
Thời Điểm sẽ Đến, vì nó phải đến
Khi Người sẽ Bay cùng với Hai trong Ba
Khi ấy Ngươi phải thật Sẵn sàng
Và Giữ Chặt Bộ Ba đó vào Ngươi.
“Không ai thật sự biết bốn câu đó có nghĩa gì, nhưng khi Septimus tìm thấy Nhẫn Rồng thì ta nhận ra rằng, một lần nữa, lần đầu tiên kể từ thời Hotep-Ra, chúng ta có bộ ba: Chủ Soái Rồng, Nữ Hoàng và Người Giữ Đầm. Rồi sau đó khi con và Jenna bay đi với Thuyền Rồng, ta đã biết rằng phần đầu của lời tiên tri đã linh ứng, rằng Thời Điểm đã Đến. Vì thế ta phải chuẩn bị sẵn sàng cho điều gì đó xảy ra, nhưng khi Jenna bước đi ra khỏi buồng độc dược, giống hệt cái người mẹ kính yêu của cô bé vẫn làm mỗi Ngày Hạ Chí, thì ta… ừm, thì ta suýt nghẹn cả cái bánh bắp cải. Giờ thì, chúng ta hãy xem chúng ta có gì ở đây nào… ”
Dì Zelda dốc nghiêng cái túi bằng da và ba cái bát nhỏ đúc bằng vàng, quanh miệng có tráng men xanh da trời rớt xuống tấm thảm đầy bùn của Jannit. Dì giũ cái túi da một lần nữa, nhưng không có gì khác rơi ra. Dì thọc cả bàn tay vào trong túi và sờ quanh, nhưng nó trống rỗng. Vẻ mặt dì Zelda xịu xuống. “Phải có nhiều hơn thế này chứ, chắc chắn vậy,” dì nói. “Không chỉ dẫn – không có gì. Cái cô Betty Crackle này thật tình … quá là tắc trách. Quá là bất cẩn. Chúng ta có thể làm được gì với ba cái bát trống trơn này cơ chứ?”
“Con nghĩ con biết làm gì với chúng.” Septimus nói từ tốn.
Dì Zelda nhìn nó, lại thêm một thứ để nể phục. “Thật không?” Dì hỏi.
Septimus gật đầu. “Dì đặt những cái bát trước Sinh Linh dì muốn Phục Hồi…” nó nói, vắt óc ra suy nghĩ. Septimus đã đọc tất cả sách vở nó có thể tìm được về Tam Hóa Thể, nhưng khi nó hỏi bà Marcia bộ ba cái bát ở đâu, thì bà bảo với nó rằng chúng đã biến mất cách đây nhiều trăm năm.
“Con làm đi, Septimus,” dì Zelda nói. “Là Chủ Soái Rồng, thì chỉ có con mới có quyền làm điều đó.”
Mắt của rồng không chớp khi Septimus, Jenna và dì Zelda sắp hàng thành hình bán nguyệt quanh đầu rồng. Nic** lẳng lặng đứng dậy và rời đi, dẫn Thằng Sói đi cùng với mình. Nic** có thể cảm thấy Pháp Thuật đậm đặc trong không khí và cậu thích giữ khoảng cách hơn. Thằng Sói trông sợ hãi; mắt nó mở to còn những chiếc răng vàng khè nhe ra khi quan sát thằng bạn cựu Thiếu sinh quân cũ của nó trong một vai trò mới lạ - đan kết Pháp Thuật mạnh mẽ.
“Bốn nguyên tố trong lời khấn này,” Septimus nói khẽ, “là Đất, Không Khí, Lửa và Nước. Nhưng chúng ta chỉ chọn duy nhất một trong những nguyên tố đó để Phục Hồi rồng. Con nghĩ đó nên là Lửa.”
Dì Zelda gật đầu đồng ý. “Rồng đã có quá nhiều những thứ kia rồi,” dì thì thầm.
