Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Muốn Làm Ông Xã Của Em
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 49: Nghiêm Ngôn Nói " Tô Tiểu Mễ, Giáng Sinh Vui Vẻ" (Thượng)
C
hương 49: Nghiêm Ngôn nói “ Tô Tiểu Mễ, giáng sinh vui vẻ” (Thượng)
Giáng Sinh ngày càng đến gần, Tô Tiểu Mễ bận rộn đến tay chân múa may không kịp, đầu tiên cậu đem tiền kiếm được từ hôm đi dã ngoại lấy ra mua rất nhiều thứ, đèn màu, giấy hoa, nến noel, dĩ nhiên những thứ này điều được thực hiện dưới sự không hề hay biết của Nghiêm Ngôn, chứ theo tính cách Nghiêm Ngôn hắn sẽ không chú ý đến mấy lễ hội này. Mà theo Tô Tiểu Mễ cho ra kết luận dựa theo tính cách Nghiêm Ngôn hắn nhất định không thích mấy thứ rườm rà tầm thường, không biết Tô Tiểu Mễ có được tính bên trong không.
Cách lễ Giáng Sinh còn hai ngày, Tô Tiểu Mễ nhàm chán cầm hộp điều khiển TV đổi kênh xem Tây Du Kí chiếu gần N lần, quay đầu hỏi Nghiêm Ngôn: “Ngôn, trong Tây Du kí anh ghét người nào nhất”
“Đường Tăng.”
Tô Tiểu Mễ há to miệng: “Tại sao anh lại ghét sư phụ, ngài ấy là người rất tốt, da thịt trắng trắng mềm mềm còn thông hiểu mọi chuyện trên đời”
“Khuôn mặt lúc nào cũng nhăn nhăn nhó nhó cứ như đàn bà, một lát không cho phép giết con kiến, một lát lại không cho đánh chết yêu quái, một lát bị yêu quái động vào thì tâm viên ý mã, anh xem mà cũng hoảng hốt.”
“Anh nói nhảm, nào có tâm viên ý mã”
“Anh thì thấy bộ dạng rất hưởng thụ ” Nghiêm Ngôn nhún vai
“Không ngờ, thật sự không ngờ anh lại có cách nhìn đó với sư phụ.” Tô Tiểu Mễ nói xong cúi đầu ngẫm nghĩ, Nghiêm Ngôn nói tiếp: “Đổi kênh khác đi, phim này có gì mà hay, tình tiết lúc nào cũng như vậy quanh đi quẩn lại vẫn là yêu quái muốn ăn Đường Tăng, không thì bị hầu tử đánh một trận, đánh không lại thì chạy tìm thiên binh thiên tướng, cuối cùng đám đó lại hô lên ‘Đại thánh, hạ thủ lưu tình, nghiệt súc này là cái gì v.v.v…vậy là kết thúc. Em xem mà không chịu nghĩ, khi đó Tôn Ngộ Không đại náo Thiên Cung biết bao nhiêu thiên binh thiên tướng có làm gì được hắn đâu, hiện tại đi đến Tây Kinh lấy kinh lại bị trên những bò, thỏ tép riu khiến sống không được chết không yên, nội dung vở kịch hợp lý không?”
“Không ngờ chỉ xem một bộ phim TV mà anh có phân tích rõ ràng như vậy” Tô Tiểu Mễ không nhịn được than thở: “Ngôn, đi theo anh học được thật nhiều thứ a >_“Những cái này không cần học.”
“Ngôn, anh có hay không muốn một món quà gì đó?” Gián tiếp thử dò xét
“Không có.” Trực tiếp đưa ra đáp án
“Không thể nào? Cả đời này anh chẳng lẽ không có nguyện vọng gì chắc?”
“Lên mặt trời ngắm nhìn một chút”
Tô Tiểu Mễ kinh ngạc đứng ngồi không yên: “Có nguyện vọng be bé hơn hay không?”
