Chương 49: Ngoại Truyện 3+4
rong mắt những linh quỷ mới vào ở Mi Sơn cư thì Mi Sơn quân cũng được xem là một chủ nhân tính tình vừa ổn trọng lại vừa đáng tin cậy, ngoại trừ thỉnh thoảng y hay lên cơn động kinh một chút, lúc uống say lại khóc lóc lầm bầm gọi mãi hai tiếng cũng không biết là tên của ai, quãng thời gian còn lại y đều rất tốt, ít nhất cũng có thể dùng một câu kiêu hãnh như dáng mai gầy để hình dung y.
Về cơ bản, Mi Sơn là một chủ nhân có thể khiến cho đám linh quỷ mới tới có thể kiêu ngạo và tự hào. Tuy quy mô của Mi Sơn cư không thể so sánh với các đại môn phái khác, nhưng hằng ngày những người đến đây để cầu xin giúp đỡ cũng nối dài không dứt, phần lớn đều đến để nhờ chủ nhân điều tra những chuyện rất cơ mật.
Mi Sơn quân làm việc không lấy vàng bạc hay châu báu, chỉ cần tửu lượng của người tới nhờ vả cao hơn y là được. Ngoại trừ mỗi ngày bọn họ phải phải kéo ra ngoài một đống người say như chết đến cầu xin Mi Sơn giúp đỡ, thì cuộc sống ở Mi Sơn cư này rất yên ổn và an bình.
Nhưng sự yên ổn và an bình này đã kết thúc vào một buổi hoàng hôn.
Đó là một buổi hoàng hôn đẹp rực rỡ, ánh mặt trời nhuộm đỏ những đám mây tầng tầng lớp lớp thật sáng lạn, một con bồ nông vừa to lớn vừa xấu xí lặng lẽ âm thầm đáp xuống trên cây cầu gỗ hai bên nở đầy những đóa hoa đỏ trắng, cảnh tượng này hù tên linh quỷ canh cửa sợ đến rớt cả cằm xuống.
Một cô gái nhảy từ trên lưng con bồ nông xuống, cô gái mặc một bộ quần áo màu tím nhạt, dáng người thon thả, dung mạo đoan trang sáng sủa, là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp. Những linh quỷ canh cửa mỗi năm lại thay hết một đống, không có kẻ nào quen biết nàng, lại thấy nàng mỉm cười bước thẳng về phía cửa trước nên bọn họ đành phải cản lại.
“Trời cũng đã tối rồi, nếu như cô nương có chuyện gì cần giúp đỡ, xin hãy đến vào sáng sớm mai.”
Cô gái xinh đẹp khẽ mỉm cười, đưa cho tên linh quỷ một hộp đựng thức ăn thật to: “Vậy làm phiền ngươi đem hộp thức ăn này đến cho Mi Sơn đại nhân, đã hai ba năm nay ta không tới đây thăm ngài ấy, trong hộp là bánh trung thu, bánh chưng, bánh ngọt, bánh bao mà hai năm nay ta thiếu ngài ấy, ngươi bảo ngài ấy từ từ mà ăn, nếu rảnh rỗi ta sẽ tới thăm ngài ấy nữa.”
Nàng nói đã hai ba năm, chẳng lẽ nàng quen biết với Mi Sơn quân từ rất lâu rồi?
Đám linh quỷ không dám đối xử lạnh nhạt với nàng, trong bọn chúng sớm đã có kẻ chạy vào trong thông báo. Lúc đó Mi Sơn quân đang cùng với kẻ tới nhờ vả cuối cùng trong ngày liều mạng uống sạch sẽ đống rượu, tinh thần y thật sảng khoái, vừa dùng trà súc miệng vừa dặn dò đám linh quỷ lôi đám sâu rượu này vứt thẳng ra ngoài, cũng chẳng thèm ngoảnh đầu lại nói: “Đám người tới nhờ vả lần này đúng là vô tích sự, có hai vò rượu cũng không uống nỗi, còn dám tới đây cầu xin ta. Lôi hết bọn chúng vứt ra ngoài, cho bọn chúng một bài học đích đáng.”
