Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Liên Hoa Yêu Cốt
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 11: Sự Báo Thù Sau Cuối
B
ảy rưỡi tối, Quan Ân lái chiếc xe cảnh sát len lỏi giữa dòng xe cộ dày đặc với tốc độ chậm chạp vì tình trạng tắc đường khá nghiêm trọng. Cảnh sát giao thông ở mỗi ngã tư bận đến không có thời gian nghỉ ngơi.
Ngồi trong xe, anh sốt ruột đưa tay bật đài phát thanh nhằm giảm bớt nỗi chán nản trong khi chờ đợi. Đột nhiên, một bản tin liên quan đến vụ hỏa hoạn nghiêm trọng thu hút sự chú ý của anh.
“… Theo như tin mà đài chúng tôi vừa nhận được, chiều này lúc 15 giờ 30 phút, một nhà hàng nằm đối diện quảng trường trung tâm phía Nam bỗng đột ngột phát hoả. Người phục trách nhà hàng cùng mười lăm nhân viên đã tử nạn. Do cứu hoả kịp thời, ngọn lửa đã không lan ra những cửa hàng lân cận khác. Nguyên nhân phát hoả vẫn đang được điều tra làm rõ…”
Đối diện quảng trường trung tâm phía Nam? Địa chỉ này sao nghe quen quen? Quan Ân nhíu mày nghĩ ngợi. Đúng lúc đó, tiếng nhạc “tinh tang tinh tang…” thánh thót vang lên, anh quay đầu vội vàng chộp lấy chiếc điện thoại đặt bên cạnh, nhìn chằm chằm tên người gọi hiện trên màn hình.
“A lô! Đại Lý chuyện gì vậy?”, Quan Ân bấm nút nhận cuộc gọi.
“Tổ trưởng, chúng tôi đã đến trước cửa nhà Vương Hữu Lợi rồi, anh đang ở đâu vậy?”, đầu dây bên kia vọng lại giọng Đại Lý: “Chúng tôi có cần đợi anh đến rồi mới vào không?”.
“Cũng được, tôi đang bị tắc đường, nhưng cũng sắp đến nơi rồi”, Quan Ân thò đầu ra ngoài xe nhìn về phía trước: “Có lẽ khoảng nửa tiếng nữa. Phải rồi, báo cáo khám nghiệm tử thi chỗ Tiểu Trương đã có chưa?”.
“Có rồi, xác nhận Lâm Tử Cương và mấy nạn nhân trước đều chết do nhồi máu cơ tim. Báo cáo của bên giám định vật thể cũng đã có, tổ trưởng đoán xem dấu vết đó là gì?”, Đại Lý cười lớn mấy tiếng.
“Là gì vậy?”, Quan Ân nghi hoặc hỏi.
“Ha ha… Là chuột, đó là vết móng chuột”, Đại Lý cười vui vẻ.
“Không xong rồi!” Một tia sáng bất chợt lóe lên trong đầu, Quan Ân nhớ ra cái địa chỉ đang ngờ ngợ trong đầu: “Đại Lý, cậu xem giúp tôi chiều nay lúc ba rưỡi có phải Thính Khiếu Cư bị cháy không?”.
“Giờ trưởng phòng mới biết sao? Chiều nay báo đài đưa tin rồi mà”, giọng Đại Lý có vẻ ngạc nhiên: “Bọn em còn tưởng anh là người biết đầu tiên cơ đấy, không phải anh đến điều tra à?”.
“Chết rồi! Đại Lý, các cậu xông vào đó ngay lập tức, bất kể thế nào cũng phải bảo vệ Vương Hữu Lợi cẩn thận!”, Quan Ân gác máy, nhanh chóng bật đèn cảnh sát, yêu cầu cảnh sát giao thông hỗ trợ khẩn cấp. Các xe phía trước vừa dạt ra nhường đường. Quan Ân liền nhấn ga, chiếc xe lao vút như bay về phía nhà Vương Hữu Lợi…
…
Quay ngược thời gian về nửa tiếng trước.
