Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Say Mộng Giang Sơn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 49: Chơi Bóng Ngựa
“ Á
..á…á”
Vương Như Phong kêu lên, thân mình bay xa hơn một trượng rơi bịch xuống đất, cả một núi thịt ập xuống, mặt đất cũng khẽ rung, bùn đất tung mù mịt, tứ phía vang lên tiếng khen ngợi xuýt xoa.
Ở bên trong vòng đấu, chỉ cần làm cho người đối phương ngã xuống đất là coi như thắng, nhưng chiến thắng oanh liệt nhất, chính là làm cho đối phương ngã ra ngoài sàn đấu.
Trong các cách làm cho đối phương rơi ra sàn đấu, có thể túm lấy đai lưng của đối phương, xoay người lại, mượn quán tính rồi ném đối phương ra ngoài, cũng có thể cậy vào sức mạnh thân thể, chạy tới ôm chặt đối phương, dùng lực đẩy đối phương ra ngoài.
Khoa trương nhất chính là cách mà Dương Phàm đã dùng, thông qua chưởng kích hoặc đụng đầu, lợi dụng sự bất thình lình của “lực đụng” trực tiếp làm cho đối phương bay ra ngoài
Tuy cái “ lực đụng” này của Dương Phàm cũng có dùng đến vài phần mưu trí, chính là mượn lực đẩy lực, nhưng cũng không hề liệt vào động tác phạm quy, hơn nữa trong đám người đứng xem có mấy ai nhìn được ra? Bọn họ chỉ nhìn thấy Vương Như Phong cả người xông tới, Dương Phàm vừa lui lại một bước, đánh ra song chưởng, liền làm cho núi thịt bắn ra khỏi “ đấu đài”.
-Hay lắm! hay lắm! Dương Nhị, đúng là rất hay
Huynh đệ bên cạnh Sở Cuồng Ca tất nhiên là liên tục trầm trồ khen ngợi, ngay cả mấy tên nô bộc của mấy quý phụ, trừ nô bộc nhà Diêu phu nhân ra thì ai cũng đều tấm tắc khen hay.
Một tên lực sĩ khác thấy Vương Như Phong như hổ vồ thỏ, đang dương dương đắc ý chờ nhìn Dương Phàm bị đánh tới bầm dập, ai ngờ trong chớp mắt, thắng bại chuyển dời, người thảm hại ngã sàn lại là Vương Như Phong, làm cho hắn trợn mắt há hốc.
Mấy tên côn đồ thủ hạ chân tay của Sở Cuông Ca miệng lưỡi không tha ai, nhân cơ hội liên mồm cười nhạo, bọn họ nói toàn lời chợ búa quê mùa, nào có câu nào dễ nghe, khiến cho tên lực sĩ kia tức hộc máu, không biết phải ứng đối thế nào, đối phương đều là hạng mồm mép lợi hại, lại có đến tới hơn bảy người, nếu cãi nhau hắn cũng chẳng được lợi gì.
Vương Như Phong sõng soài trên mặt đất, đầu óc choáng váng, một lúc lâu mới thấy động, ngửa đầu nhìn những dải may trắng đang phiêu du trên trời cao xanh thẳm, hắn cố gắng nhớ lại rất lâu cũng không hiểu được tại sao mình lại bị ngã khỏi sàn.
Dương Phàm liếc sang bên cạnh, thấy Thiên Ái Nô và Liễu Quân Phan đang vừa nói vừa cười mà đi vào khu rừng, liền nháy mắt với Sở Cuồng Ca, ý bảo kéo dài thời gian.
Sở Cuồng Ca hiểu ý, ngửa mặt lên trời cười ha hả, đi qua kéo Vương Như Phong lên, giúp hắn phủi đi đất cát trên người, cười nói
-Đọ tài nghệ không tránh khỏi lỡ tay, cũng chẳng có gì, những huynh đệ này của ta trước nay miệng lưỡi đều bén nhọn như thế, không tha cho ai, Vương huynh chớ trách
Nói xong quay đầu trách mắng
-Còn không câm miệng.
Sở Thiên Ca vừa dứt lời, mấy tên thủ hạ liền đồng loạt ngậm miệng lại.