Vì thấy một linh quỷ canh cửa ôm một hộp thức ăn thật to, đứng nghệch mặt ra ở ngưỡng cửa, Mi Sơn lại nhíu mày.
“Ngươi không đứng ở cửa mà canh chừng cho tốt đi, ôm cái hộp rách nát chạy tới đây làm gì?”
Vừa dứt lời, Mi Sơn bước tới tiện tay mở nắp hộp ra, trong hộp là mấy cái bánh bao và bánh ngọt nhìn cũng không tệ lắm, được sắp xếp rất chỉnh tề ngăn nắp, y vơ lấy một cái bánh báo nhét thẳng vào miệng, mặt mày vui vẻ khen: “Mùi vị cũng không tệ! Là ai tặng?”
“À, là một cô nương rất xinh đẹp. Cô nương ấy nói là đã hai ba năm rồi chưa gặp ngài, cho nên cô ấy đem bánh bao, bánh chưng, bánh trung thu và các loại bánh khác hai ba năm nay chưa đưa, giờ đưa đến tặng bù cho ngài…”
Mi Sơn cắn được nửa cái bánh bao “Phịch” một tiếng, nó rơi thẳng xuống đất, Mi Sơn quân luống cuống tay chân, hồn bay phách lạc, đầu tiên là y cướp lại hộp thức ăn thiệt bự, sau đó lại nhặt lên cái bánh bao rớt xuống đất kia, thật sự y không tìm ra được chỗ nào xứng để đặt xuống, dưới tình thế cấp bách y đành phải đội hộp thức ăn lên đỉnh đầu, chân không chạm đất chạy như điên ra thẳng cửa chính.
Trong bóng hoàng hôn đỏ rực, người con gái y yêu thương đã lâu không được gặp vẫn chưa rời đi, giống hệt như lần đầu tiên nàng bước đến Mi Sơn cư này, lúc đó nàng cũng vịn vào lan can của chiếc cầu gỗ chăm chú nhìn những con cá chép đang thổi bong bóng dưới đáy hồ.
Mi Sơn quân nước mắt tuôn như sóng cuộn, chỉ trong chốc lát đã ướt nhẹp vạt áo trước của y.
“Mi Sơn đại nhân!”
Tân Mi thân thiết vẫy vẫy tay với y, nàng cười tít mắt bước đến cạnh y, so với lúc mười mấy tuổi nàng có vẻ chững chạc hơn rất nhiều, cũng không còn liến thoắng chạy ngược chạy xuôi nữa, nhưng nụ cười ngọt ngào không chút ưu sầu phiền não trên gương mặt nàng là vẫn không hề thay đổi. Mặc kệ thế sự bên ngoài có thể thay đổi rối loạn đến thế nào, Tân Mi trước sau gì vẫn là Tân Mi, nàng như một khúc nhạc trong sáng thong dong trong thời buổi loạn lạc.
“Ngài gầy quá, hình như chỉ còn da bọc xương. Ta nghe nói bây giờ chiến tranh diễn ra ở khắp nơi, lương thực quả thật rất quý giá, tiên nhân nhiều chuyện như ngài mà cũng không đủ ăn sao?”
Nàng quan sát y từ trên xuống dưới, ánh mắt nàng lướt đến chỗ nào, hình như Mi Sơn quân liền khẽ run rẩy đến chỗ đó.
“Trong hộp đựng thức ăn này chỉ có vài món bánh thôi.” Tân Mi nhìn thấy y để hộp đồ ăn lên đầu mà quỳ lạy, nàng không khỏi dùng ánh mắt thương hại chăm chú nhìn y, cuộc sống thời buổi loạn lạc quả là không dễ dàng, chỉ có mấy cái bánh bao, bánh trung thu đã khiến y mừng rỡ đến hận không thể quỳ xuống lạy tạ trời đất, “Chi bằng để ta làm thêm chút đồ ăn gì đó cho ngài?”