“Đi chung quanh mặt trời xem một chút.”
“Không có nguyện vọng bình thường hơn một chút sao?”
“Đối với anh những thứ thực hiện không được đáng trân trọng, nãy giờ em cứ hỏi anh mấy chuyện này làm gì, em cho rằng mình là tiểu tiên tử ban điều ước cho mọi người sao” Nghiêm Ngôn mất kiên nhập đưa tay cầm hộp điều khiển TV trong tay Tô Tiểu Mễ tự mình chuyển kênh.
Cách lễ Giáng Sinh còn một ngày
“Ngôn, hôm nay anh có về sớm không? ”
“Tại sao”
” Có về sớm không?”
“Tại sao”
” Có về sớm không?”
“Tại sao”
” Có về sớm không?”
“Biết rồi”
Hôm nay là giáng sinh, Nghiêm Ngôn đi làm từ sáng đến chiều tối mới về, ở nhà Tô Tiểu Mễ xách rìu đi ra khỏi cửa, nhìn chung quanh xem có cây tùng nhỏ nào không rốt cục đi tới vùng ngoại thành ít người đến, vòng vo một hồi cuối cùng cậu cũng tìm được mục tiêu, lấy ra cây rìu trong túi, hít mạnh hai ngụm khí, chà xát hai bàn tay cho ấm lên mới xách lên rìu bổ vào thân cây, ở một khắc cây tùng sắp ngã xuống lại có người ở phía sau gọi Tô Tiểu Mễ.
“Đồng chí.”
“Chuyện gì?” Tô Tiểu Mễ quay đầu lại thấy hai cảnh sát vô cùng nghiêm túc nhìn cậu chằm chằm.
“Chung quanh nơi đây đều có biển báo cấm chặt cây, cậu dám ở đây phá hỏng phong cảnh.”
“Vu hãm, gài tang vật, tôi rõ ràng có làm gì đâu”
Trong đó có một người cảnh sát đi ra chỉ vào ngọn cây tùng: “Một bông hoa một ngọn cỏ nơi này đều thuộc quyền sở hữu của mấy đại gia đấy, hành động của cậu phải chịu trách nhiệm pháp luật”
“Chịu trách nhiệm pháp luật gì nha?” Tô Tiểu Mễ nghe thấy sợ hãi lui về phía sau một bước, cây rìu trong tay vừa vặn đụng vào ngọn cây tùng, ‘rầm’ một tiếng thân cây ngã xuống đất kết thúc sinh mạng cuối cùng.
Hai cảnh sát nhân dân trân trối nhìn thân cây, rồi quay sang trừng Tô Tiểu Mễ tay cầm rìu đứng ngốc nơi đó, nói: “Căn cứ điều luật 34 《 bảo vệ cây cối 》, hành vi trộm rừng hoặc những cây cối khác nói chung phạm sai lầm nhỏ sẽ giao cho chủ quản ngành lâm nghiệp chịu trách nhiệm đưa ra giá tổn thất cần bồi thường, nếu đốn cây trái pháp luật thì phải bồi thường ba đến mười lần tiền phạt”
Tô Tiểu Mễ đánh rớt cây rìu xuống đất: “Tiêu, tiêu rồi, tôi không có nhiều tiền như vậy a.” Tiền của Tô Tiểu Mễ đã sớm bị cậu dùng hết mua mấy đồ vật trang trí noel mất rồi.