Sở Cuồng Ca vái chào mấy vị phu nhân trong trại, nói
-Các vị quý nhân, thi đấu đô vật vốn là để các vị giải trí giết thời gian, tìm chút thú vui thôi, hôm nay thi đấu như vậy, nếu có thể khiến các vị vui vẻ là được rồi, mong rằng các vị quý nhân đừng trách
Ta thấy các vị hôm nay tới đây đều đem theo ngựa, ta nghĩ chơi một ván bóng ngựa cũng rất hay, mấy huynh đệ chúng ta vừa hay cũng thích môn này, mọi người đều đều đi thưởng cảnh bên sông Lạc Thủy cũng âu là có cái duyên, chi bằng hai nhà cử ra vài người tham gia thi đấu, thắng thua không quan trọng, chỉ là giải trí thôi.
Diêu phu nhân thấy người đại hán mà ả ngưỡng mộ đang nói, dĩ nhiên trong lòng vô cùng vui mừng, lại thấy y nói năng khách khí nhã nhặn, lại càng thích thú hơn, đôi mắt đẹp nhìn lướt qua một lượt cơ ngực rắn chắc của hắn, chớp mắt cười nói:
-Được, bổn phu nhân lấy một vạn lạng làm phần thưởng, Phùng phu nhân, Hoắc phu nhân, hai nhà các người ra ba người, nhà ta ra bốn người, đọ sức với họ một phen, thế nào?
Hai vị phu nhân kia chỉ ham vui, còn về phần nô bộc nhà mình thắng hay thua, có mất mặt hay không, có ngã gãy xương cũng chẳng thèm mảy may quan tâm, lập tức đồng ý, hai bên liền tức tốc chuẩn bị thi đấu.
Dương Phàm không hiểu về đô vật, lại càng không hiểu đánh bóng ngựa, vì hắn từ nhỏ đã sống ở Nam Dương, căn bản còn chưa từng được cưỡi ngựa, nói gì đến xem đánh bóng ngựa? Vì vậy lắn tự động lui về một bên.
Không biết được rằng, tên Vương Nhị đang nhìn chằm chằm vào hắn.
***
Trong khu trại cuối cùng bên trái, mấy vị phu nhân còn đang mải đấu rượu tìm vui.
-Hậu sinh khả úy, thiếu niên phạt năm điểm, Uyển Nhi, lần này cô phải uống rồi
Hồng y thiếu phụ cầm trong tay một thẻ ngọc, vẻ mặt tươi cười nói với người đàn bà mặc y phục trắng, một thị nữ áo xanh đứng ở cửa trại đột nhiên “ phụt” cười, nói thất thanh:
-Con chó ăn phân này, ngã thật thảm hại!
Hồng y thiếu phụ hơi giương lông mày, hỏi:
-Hương Ngưng, ngươi đang xem cái gì đấy?
Thị nữ áo xanh đứng ở cửa liền vội vàng thi lễ, cười hì hì nói:
-Bên kia có hai người thi đấu với nhau, hai bên đọ đấu vật, trong đó một tên thì béo như gấu chó, tên còn lại thì còn gầy hơn cả khỉ, nô tì vốn tưởng là gấu chó thắng, ai ngờ khỉ con thắng gấu chó.
Hồng y thiếu phụ bật cười nói:
-Nha đầu ngu ngốc, có nói thôi mà cũng không xong.
Nàng lười biếng xua xua tay, nói:
-Dẹp đi, chúng ta đi coi náo nhiệt!
Hồng y thiếu phụ vừa ra lệnh, mọi người ngay lập tức giải tán.
Đá cầu là trò chơi vô cùng thịnh hành đời Đường
Ở đời Đường khinh kỵ binh rất được trọng dụng, triều đình chú trọng huấn luyện đội kỵ binh cơ tính cơ động cao và có thể chạy nhanh trên đoạn đường dài, Lý Thế Dân sau khi biết người Thổ Phiên chơi đánh bóng ngựa để huấn luyện kỵ binh, cũng liền triển khai hoạt động này ở Đại Đường.
Lúc ấy sứ thần Thổ Phiên biết được Đường Thái Tông thích bóng ngựa, còn đặc biệt tặng cho y bóng ngựa làm quà, có điều Lý Thế Dân không muốn cho người Thổ Phiên biết được dụng ý thực của hắn, liền mang bóng ngựa đi đốt. Nhưng từ đó về sau, trò bóng ngựa vô tình đã thịnh hành khắp Đại Đường.
Đến giờ, vương công quý tộc, sĩ tử thư sinh, tướng sĩ quân đội tất cả đều thích chơi bóng ngựa, ngay cả các tiểu thư khuê các bao gồm cả các cung nữ trong thành đều biết chơi bóng ngựa, có điều người bình thường không mua nổi ngựa nên ít có cơ hội cưỡi, không biết cách cưỡi ngựa, cho nên họ chơi bước bóng.