“Được … được …”
Giọng nói Mi Sơn quân giống như con gà bị bóp cổ, vừa nhỏ vừa the thé. Cả thân người y cứng ngắc lại, đội hộp thức ăn bước mỗi bước đều run rẩy cả lên, y dẫn Tân Mi vào nhà, nước mắt tuôn ra như thác đổ.
Tân Mi an ủi y: “Đừng vội mà, cũng đừng có khóc, ta sẽ đi nấu cơm ngay.”
Đám linh quỷ canh giữ cửa chính vừa e dè vừa cẩn thận kéo chiếc cằm đang rơi xuống của mình lên, nghe nói trong Mi Sơn cư có một linh quỷ già có thân phận hơn hẳn đám linh quỷ bọn họ, lão chuyên quét dọn và chăm sóc rừng trúc, bọn họ quyết định tối nay phải tìm một chỗ kín đáo từ từ mà hỏi lão một chút về chuyện này.
Nhà bếp vẫn là cái nhà bếp đó, đậu hủ vẫn là những miếng đậu hủ kia, Tân Mi xắn tay áo lên, nàng rửa tay thật sạch, xách dao lên, quay đầu lại hỏi: “Mi Sơn đại nhân, ngài vẫn muốn ăn đậu hủ Mi Sơn chứ?”
Cả người Mi Sơn quân phát run lên: “Có… có… có… có thể ăn đậu hủ Tân Mi được không?”
Ôi, sự tôi luyện gian khổ trong những năm gần đây quả nhiên rất có ích, rốt cuộc y cũng đã có thể nói ra những lời to gan như vậy rồi! Mi Sơn quân thẹn thùng che mặt lại.
Tân Mi không chút do dự nói: “Được.”
… Ông trời ơi! Cái này tuyệt đối không phải là nằm mơ chứ? Không phải chứ, không phải chứ? Nếu như là mơ thì hãy để y cả đời này cũng đừng tỉnh lại nữa!
Kết quả là hôm đó Tân Mi đã làm bốn miếng đậu hủ, lần lượt là đậu hủ Mi Sơn, đậu hủ Tân Mi, đậu hủ Phó Cửu Vân, đậu hủ Chân Hồng Sinh. Mi Sơn quân ngơ ngẩn nhìn nàng vung đũa lên, nàng vừa nhanh tay lẹ mắt xuống tay tàn độc gắp một lượt ba cái đầu bỏ vào trong chén của y, vừa nói: “Mi Sơn đại nhân, đây là đầu của những người bạn tốt của ngài, cho ngươi ăn nè.”
… Quá mất hồn đi.
Mi Sơn nghiến răng nghiến lợi gặm nát hai cái đầu của hai kẻ khác, khóe mắt y không ngừng liếc nhìn vào miếng đậu hủ Tân Mi, y muốn thò đũa ra, nhưng còn có chút ngại ngùng, mặc kệ là ăn cái gì, đều khiến hắn cảm thật luyến tiếc, dường như không nỡ ăn miếng đậu hủ Tân Mi này vậy.
Do dự rồi lại chần chừ, miếng đậu hủ kia liền bị Tân Mi ăn sạch, Mi Sơn quân đành phải lau đi những giọt nước mắt hối hận không thôi.
“Đã rất lâu rồi ta không ra ngoài dạo chơi, hóa ra bên ngoài thay đổi nhiều đến vậy. Hôm nay đến Sùng Linh cốc, Đại Hổ ca bỗng nhiên đã trở thành quản gia, lại còn cưới vợ nữa chứ.”
Dù sao đó cũng là người đàn ông đầu tiên mà nàng chấm trúng, biết được y đã cưới vợ, Tân Mi cũng có chút tiếc nuối, y cũng là mỹ nam một thời nha…
“Đại Hổ ca nói hồ tiên đại nhân đã bế quan tu luyện, cả cuộc đời này sẽ không ra ngoài nữa là thật sao?”
