Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ngọc Thị Xuân Thu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 49: Thỉnh Cầu Của Ngọc Tử
C
ửa điện rộng mở. Một công tử mặt thon tuấn tú, dáng người cao gầy ước chừng hai mốt, hai hai tuổi bước vào cùng với đám kiếm khách, hiền sĩ đang tiền hô hậu ủng.
Da dẻ hắn trắng nõn, tuấn mỹ như ngọc, mày dài hơi nhướng, nghiêm túc như đao. Đôi mắt tựa ánh ngọc lưu ly vừa đạm mạc lại vừa thoáng chút trào phúng.
Quả nhiên là công tử Xuất!
Thái tử cười lớn bước lên đó. Đi tới trước mặt công tử Xuất, hắn chắp tay, cung kính hành lễ rồi cao giọng nói: “Biết quân sẽ đến, đợi đã lâu rồi, mời vào bàn!”
Trong tiếng cười, hai người một trước một sau đi về phía bàn.
Thái tử tự mình đón công tử Xuất ngồi vào chiếc bàn cao nhất bên trái, sau đó hắn bưng ly rượu đã được rót đầy trên bàn lên, vừa làm đến đây thì thoáng ngẩn ra.
Chỉ thấy trong ánh nhìn của mọi người, mỹ nữ nước Lỗ kia giơ cao bầu rượu, uyển chuyển đi tới trước bàn của công tử Xuất. Nàng cúi người trước công tử Xuất rồi tay trái vén tay áo dài, tay phải vươn thành hình đóa hoa lan, nhẹ nhàng rót rượu cho công tử Xuất bằng tư thái tuyệt đẹp.
Mỹ nhân này đương nhiên chính là Ngọc Tử.
Thái tử thoáng hoảng hốt rồi vội lấy lại tinh thần. Hắn nhìn Ngọc Tử thật sâu, ly rượu trong tay hơi vung lên, cười vang với mọi người trong điện: “Có khách từ phương xa tới chẳng phải cũng vui lắm sao? Chư quân, công tử Xuất là công tử tài đức nước Triệu, sao ta không kính công tử một chung?”
Mọi người trong điện cũng mỉm cười, bọn họ cùng giơ cao ly rượu.
Công tử Xuất cúi đầu nhìn qua Ngọc Tử một cái, khi nhìn vào đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu của nàng thì nụ cười của hắn hơi cứng lại, thoáng chút đăm chiêu.
Đảo mắt, hắn nhìn qua chỗ khác, vươn tay bưng chén rượu trên bài giơ cao lên với mọi người trong điện, cười nói: “Xuất rời nhà để gánh vác trách nhiệm với đất nước, có thể được chư quân coi trọng quả thực là vô cùng vinh hạnh, vô cùng vinh hạnh!”
Hắn ngửa đầu uống cạn chung rượu.
Mọi người cũng uống một hơi cạn sạch.
Buông chung rượu, một hiền sĩ trung niên liếc qua Ngọc Tử, cười nói: “Công tử vừa đến đã có mỹ nhân chủ động thân cận, xem ra chẳng những tiếng tốt của công tử vang xa mà diễm phúc cũng không mỏng đâu.”
Mọi người đều cười rộ lên, ngay cả Ngô Tụ ngồi trên kia cũng lấy tay áo che miệng, tiếng cười vô cùng thanh thúy, có vẻ là rất thoải mái.
Thái tử lại không cười, hắn nhàn nhạt liếc nhìn Ngọc Tử một cái rồi cúi đầu nhấp một ngụm rượu.
Trong tiếng cười vang, công tử Xuất cũng cười theo, hắn phất tay áo rồi thản nhiên ngồi xuống.
Hắn vừa mới ngồi xuống, Ngọc Tử đang quỳ nơi đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt long lanh nhìn hắn, thấp giọng nói: “Công tử Xuất, còn nhớ trên đường vễ Lỗ có đứa bé bẩn thỉu hai lần tương trợ công tử, từng được công tử hứa nhận làm thực khách không? Thiếp chính là thằng bé đó! Thiếp ở đây rất gian nan, mong quân có thể thu nhận thiếp!”
Nàng vừa mở miệng đã nhắc tới mình từng giúp công tử Xuất. Ngọc Tử biết nói vậy sẽ dễ bị nghĩ thành đòi người báo ơn chỉ là nàng chẳng có cách nào, nàng phải để hắn giúp mình! Thái độ của thái tử nước Tề với nàng quá lạnh lùng, nàng không thể mạo hiểm! Nàng phải rời khỏi phủ thái tử, nếu không nàng rất sợ mình sẽ không sống được qua đêm nay!
Công tử Xuất đang nâng chung rượu lên thoáng khựng lại.
Trong lúc Ngọc Tử nói ra thân phận thì động tác của hắn cứng lại, hắn nghiêm túc nhìn về phía Ngọc Tử.
Hắn nhìn gương mặt của Ngọc Tử, tỉ mỉ nhìn hồi lâu, hơi nhíu mày, nửa cười nửa không sau đó đặt chung rượu xuống bàn.
Lúc này, Tề thái tử vỗ tay, trong tiếng vỗ tay thanh thúy đó, giọng nói sang sảng của hắn truyền đến: “Có rượu có yến, có thịt có vui, há có thể không có mỹ nhân làm bạn? Các mỹ nhân ở đây đều là báu vật ngàn dặm mới tìm được, nguyện dùng để tặng các khách quý, các vị có công”. Dứt lời hắn vung tay, mười lăm mỹ nhân không được hắn lựa chọn cúi đầu chậm rãi đi tới giữa điện để mặc các nam nhân bình phẩm.