Trong thư phòng ở tầng hai ngôi nhà, Vương Hữu Lợi buồn bực ngồi lật giở mấy tờ tạp chí đồi trụy. Không biết vì sao từ sáng sớm ông ta đã cảm thấy sự bất an mơ hồ trong lòng. Vốn dự định hôm nay sẽ cùng Lâm Tử Cương đi ăn món Tam khiếu mà họ thích nhất, nhưng mười giờ sáng, Tiểu Tôn, người thư ký của ông ta lại gọi điện đến báo Lâm Tử Cương đột ngột lên cơn nhồi máu cơ tim và chết tại nhà lúc sáng sớm. Tin này khiến ông ta rất đỗi ngạc nhiên nhưng cũng phần nào cảm thấy nhẹ nhõm. Từ hai năm trước, sau khi lên kế hoạch ám hại Trần Yên Mỹ và có được viên kim cương xanh hiếm có cùng một triệu rưỡi bồi thường, ông ta liền nghĩ đến việc loại bỏ cái gai Lâm Tử Cương để tìm đối tác khác. Song, tên khốn đáng chết đó lại dường như phát hiện ra kế hoạch ấy và bắt đầu úp mở bóng gió, nếu muốn đá hắn, hắn sẽ báo cảnh sát, ông ta đành chịu bó tay. Mà bắt đầu từ hôm đó, Lâm Tử Cương thường xuyên bớt xén doanh thu hàng tuần, không báo với những người góp vốn khác khiến ông ta hết sức đau đầu nhức óc song vẫn phải giả bộ cười cợt. Cho nên lúc này điều ông ta mong muốn nhất chính là tên khốn đó chết nhanh nhanh một chút.
Điều kỳ lạ là Vương Hữu Lợi vốn tưởng nghe được tin về cái chết của Lâm Tử Cương sẽ vui mừng lắm, nhưng không hiểu sao lúc này ông ta lại chẳng thể vui lên được. Nỗi lo lắng mơ hồ cứ vô cớ vây hãm khiến ông ta cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra.
“Chít… chít… chít…” Đột nhiên, trong phòng vang lên muôn vàn tiếng kêu chói tai rợn tóc gáy, như thể một loài động vật nhỏ bé nào đó đang thảm thiết kêu thét những tiếng cuối cùng trước khi chết.
“Ai đó?”, Vương Hữu Lợi run rẩy đứng phắt dậy.
“Chít.. chít… chít…” Tiếng kêu lại vọng tới, âm vang trong căn phòng rộng lớn. Đúng lúc ấy, chiếc đèn treo trên trần nhà bỗng phụt tắt, cả căn phòng chìm trong bóng tối.
“Ai đó? Ra đây, đừng vờ quỷ giả ma nữa!”, Vương Hữu Lợi vừa hét vừa chạy bổ ra phía cửa.
“Ha ha ha… Vương Hữu Lợi, lâu lắm không gặp!” Một tràng cười sắc lạnh vang lên, cửa thư phòng đột ngột khoá chặt.
“Bà, bà là ai?”, Vương Hữu Lợi dựa vào tường kinh hoàng nhìn người đàn bà tóc trắng xuất hiện giữa không trung, đôi tay điên cuồng xoay nắm cửa.
“Ha ha, ngươi quên ta rồi?”, người đàn bà nhếch lên nụ cười u ám, lướt thẳng về phía Vương Hữu Lợi: “Thế này, ngươi có nhớ ra không?”. Mớ tóc trắng của người đàn bà bay về phía trước ôm chặt lấy khuôn mặt của chủ nhân. Sau một loạt những âm thanh ma sát rợn xương sống, mớ tóc bao phủ khuôn mặt kia bỗng phồng lên, một đầu chuột cực lớn từ từ lộ ra ngoài.
“Á… Ma!”, Vương Hữu Lợi thất kinh gào thét muốn trốn chạy, nhưng chân không sao nhấc lên nổi mà lại chầm chậm sụm xuống nền nhà.
“Sao, vẫn chưa nhận ra hả?” Con quái vật mình người đầu chuột trợn đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm gã đàn ông đang sợ hãi nằm bò dưới đất: “Ngươi có nhớ lúc đó chính ngươi đã gói ta vào tờ giấy ăn đưa cho con gái Trần Yên Mỹ làm vật cưng không?”.