Mi Sơn quân sửng sốt một lát: “Tiên nhân chỉ bế quan chậm thì một trăm năm, lâu thì mấy trăm năm, sao lại nói cả đời này không ra nữa chứ?”
Tân Mi suy sụp, cúi mặt xuống: “Một trăm năm nữa ta đã chết từ lâu rồi.”
Hóa ra cả cuộc đời này cũng sẽ không ra ngoài nữa là để chỉ cả cuộc đời nàng.
Đã nhiều năm như vậy, Mi Sơn quân giống như đột nhiên thức tỉnh, người con gái y yêu thương đang ngồi trước mặt y chỉ là một người phàm tầm thường, mà y lại là một vị tiên nhân. Mấy trăm năm với y mà nói cũng chỉ là bóng mây bay qua cửa sổ, nhưng quãng thời gian trong nháy mắt đó với nàng mà nói, cũng không biết đã trải qua hết mấy kiếp luân hồi.
Mi Sơn khốn khổ nuốt miếng đậu hủ xuống, hấp tấp bày tỏ nỗi lòng: “Tiểu… tiểu Mi, cho dù nàng trở nên già nua tóc bạc da mồi, ta cũng vẫn thích nàng.”
Tân Mi rất cảm động: “Mi Sơn đại nhân… Ngài thật sự là người tốt mà, kiếp sau ta cũng muốn trở thành bạn của ngài!”
“Được, bạn tốt…?”
“Cả kiếp sau sau nữa cũng là bạn tốt!”
“Ơ, được… được…”
Mi Sơn quân bị hai từ bạn tốt và người tốt đả kích đến nước mắt tuôn tràn đầy mặt, chỉ còn cách vùi đầu ăn lấy ăn để, một bữa cơm này thật vừa mất hồn lại vừa đau đớn, y mãi ăn mãi ăn, lại một lần nữa biến bụng mình thành quả bóng tròn to căng, y đau khổ ngồi bẹp trên ghế rên hừ hừ.
Tân Mi theo thói quen đi đến suối nước nóng tắm rửa và thay quần áo, lúc nàng quay về, Mi Sơn đã mặc thêm một chiếc áo khoác che mất đi cái bụng thiệt bự của mình, y phơi ra dáng vẻ tuấn tú phong độ nhất trong đời mình, nghiêng người dựa vào dưới tàng cây Hải Đường, trong tay còn đang cầm một cây tiêu ngọc, mái tóc dài tung bay trong gió, tay áo nhẹ nhàng phấp phới, y đang ngửa đầu ngắm trăng.
“Tiểu Mi, đã đến đây rồi thì hãy ở chơi vài ngày đi, nàng muốn ở lại Mi Sơn cư bao lâu cũng được.”
Y thoải mái xoay tròn cây ngọc tiêu đang cầm trong tay, nở một nụ cười phong độ phóng khoáng nhất với nàng: “Nàng nhất định đừng khách sáo nhé.”
Tân Mi khẽ mỉm cười với y: “Được, vậy ta sẽ ở lại một thời gian ngắn.”
… Hở? Thuận lợi như vậy sao? Thuận lợi đến mức bản thân Mi Sơn quân cũng cảm thấy có chút bất thường. Lại nói tới, lúc trước Tiểu Mi cũng đã từng đến Mi Sơn cư vài lần, nhưng mỗi lần nàng đến, không phải đưa xong vài món quà tặng rồi đi ngay thì cũng là đi cùng với tướng quân Chiến quỷ đáng sợ kia. Lần này, đã xảy ra chuyện gì chứ?
Mi Sơn đảo tròn con ngươi, dò hỏi nàng: “À, tướng quân… kia gần đây vẫn ổn chứ?”
Trong chốc lát mặt Tân Mi liền cứng ngắc lại, nói một giọng rất thản nhiên: “Ừm, hắn sao lại không ổn chứ.”