Thái tử hơi nhướng mắt liếc nhìn Ngọc Tử, môi mỏng hơi mím, lạnh lùng nói: “Lỗ cơ, công tử Xuất có thân phận thế nào? Đừng đường đột. Quay về đi!”
Lời này của thái tử nước Tề có sự lãnh trào nhiệt phúng, Ngô Tụ bên cạnh hắn quay phắt lại, khuôn mặt tái mét, vừa ngạc nhiên vừa lo lắng nhìn thái tử nước Tề.
Trong điện vang lên tiếng cười khẽ, mọi người đều hứng thú nhìn Ngọc Tử, chỉ chỏ này nọ, phun ra những lời không dễ nghe.
Ngọc Tử nhắm mắt làm ngơ.
Nàng chỉ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt long lanh đầy khát vọng nhìn công tử Xuất, khi nhìn vào mắt công tử Xuất thì ánh mắt của nàng mang theo vài phần cầu xin.
Công tử Xuất thoải mái bưng chung rượu lên, không mở miệng nói gì.
Tiếng bàn tán của mọi người càng lúc càng ồn ào.
Trong vô số ánh nhìn, nàng càng chậm chạp thì tiếng giễu cợt càng lớn, nàng không nhẫn thêm được nữa.
Ngọc Tử cắn môi chậm rãi đứng lên, chậm rãi xoay người đi về phía thái tử.
Đi được hai bước, nàng vẫn không cam lòng, không khỏi dừng bước, chậm rãi quay đầu nhìn công tử Xuất, ánh mắt đã ngấn lệ.
Ánh mắt này da diết, phong tình vô hạn.
Công tử Xuất ngây người.
Không chỉ là hắn, đám nam nhân nhìn thấy cảnh này đều mắt sáng bừng lên, nhìn nàng chăm chú.
Thái tử chậm rãi cau mày, hắn ra hiệu cho Ngô Tụ.
Mặt Ngô Tụ càng không được một hạt máu, hồi lâu sau nàng mới bưng miệng, cố gắng cười thật tươi rồi nói: “Lỗ cơ, chẳng lẽ ngươi có tình cảm gì công tử Xuất? Cớ gì chậm chạp không chịu đi?”
Lời vừa nói ra, đám nam nhân lại cười vang.
Trong tiếng cười, Ngọc Tử chỉ nhìn thẳng công tử Xuất, nàng nhìn hắn, môi anh đào run rẩy, vẻ mặt cầu xin.
Công tử Xuất dần thu lại vẻ trào phúng, hắn thầm thở dài một hơi, tay phải vung lên về phía nàng, cười nói: “Mỹ nhân ân trọng, khó có thể từ chối. Thái tử, Lỗ cơ này cho ta đi!”
Không đợi thái tử đồng ý, Ngọc Tử đã mỉm cười, nụ cười này khiến gương mặt vốn chỉ thanh lệ của nàng tựa như trăng phá mây mà xuất hiện, vô cùng xinh đẹp.
Ngọc Tử vui mừng lắc eo, yểu điệu chạy về phía công tử Xuất.
Nàng đi tới trước mặt hắn, dịu dàng hành lễ, khuôn mặt thanh tú hơi ngẩng lên, sóng mắt như làn nước mùa thu, ngọt ngào nói: “Thiếp tạ ơn Phu chủ!”
Dứt lời, nàng bước lên hai bước, ngồi bên cạnh công tử Xuất.
Mãi cho đến khi Ngọc Tử quỳ xuống, mái tóc dài xõa ra bên vai che đi gương mặt của nàng thì mọi người mới tỉnh táo lại.
Các quý tộc nước Tề đều vỗ đùi, vỗ tay kêu: “Ôi chao! Mỹ nhân này lúc khóc lúc cười, lúc vui lúc buồn đều thật động lòng người, điên đảo thần hồn! Mỹ nhân thế này đâu chỉ là ngàn dặm mới có?” Nói tới đây, quay đầu nhìn thái tử cảm khái: “Bên cạnh thái tử có được mỹ nhân bậc nhất như vậy mà cũng không biết? Mỹ nhân này còn hơn cả Ngô Tụ phu nhân, thái tử thiệt rồi, thiệt rồi!”
Quý tộc nước Tề này vừa nói xong, mọi người đều gật đầu lia lịa.
Thoáng chốc, khuôn mặt trắng bệch của Ngô Tụ xanh mét lại. Trong cái nhìn khinh thị của tất cả đám nam nhân, nàng ta phải tốn nhiều sức lực mới có thể tiếp tục tươi cười.
Đối mặt với sự giễu cợt của mọi người, đôi môi mỏng của thái tử cong cong, hắn nhìn Ngọc Tử thật sâu rồi cười ôn hòa: “Lời này của Tử Vi sai rồi, mỹ nhân trong phủ ta ai cũng là bất phàm.”
Nói tới đây, hắn chỉ vào hai mỹ nhân trong sân, nói: “Hai người các nàng, cùng Lỗ cơ theo hầu công tử Xuất”.
Hai mỹ nhân kia nghe vậy thì vui mừng nhìn qua, các nàng uyển chuyển thi lễ với thái tử rồi vui vẻ quay đầu nhìn công tử Xuất.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ngọc Thị Xuân Thu
Lâm Gia Thành
Ngọc Thị Xuân Thu - Lâm Gia Thành
https://isach.info/story.php?story=ngoc_thi_xuan_thu__lam_gia_thanh