Cảnh sát nhân dân đưa Tô Tiểu Mễ đến chủ quản ngành lâm nghiệp, Tô Tiểu Mễ ngồi im trong phòng làm việc nghe ông lão phê bình gần một canh giờ. Cuối cùng Tô Tiểu Mễ bó tay chịu thua gọi điện cho Nghiêm Ngôn, lúc Nghiêm Ngôn tới sắc mặt xanh mét lạnh lùng trừng Tô Tiểu Mễ, sau đó lấy tiền đưa cho ông lão trung niên, kéo Tô Tiểu Mễ rời đi, khi đi đến cửa lại nghe ông lão ở phía sau nói: “Nhóc con, chỉ có tiền chưa đủ đâu còn phải dạy dỗ cậu ta nữa, trồng xong năm cây mới có thể đi”
Nghiêm Ngôn nghe mà trán nổi đầy gân xanh, người đàn ông gọi điện một lát sau liền có một cô gái đến, lái xe đưa Tô Tiểu Mễ đến vùng ngoại thành nơi cái cây bị cậu đốn ngã. Nghiêm Ngôn lái xe theo phía sau, sau khi xuống xe cô gái lấy ra năm cây giống cùng một cái xẻng đưa cho Tô Tiểu Mễ. Dọc theo đường đi Tô Tiểu Mễ không hề nói chuyện, nhận lấy cây giống cùng cái xẻng bắt đầu giống như nông phu canh tác, tại sao đêm giáng sinh tất cả mọi người đều đối xử lạnh nhạt với cậu vậy. Nghĩ đi nghĩ lại Tô Tiểu Mễ trong lòng cảm thấy ê ẩm.
Nghiêm Ngôn không đi đến phụ chỉ đứng bên cạnh hút thuốc lá, lạnh lùng ngó chừng Tô Tiểu Mễ, điều này khiến trái tim Tô Tiểu Mễ càng thêm lạnh lẽo. Thật ra Nghiêm Ngôn chỉ muốn cho Tô Tiểu Mễ một bài học, nếu không ngày nào cậu cũng làm mấy chuyện không suy nghĩ.
Khi cả hai về đến nhà đã bốn giờ chiều, Nghiêm Ngôn vừa vào nhà liền đi đến ngó chừng Tô Tiểu Mễ: “Em rốt cuộc muốn gây bao nhiêu rắc rối mới hài lòng?”
Tô Tiểu Mễ ngẩng lên khuôn mặt vô cùng bẩn, ánh mắt ngó thẳng vào Nghiêm Ngôn. Tại sao đêm giáng sinh mọi người đều không tốt với cậu?
“Hỏi em đó, nói đi”
Tô Tiểu Mễ vẫn hậm hực không chịu nói.
“Tô Tiểu Mễ, mẹ nó, em có bệnh đúng không.” Nghiêm Ngôn cũng giận quát ầm lên.
Tô Tiểu Mễ yên lặng đi vào phòng, ném ra một cái thùng, mở ra nắp thùng, nhìn mấy thứ cậu tốn tâm tư tỉ mỉ chuẩn bị, lỗ mũi chua xót theo sau nước mắt tí tách rớt xuống, cậu đem tất cả đồ trong ném lên người Nghiêm Ngôn: “Mẹ nó, anh cho rằng em làm thế là vì người nào, em làm sao biết cây đó không thể đốn. Ông đây dù có bệnh cũng vì anh mà bệnh, anh rống em cái gì, em rất ủy khuất đây.” Tô Tiểu Mễ lúc đầu hét rất lớn tiếng sau đó nhỏ dần cuối cùng biến thành nghẹn ngào. Đẩy Nghiêm Ngôn sang một bên, xoay người chạy ra cửa.
Nghiêm Ngôn bị ruy băng trộn lẫn quăn đầy cả người, chờ đến khi đuổi theo đã không thấy bóng dáng Tô Tiểu Mễ.
Màn hình TV cỡ lớn treo trên tòa nhà đối diện vừa vặn truyền đến giọng nói của nữ chủ trì: “Hôm nay là giáng sinh, các bạn có phải đang ở cạnh người yêu của mình không?”
Nghiêm Ngôn châm một điếu thuốc, nhìn màn ảnh TV đối diện, nghĩ: Thì ra hôm nay là giáng sinh.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Muốn Làm Ông Xã Của Em
Angelina
Muốn Làm Ông Xã Của Em - Angelina
https://isach.info/story.php?story=muon_lam_ong_xa_cua_em__angelina