Theo thái độ của nàng, hình như hai người đã nảy sinh tranh cãi. Mi Sơn quân trong chốc lát vui mừng như điên, y xoay cây ngọc tiêu trong tay như chong chóng, vội vã chuyển hướng câu chuyện: “Tối nay trăng đẹp như vậy, đêm thì dài đằng đẵng mà ta lại không có tâm trạng đi ngủ. Tiểu Mi, chi bằng chúng ta ngồi trao đổi một chút về về lý tưởng của đời người nhé?”
“Để ngày mai nói đi, ta mệt rồi. Mi Sơn đại nhân cũng nên đi ngủ sớm một chút, sáng sớm mai ta sẽ lại làm điểm tâm cho ngài.”
Tân Mi phất phất tay áo với y, nàng xoay người bước vào trong phòng.
Mi Sơn quân thật khó kiềm chế được xúc động đang trào dâng trong lòng, kéo vạt áo trước lên vừa chạy như điên vừa nhảy loạn xạ, y bắt gặp một tên linh quỷ liền hét to lên: “Có nghe thấy không? Nàng muốn làm điểm tâm sáng cho ta! Làm điểm tâm sáng đó nha!”
“Mới sáng sớm thức dậy đã được ăn điểm tâm thơm ngon, đó là đặc quyền của các đấng ông chồng mới được hưởng thụ đó!”
“Tiểu Mi muốn làm điểm tâm sáng cho ta đó…!”
Mấy tên linh quỷ bà tám thập thò lén lút trốn trong rừng trúc thò đầu ra nhìn nhìn: “Hình như chủ nhân bị điên rồi.”
Tên linh quỷ có tuổi tác lớn nhất trong đám móc móc mũi, tỏ vẻ rất bình tĩnh: “Đừng để ý đến ngài ấy nữa, qua mấy ngày nữa ngài ấy sẽ nước mắt tuôn dài, khóc lóc rên rỉ thôi. Chúng ta lại tiếp tục bàn về tình sử yêu đơn phương chỉ biết âm thầm khóc trong đau khổ của ngài ấy…”
Đêm hôm đó, Mi Sơn quân đã mơ một giấc mơ hạnh phúc nhất kể từ lúc sinh ra tới giờ, y mơ thấy mình thu nhận Tân Mi làm đệ tử, truyền dạy cho nàng phương pháp tu tiên, từ nay về sau không còn e ngại khoảng cách xa xôi giữa người phàm và tiên nhân nữa. Hai thầy trò sớm chiều kề cận, tình cảm yêu đương dần dần nảy sinh, rốt cuộc hai người vượt qua luân thường đạo lý, trình diễn một vở tình yêu thầy trò bị cấm đoán đến long trời lở đất.
Bây giờ, thời gian cứ thế trôi đi, sáng sớm tinh mơ ở hoàng lăng.
Sáng sớm ngày mới, khắp hoàng lăng tạm thời còn chìm trong yên lặng và an bình. Tân Hùng vẫn là người thức dậy sớm nhất, đứng trước phòng tập võ luyện khí; vợ chồng Ánh Liên và Gấu thúc thúc tiếp tục ân ái; Triệu quan nhân thức trắng nguyên đêm đứng trước cái hang chuột của mình, chờ đợi thần linh cảm đại giá quang lâm; Tư Lan bận rộn chuẩn bị điểm tâm trong bếp; Đào Quả Quả … Đào Quả Quả đứng trước phòng Lục Thiên Kiều và Tân Mi, bồi hồi, gấp gáp đến độ tay chân luống cuống hết cả lên.
Gõ cửa hay không gõ cửa. Vấn đề này thật là khó khăn.
Không còn là con nít nên Đào Quả Quả tự hiểu được, mới sáng sớm mà đập cửa phòng vợ chồng nhà người ta loạn xạ như vậy thật không tốt chút nào, rất có thể sẽ có vài việc gì đó bị cắt ngang, mà cắt ngang những việc đó sẽ không tránh khỏi hậu quả nghiêm trọng, có thể sẽ phải dùng thân thể mà bồi tội, ví dụ như bị vặt vài cọng lông trên đôi cánh.