“Jen thấy sao?” Septimus hỏi.
Jenna gật đầu. “Phải,” cô bé thì thầm, “Lửa.”
“Tốt,” Septimus nói. “Giờ mỗi người chúng ta phải chọn ra một nguyên tố từ ba cái còn lại.”
“Đất,” dì Zelda nói. “Đất thật tốt để trồng bắp cải.”
“Nước,” Jenna nói. “Vì rồng quá đẹp khi ở dưới nước.”
“Và con chọn không khí,” Septimus nói, “bởi vì hôm nay con đã lái Thuyền Rồng. Và bởi vì con có thể Khinh Công.”
Dì Zelda bắn cho Septimus một cái liếc châm chọc, nhưng nó bận sắp xếp những cái bát nên không chú ý đến điều đó.
“Giờ,” nó nói, “chúng ta mỗi người lấy một cái bát và đặt nguyên tố của mình vào đó.”
Jenna lom khom bước tới và nhúng cái bát của mình vào hào nước. Dì Zelda từ cầu phao cúi người xuống và cạo lên một ít đất khô. Septimus nhìn cái bát của mình và phân vân không biết phải làm gì. Nó đang nhìn và tự hỏi thì một màn sương đỏ tía xuất hiện ở đáy cái bát vàng. Dì Zelda há hốc miệng – dì đã thấy những dấu hiệu Pháp Thuật xuất hiện quanh Septimus, mái tóc quăn vàng hoe của nó được viền trong một vầng hào quang đỏ tía, lung linh, và bầu không khí ngột ngạt, giống như khí trời trước khi có một cơn bão.
Nhận thấy dì Zelda và Jenna đang nhìn mình chăm chú, Septimus tập trung cả ba cái bát lại, và giữ chúng ép sát vào nhau, nó lẹ làng úp ngược chúng xuống. Đất và nước đổ thẳng xuống tấm thảm, nhưng màn sương đỏ tía chìm xuống từ từ - theo sát chuyển động của màn sương là một cặp mắt màu xanh lá cây, một cặp mắt tím, và một cặp mắt phù thủy xanh da trời – cho đến khi màn sương ấy gặp đống bùn đất loét nhoét trên thảm thì nổ bùng lên thành ngọn lửa. Septimus nuốt nước miếng – đây là phần nó đang lo sợ. Nó chìa tay ra để nắm lấy ngọn lửa, và một tiếng hét từ Thằng Sói, đang khiếp hãi quan sát không bỏ sót gì đằng sau một con thuyền. “412… không!” Thằng Sói thét vang, cảm thấy tay mình lại bùng cháy lần nữa. Septimus không cảm thấy đau đớn gì khi nó gom ngọn lửa lại và đặt vào hai lỗ mũi rồng.
Bất thình lình, một cái hít hơi cực mạnh, và ngọn lửa bị hút sâu vào trong lỗ mũi rồng. Vài giây sau, rồng ngẩng đầu lên, thở phì phì, ho khạc, phun ra một lưỡi lửa màu cam chói lóa, bắt cháy tấm thảm Ba Tư của Jannit và hất dì Zelda, Jenna và Septimus phải nhảy lùi lại chỗ an toàn. Nic** dội một thùng nước dập tắt đám cháy trên tấm thảm. Con rồng thoáng mở mắt ra và sau đó, với một cú rơi đánh sầm, cái đầu xanh lá cây to lớn của rồng gục xuống tấm thảm cháy sém và nằm rũ im lìm như trước.
Cả xưởng đóng thuyền rơi vào im lặng. Thậm chí Jannit cũng dừng việc bốc dỡ của mình và đứng chờ thấp thỏm.
Jenna thất kinh. Cô bé liếc nhìn Septimus dường như để cho vững dạ nhưng Septimus đang sầu thảm nhìn trừng trừng vào Thuyền Rồng, tin rằng Tam Hóa Thể của mình đã thất bại. Dì Zelda bật một tiếng ho nho nhhỏ và vừa mới định nói gì đó thì giọng sang sảng của bà Marcia đã vọng khắp xưởng đóng thuyền.
