Chương 49 Khi Đàn Ông Bật Khóc
ôi khá thích bộ phim trên truyền hình Việt Nam vào thời điểm này: “Khi đàn ông goá vợ bật khóc”, Người đàn ông trong bộ phim sống một mình nuôi 3 đứa con, người diễn viên trong phim rất hợp với vai ông ta, nó khiến bộ phim rất sống động dù anh ta là một diễn viên Hài.
Thật ra con người ai cũng sợ trách nhiệm, tôi đã từng nghĩ thế, nên người đàn ông có 3 đứa con khi người vợ mất kia có lẽ là một người đau khổ biết chừng nào, vất vả biết chừng nào vì chịu cảnh gà trống nuôi con, có khác gì nhiều người đàn bà goá chồng nuôi con một mình không chịu lấy chồng khác đâu. Dĩ nhiên điều đó ít nhiều khiến tôi có sự so sánh – tôi vốn là người hay so sánh mà. Tôi nghĩ chắc người đàn ông sẽ ít nhiều vất vả hơn phụ nữ, có lẽ thế.
Nhưng gần đây, khi tôi sống một mình, khi tôi chẳng có mối bận tâm nào cả, khi tôi gọi cho Nàng hàng cảm trăm cuộc điện thoại nàng cũng không bắt máy thì tôi thấy cái đau khổ của người đàn ông không phải là trách nhiệm lo lắng cho ai đó, cũng không phải là sự cô đơn..mà nó là sự nhạt nhẽo khi không ai cần mình, mình như là người thừa ấy, như là chẳng ai cần đến mình cả, ngay cả người mà mình yêu thương họ cũng không mình, nó quả rất đau.
Tôi nhớ, ngày mẹ tôi còn sống, tôi đã nói với mẹ, con lớn lên sẽ mua một căn nhà chung cư sang trọng để sống cùng mẹ ngày ngày ngắm cảnh hồ Tây và mẹ con tôi lúc đó còn ở căn tập thể thường xuyên mất nước, mẹ đã nói với tôi rằng, tôi hãy tập trung học tốt còn mẹ sẽ chờ tôi lớn để làm được những điều đó, mẹ mong chờ ở tôi.
Nhưng đến ngày tôi du học, sắp tốt nghiệp, ngày mà tôi có thể thực hiện những lời hứa với mẹ thì mẹ tôi lại đón nhận tình yêu từ một người đàn ông khác và bà chẳng còn mong chờ tôi làm điều đã hứa nữa. Tôi đã cô đơn chừng nào và tôi ước sao mẹ tôi không yêu người đàn ông đó nhưng tôi đâu dám trách mẹ tôi, vì bà đã hi sinh cả tuổi trẻ, cả thanh xuân cho tôi cơ mà.
Rồi những ngày mẹ tôi hạnh phúc bên người đàn ông đó thì tôi cũng có tình yêu của đời mình cơ mà, đó là Nàng cơ mà nên suy cho cùng, ai cũng muốn yêu và được yêu, một tình yêu đúng nghĩa, như là tình thân nhưng nó mang lại cho con người ta cảm giác hạnh phúc vì được yêu là là chính mình chỉ là vì chính mình thôi chứ không phải vì là người thân hay là trách nhiệm hay là bất kì một điều gì. Tôi vẫn nhớ có lần mẹ tôi đã nói với tôi khi tôi nóng nảy qua điện thoại với cha dượng:
– Mẹ cũng muốn hạnh phúc, mẹ cần tình yêu, con hiểu không?
Tôi lúc đó không hiểu, tôi đã nghĩ rằng chỉ cần mình yêu mà là được, tôi đã không nói chuyện với mẹ một thời gian dài. Mãi sau này tôi với hiểu, tình yêu của tôi là đương nhiên và nó là điều mà tôi chắc chắn có, nó giống như nước dòng sông kia chạy từ nguồn và dù nó không bao giờ chảy lại nơi nguồn đó thì nó vẫn mãi mãi từ đó chảy ra, đó là tôi và mẹ. Đó là tình mẹ con có bao giờ mà nguôi quên cho được.
Nhưng tình yêu mà chúng ta gặp trong đời, những động chạm da thịt, những nhung nhớ tương tư ai mà chẳng có và tôi cũng vậy thôi, tôi cũng đã ngã vào tình yêu đó với nàng đấy thôi, tôi đâu chuẩn bị được cho điều đó. Và tôi hiểu mẹ tôi lúc đó, mãi sau này tôi mới hiểu điều đó và trái tim tôi phần nào dịu nhẹ và yêu thương người cha dượng, một tình thương đầy trắc ẩn chứ không đau đớn như hồi nghĩ rằng mẹ đã không cần đến người con trai là mình nưa.
Nhưng, nỗi đau không phải chỉ đến một lần trong đời, nó cứ quay đi quay lại, lặp đi lặp lại nỗi đau cũ qua đi thì lại có nỗi đau mới, vì chính với tôi khi nàng không cần tôi, khi những điều mà tôi làm nàng đều không thích, không chờ đợi tôi mới thấy đau đớn làm sao. Là cuộc hẹn không có, là cuộc gặp không được chào đón, là món quà không được nhận. Đó vẫn là nỗi đau day dứt tôi mãi.
Tôi lang thang trên con phố dài, trời nắng đẹp, tôi mang kính đen để che loà ánh nắng của mặt trời, tôi cứ nghĩ mãi nghĩ mãi mà chẳng chịu dừng về nàng và tôi khóc chứa chan. Cuối cùng thì tôi cũng khóc được sau thời gian đằng đẵng nhớ nhung nàng như thế.
Tôi vội vã lau nước mắt rồi đi, tôi nghĩ: từ giờ tôi sẽ thôi, sẽ thôi nghĩ về nàng. Điều ấy thật là làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm, thanh thản lại…vẫn là cái cảm giác đó như bao nhiều lần tôi tự nhủ với mình tôi pải quên nàng đi, rời xa nàng thật xa thật xa.
Hạnh Phúc Chân Thật Hạnh Phúc Chân Thật - Nguyễn Tư Phong Hạnh Phúc Chân Thật