Có điều y không thể kiên nhẫn chờ đợi thêm được nữa, nếu còn tiếp tục như vậy, có lẽ y sẽ phạm phải sai lầm lớn.
“Kẽo kẹt”, tiếng mở cửa vang lên, Lục Thiên Kiều khoác áo ngoài, mặt mày tối sầm đứng trước cửa trừng mắt nhìn y.
“… Có chuyện gì?” Giọng điệu hết sức … khó chịu
Đào Quả Quả vui vẻ nói: “Thiên Kiều đại ca! Đệ, đệ… Có chuyện này…”
Chuyện này muốn đơn giản thì cần phải kể lại từ đầu, ngày hôm qua Đào Quả Quả và em trai của y vẫn nghịch ngợm chơi đùa ở vùng giáp ranh Vân Vụ trận như từ trước đến giờ, yêu quái bên trong hoàng lăng, trừ Tư Lan ra, không ai có thể ra khỏi Vân Vụ trận. Trận pháp này vừa để bảo vệ đám yêu quái trong hoàng lăng không bị người ngoài phát hiện, cũng là để quản lý không để chúng tự ý bỏ ra ngoài quấy rối con người. Cho nên đối đám yêu quái đã trưởng thành hoặc có kinh nghiệm lâu năm, nếu không có việc gì sẽ không bao giờ tới gần Vân Vụ trận, chỉ có đám trẻ con chưa lớn như anh em nhà Đào Quả Quả mới biến chỗ này thành thánh địa chơi bịt mắt bắt dê.
Ngày hôm qua, anh em bọn họ chơi bịt mắt bắt dê vô cùng vui vẻ, sau đó thì gặp một người phàm không biết vì sao lại bị lạc vào Vân Vụ trận – chuyện này cũng không hiếm, bên dưới chân núi Vãn Lan là Vãn Lan trấn, những người từng trông coi hoàng lăng đều ở trong trấn, nếu có người lên núi đốn củi săn thú vô tình lạc vào Vân Vụ trận, đều bị Tư Lan đánh ngất xỉu rồi đưa về. Lúc đó Tư Lan không có đó, Đào Quả Quả và em trai y rất căng thẳng, vội vàng xếp cánh lại trốn ở phía sau gốc cây, lén lút nhìn ra ngoài
Một thiếu niên trẻ măng đang từ từ bước tới gần, nhìn sắc mặt của thiếu niên đó, cũng cảm thấy vô cùng mờ mịt, ngơ ngác với cảnh mây mù tràn ngập chung quanh.
Đào Quả Quả quay sang nói với em trai của mình “Đệ quay về kêu Tư Lan tới, huynh ở đây trông chừng y, không được để y vào bên trong.”
Em trai của y lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời, vỗ đôi cánh màu vàng nhạt bay đi, ai ngờ thiếu niên kia nghe thấy tiếng động, cảnh giác ném cái búa đốn củi xuống phía dưới, gào lên: “Ai đó?!”
Cái búa sáng bóng lướt sát qua khuôn mặt nhỏ nhắn của em trai Đào Quả Quả, thằng bé lăn lông lốc ngã xuống từ giữa không trung, kêu khóc ầm ĩ. Vị thiếu niên kia vội vàng bước lên ôm lấy nó, vừa dùng tay áo lau nước mắt cho thằng bé vừa cúi đầu nhìn xem rốt cuộc nó thuộc loài nào, nói nó là người thì sao lại có cánh như gà, nói nó là chim thì sao lại có tay có chân, lại còn khóc oa oa như thế này.
“Đây… Chẳng lẽ là… Người chim trong truyền thuyết?!” Vị thiếu niên kia vừa phán đoán vừa vô cùng kinh ngạc.
Đào Quả Quả giận tím mặt mày, y căm thù hai chữ “Người chim” này đến tận xương tuỷ, lập tức cúi xuống nhặt một tảng đá ném vèo qua, trúng ngay giữa trán đối phương – vừa đả thương người khác tiện thể đánh ngất xỉu luôn.