Bước bóng chính là đá bóng, môn bóng ngựa chính là đánh bóng.
Đương thời, hoàng gia các nơi trong cung điện đều có xây dựng sân bóng ngựa, một số quan to cũng dựng sân ở gần phủ của mình, sân bóng ngựa họ xây dựng chiều rộng có hơn một chút sao với sân bóng đá tiêu chuẩn của thời hiện đại một chút, chiều dài lại ngắn hơn, tổng diện tích cũng xấp xỉ một sân bóng đá, nhưng chất lượng thiết kế rất được chú trọng.
Để cho mặt đất trơn nhẵn mềm dẻo, mùa hè không mọc cỏ, mùa đông không đóng băng, các nhà quyền quý thậm chí không tiếc bỏ ra số tiền khổng lồ, đem đổ từng thùng dầu lên trên mặt sân. Mất nhiều công sức như vậy, có thể thấy xã hội thượng lưu lúc bấy giờ yêu thích môn bóng ngựa như thế nào, sự say mê của họ với môn bóng ngựa không hề thua kém người hiện đại đam mê bóng đá, thậm chí còn cuồng nhiệt hơn.
Lúc này đã chuẩn bị tới giờ vào sân, đương nhiên không thể nhân nhượng, bọn họ dùng gậy tre dựng trại còn thừa cắm vào làm cầu môn, kẻ các đường trên mặt cát làm vạch, sân có nhỏ hơn bình thường một chút, rất nhanh mọi người đã bố trí ổn thỏa mọi thứ, thành viên hai đội cũng đã ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị vào sân.
Bóng ngựa thời này hai bên nhiều nhất có thể ra mười người, nhưng ít nhất lại không hề hạn chế, nói cách khác, không cần thiết thành viên hai đội phải tương đương nhau, chỉ cần đồng ý, một người đấu với mười người cũng không thành vấn đề.
Đội của Sở Cuồng Ca tuy người không ít nhưng tính toán đâu ra đấy, chỉ chọn ra năm người biết cưỡi ngựa chơi bóng, Dương Phàm và những người không biết chơi bóng ngựa nên đứng bên cạnh giúp đỡ, kết các đuôi ngựa lại với nhau.
Vương Như Phong mới vừa rồi bị Dương Phàm khiến cho thảm hại, gã nghĩ, Dương Phàm ngay từ đầu nói là không hiểu về đấu vật, lại để cho họ Sở ở ngay đó giải thích cho hắn quy tắc của đấu vật, căn bản là cố tình giả vờ hạ thấp bản thân, lừa mình mắc mưu. Bây giờ mình chẳng còn mặt mũi gì, trong lòng vô cùng căm hận.
Bây giờ thấy Dương Phàm không chuẩn bị ngựa thi đấu, cũng đoán ra hắn thật không giỏi cưỡi ngựa, con mắt của Vương Như Phong láo liên, liền nói thầm vài câu với một người cùng đội Diêu phủ, tên kia cười cười gật đầu, liền dắt ngựa đi tới, nói với Dương Phàm:
-Tiểu huynh đệ, tài đấu vật của huynh đệ thật là xuất thần nhập hóa, chắc là đánh bóng ngựa cũng không tầm thường, ta muốn lãnh giáo một chút tài dẫn bóng của huynh đệ, thế nào?
Dương Phàm cười đáp:
-Thật ngại, tại hạ vừa không biết cưỡi ngựa, cũng không biết đánh bóng.
Tên kia ngửa mặt lên trời cười ha hả, nhưng trên mặt không có lấy một nét cười, lạnh lùng nói:
-Mới vừa rồi ngươi cũng nói là không hiểu đấu vật, kết quả chẳng phải là đã giải quyết Vương Nhị gọn gàng đó sao, nam tử hán đại trượng phu, nếu khiêm tốn quá thì lại thành dối trá mất rồi.
Dương Phàm không thèm so đo thắng thua, nhìn trộm một cái, thấy Thiên Ái Nô và Liễu Quân Phan ở phía xa vừa đi vừa nói dưới bóng cây đại thụ, nghĩ chỉ cần kéo dài thời gian, gây chú ý tới Diêu phu nhân là được rồi, liền cười, thoải mái nói:
-Tại hạ thực không hiểu đánh cầu, có điều… nếu huynh đài đã yêu cầu như thế, tại hạ sẽ chơi thử xem.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Say Mộng Giang Sơn
Nguyệt Quan
Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan
https://isach.info/story.php?story=say_mong_giang_son__nguyet_quan