“Ai đó lấy cái thùng chết tiệt này ra khỏi chân ta được chứ?” Một tay thợ phụ hấp tấp chạy tới giúp bà Marcia, giật cái thùng mà bà đã vô tình bước tọt vào trong lúc vội vã trở lại Thuyền Rồng. Với áo thụng tung bay, bà Marcia tiếp tục tiến bước qua xưởng đóng thuyền, và khi gần đến chỗ rồng, cả Jenna, dì Zelda, và Septimus đều thấy rằng bà đang cầm trong tay một cái chai lớn màu xanh lá cây.
Bà Marcia đến cầu phao, thở hết cả hơi và tháo nút chai ra.
“Marcia, cô tính làm gì vậy?” Dì Zelda hỏi gắt.
“Cứu Thuyền Rồng. Ta biết ta có một ít ở đâu đấy. Đó là thuốc Hồi Sinh chế từ thằn lằn. Ta luôn cất giữ nó dưới ván sàn trong thư viện.”
“Dẹp nó đi,” dì Zelda yêu cầu. “Đừng để thứ đó gần rồng. Nó sẽ giết chết rồng.”
“Đừng lố bịch, Zelda,” bà Marcia đốp chát. “Bà không còn quyền ra lệnh được làm cái gì cho Thuyền Rồng nữa. Giờ ở đây ta là Nguời Giữ Thuyền.”
Mắt của Jenna và mắt Septimus gặp nhau. Sẽ có rắc rối đây.
“Cô…” dì Zelda lắp bắp không tin nổi. “Cô… Người Giữ Đầm?”
“Rõ rành rành,” bà Marcia nói. “Bây giờ Thuyền Rồng ở đây, dưới sự chăm sóc của ta. Bà ở quá xa, không thể tiếp tục bổn phận của bà được… Ơ, làm thế nào bà đến đây nhanh quá vậy?”
Dì Zelda đứng thẳng lên hết cỡ - tuy chiều cao của dì không nhiều để so sánh với bà Marcia, nhưng dù sao đi nữa đứng lên như thế cũng khiến dì Zelda cảm thấy tốt hơn. Đôi mắt phù thủy xanh da trời của dì lóe lên đắc thắng. “Những bí mật của Người Giữ Đầm không được tiết lộ cho bất cứ người nào, Marcia, và ta không được phép nói cho cô biết ta đến đây bằng cách nào. Tất cả những gì muốn sẽ nói là, chừng nào mà ta còn sống, chừng đó ta là Người Gìn Giữ Thuyền Rồng và ta vẫn là Người Giữ Đầm, luôn sẵn sàng cho Thuyền Rồng mọi lúc mọi nơi. Tam Hóa Thể cần có thời gian và không thứ gì, nhất là cái thứ Hồi Sinh thằn lằn cổ xưa đó, được phép can thiệp vào rồng. Giờ thì Marcia, đây là vấn đề sống còn, nhân danh Người Giữ Đầm, ta yêu cầu cô dẹp cái thứ Hồi Sinh đó đi. Ngay lập tức.”
Lần đầu tiên Septimus thấy, bà Marcia không thốt nên lời. Rất khoan thai, bà đóng nút bần trở lại cái chai thuốc Hồi Sinh, và với tất cả vẻ kiêu hãnh, bà đi qua xưởng đóng thuyền, thận trọng tránh cái thùng trên đường ra. Thật không hay tí nào với bản tính cáu bẳn của bà, khi bà phát hiện ra rằng Milo Banda, cùng với Sarah và Silas, từ trong bóng tối của căn nhà giam bị bỏ hoang, đã chứng kiến toàn bộ tình tiết.
Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công - Angie Sage Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công