Thế là khi Tư Lan tới đã chửi ầm lêm, ra lệnh cho y băng bó vị thiếu niên kia đàng hoàng rồi đưa ra ngoài.
Và thế là, một đoạn nghiệt duyên đã nảy nở…
“Thiên Kiều đại ca! Y thề thốt rằng, không phải vì muốn báo ơn mà là thực lòng muốn cưới đệ! Đệ nói với y rằng đệ là nam yêu quái nhưng y sống chết cũng không chịu tin! Y còn nói, còn nói là nếu như trước buổi trưa hôm nay đệ không đến Vãn Lan trấn tìm y thì y sẽ nhảy vực tự sát!”
Đào Quả Quả ấm ức vừa nói vừa khóc, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
“Đó là một mạng người, Thiên Kiều đại ca! Y lại dám mặt dày mày dạn gắn mạng của mình lên thân đệ! Nếu như y chết thật thì nhất định ông trời sẽ tính sổ món nợ này với đệ phải không? Nhất định là như vậy đúng không?! Vậy thì sau này đệ không có cách nào tu hành thành đại yêu quái tiếng tăm lừng lẫy được nữa! Cả đời đệ sẽ bị phá hủy!”
Lục Thiên Kiều xoa trán, đau đầu, nghĩ nghĩ rồi an ủi: “Món nợ này sẽ không tính sổ trên đầu đệ đâu.”
“Nhưng nếu y nhảy núi thật thì phải làm sao?! Cũng coi như đệ gián tiếp hại chết y rồi còn gì?! Thiên Kiều đại ca, huynh giúp đệ một việc được không, huynh hãy làm phép trên người đệ giống như Tư Lan đại ca, để đệ ra ngoài Vân Vụ trận ngó y một cái nhé? Đệ cam đoan sẽ thu phục chỉ một lần mà thôi!”
Lục Thiên Kiều kiên quyết lắc đầu: “Không được, hơi người trong trấn rất nặng, đệ không giữ được hình người sẽ phiền toái.”
“Đệ cam đoan nhất định có thể chống đỡ được!”
“Không được.”
“Cầu xin huynh, Thiên Kiều đại ca!”
“… Không được, quy củ của hoàng lăng chính là như vậy. Chỉ vì một mình đệ mà có trường hợp ngoại lệ thì sau này làm sao mọi người phục được?”
“Thiên Kiều đại ca…”
Đào Quả Quả khóc nức khóc nở.
“Sáng sớm mà ầm ĩ cái gì á?” Rốt cục Tân Mi cũng bị đánh thức dụi dụi mắt bước ra, thấy Đào Quả Quả nước mắt đầy mặt, nàng sửng sốt, “Sao thế?”
Lục Thiên Kiều vội bước qua kéo lại quần áo vào cho nàng, rồi lại chải tóc, nhẹ giọng nói: “Ổn rồi, chúng ta đi ăn sáng thôi.”
Tân Mi bị hắn lôi đi mấy bước, quay đầu lại nhìn thấy Đào Quả Quả vẫn còn đứng đó nước mắt rưng rưng, dùng ánh mắt như một chú cún con bị vứt bỏ nhìn hai vợ chồng. Nàng tốt bụng đến gần, hỏi: “Cuối cùng là có chuyện gì?”
Đào Quả Quả khóc lóc sướt mướt kể lại chuyện của mình một lần nữa, Tân Mi cười xòa: “Ăn xong bữa sáng, ta đưa ngươi ra ngoài.”
“Tân Mi.” Lục Thiên Kiều nhíu mày, “Không được.”
Nàng ngạc nhiên: “Em đưa cậu ta đi rồi lại đón về mà cũng không được sao?”
“Không được.” Sự cự tuyệt vô cùng rõ ràng.
Tân Mi nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Lục Thiên Kiều, em có nói với chàng chưa nhỉ, gần đây chàng thật là mất uy phong quá.”