“Bà… Bà là con… lúc đó…”, Vương Hữu Lợi mặt mũi tái xanh lẩy bẩy, sợ hãi lùi về phía sau: “Bà… đang giúp Trần Yên Mỹ báo thù phải… phải không?”.
“Điều này đã được hoạch định xong rồi, đó là thoả thuận giữa ta và Nghiêm Ngôn.” Cái đầu chuột khẽ khàng lắc lư, ngay lập tức biến lại thành người đàn bà với khuôn mặt trắng bệch gần như trong suốt: “Ta báo thù cho cô ta, mang cô ta sẽ thuộc về ta”.
“Tôi biết sai rồi! Tôi không nên hám lợi quên tình, ham hố viên kim cương đó rồi hại chết mẹ Nghiêm Ngôn. Xin tha cho tôi, tôi sẽ đi tự thú, sẽ trao tất cả những gì thuộc về bà ấy cho bà!”, Vương Hữu Lợi vừa kêu thét vừa quỳ trên đất ra sức dập đầu.
“Hừ! Loài người ngu muội, toàn chết đến nơi mới biết ăn năn hối cải những việc đã làm. Nhưng các ngươi liệu có biết trên thế gian này làm gì có điều dễ dàng như thế.” Người đàn bà tóc trắng giơ tay lên, một tờ đơn nhận tội bay thẳng đến trước mặt gã đàn ông: “Cho ngươi hai lựa chọn, một là chết, hai là ký tên vào tờ đơn nhận tội này, hãy chọn đi!”.
“Tôi ký, tôi ký…” Vương Hữu Lợi luống cuống lấy cây bút trong túi áo ra ký vội một chữ lên trên tờ giấy: “Tôi ký rồi, bà tha cho tôi đi”.
“Còn viên kim cương đâu?”, tay người đàn bà khua lên, tờ giấy nhận tội với chữ ký của gã đàn ông bay vào lòng bàn tay.
“Ở… ở đây…”, Vương Hữu Lợi hoảng hốt bò về phía bàn làm việc, lấy ra chiếc hộp nhỏ tinh xảo từ ngăn kéo thấp nhất rồi mở nắp để lộ viên kim cương màu lam đẹp tuyệt trần bên trong: “Tôi giao tất cả rồi, như vậy đã được chưa?”.
“Tốt, rất tốt, như vậy món nợ giữa ngươi với Nghiêm Ngôn coi như đã xong.” Người đàn bà tóc trắng mỉm cười khẽ xoay viên kim cương xanh: “Bây giờ tính tới món nợ giữa ta và ngươi”.
“Món nợ giữa tôi với bà?”, Vương Hữu Lợi khó hiểu nhìn chằm chằm người đàn bà đang mỉm cười độc ác.
“Ngươi rất thích ăn Tam khiếu phải không?” Đôi mắt người đàn bà lóe lên tia sắc lạnh: “Ngươi thích ăn ở Thính Khiếu Cư. Khi ngươi bỏ những con chuột mới sinh chưa đến một ngày vào miệng mà nhai mà nuốt, ngươi có nghĩ đến mẹ chúng là ta không?”. Khuôn mặt người đàn bà dần trở nên điên loạn: “Có nằm mơ ngươi cũng không nghĩ đến đâu. Năm đó sau khi ngươi hại chết Trần Yên Mỹ, con gái bà ta rơi vào thế cùng đường, lại bán ta trở về Thính Khiếu Cư, để rồi năm tiếp theo không biết bao lần ta phải chịu đựng nỗi đau khổ tột cùng. Lần lượt phải nhìn những đứa con của mình bị lũ người tàn nhẫn các ngươi ăn tươi nuốt sống. Ngươi có hiểu được lòng ta không? Nguyên nhân của tất cả chuyện này đều do đồ tiểu nhân đáng khinh nhà ngươi! Ngươi xem ta có thể bỏ qua không, ta sẽ giết chết ngươi!”.
Đôi tay người đàn bà mở rộng, lòng bàn tay phát ra từng đợt sáng mạnh mẽ, từ từ bao phủ khắp căn phòng…
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Liên Hoa Yêu Cốt
Liên Tuyết Tử Thần
Liên Hoa Yêu Cốt - Liên Tuyết Tử Thần
https://isach.info/story.php?story=lien_hoa_yeu_cot__lien_tuyet_tu_than