“…”
“Lần trước mấy vị sư huynh sư tỷ của em tới thăm cha em, chàng cũng mặt lạnh nói không được. Lần trước nữa, em muốn ra ngoài đi dạo, chàng cũng không cho. Em muốn ăn cua chàng bảo không được, muốn uống chút rượu chàng lại tiếp tục ngăn cản, tối hôm qua em muốn ở trên nhưng chàng vẫn bắt em nằm dưới như trước, chàng…”
“Khụ, Tân Mi.” Vị tướng quân tuổi trẻ tuấn tú hơn ba mươi nhưng vẫn mặt đỏ tía tai ngắt lời nàng.
Tân Mi nhìn hắn khẽ cười: “Hôm nay em muốn ra ngoài đi dạo, chàng lại nói không được đúng không?”
“Đi đâu? Ta đi với em…”
“Không cần chàng đi theo, người chim kia, mau tới đây, chúng ta đi ăn cơm.”
Thế là duỗi thẳng tay ra tóm luôn Đào Quả Quả đang cố nén lửa giận bên cạnh, xoay người bước đi.
“Tân Mi.”
Lục Thiên Kiều bất đắc dĩ đứng chắn ở phía trước: “Đừng giận dỗi thế.”
“Chỉ cần nói một câu thôi, cho hay là không cho em ra ngoài? Tân Mi trợn tròn mắt nhìn hắn.
Mặt hắn tối sầm lại, không nói được tiếng nào, hình dáng có vẻ điêu tàn.
Tục ngữ nói, xa thơm gần thối, câu nói này thực sự là chân lý. Ở cùng với Lục Thiên Kiều trong hoàng lăng như hình với bóng hai ba năm qua, mâu thuẫn lớn thì không thấy nhưng mâu thuẫn nhỏ lại gặp như cơm bữa. Nhớ lại trước khi cưới có rất nhiều chuyện hắn đều nhường nhịn, chiều chuộng nàng, ví dụ như chuyện uống rượu. Sau khi cưới xong lại bá đạo như vậy, lần trước phát hiện trong hầm ngầm còn vài hũ rượu thần kính thiên, nàng khai một vò uống một hơi hết sạch, mặt hắn lập tức đen hơn đít nồi, rút roi phạt tên yêu quái trông coi hầm ngầm 2 roi, còn lén lén lút lút uống rượu một mình lại dám lừa nàng là không uống.
Nàng biết rõ bản thân mình mỗi khi uống rượu sẽ bị sốt, cho nên mỗi lần chỉ dám uống một ít mà thôi, nhưng trong mắt Lục Thiên Kiều, nàng vĩnh viễn là một đứa trẻ không hiểu chuyện, không biết tự khống chế thì phải? Chồng của mình lại đối xử với mình giống như con thì đúng là vô cùng nguy ngập rồi, trong mắt chồng yêu, mình không có chút hương vị phụ nữ gì cả.
Cảm thấy nguy cơ ngày càng gia tăng, Tân Mi quyết tâm phải phơi bày ra một chút hương vị phụ nữ của mình, thế là đêm qua nàng phản công, một lần vồ lên không thành công, còn chưa kịp đẩy ngã hắn đã bị đẩy ngược lại. Trong quá trình lao động, nàng nhiều lần cố gắng xoay người để làm chủ tình thế thì vừa bị cưỡng ép vừa bị ngăn cản, hành vi bá đạo không chút tình cảm và thể diện như thế, còn có khuynh hướng tăng dần lên ngày càng nhiều.
Chuyện phòng the, giường chiếu tạm thời không nói tới, nhưng con người này nàng ăn gì uống gì mặc gì, thậm chí nói chuyện với ai cũng muốn quản luôn.
Đây không phải là điềm tốt, thừa dịp nó đang trên đà phát triển thì phải dập tắt ngay lập tức.
Tân Mi ôm hộp đựng thức ăn cực lớn, dẫn Đào Quả Quả, cưỡi Thu Nguyệt, bay khỏi hoàng lăng, ra ngoài Vân Vụ trận vô cùng gọn gàng, phóng khoáng.
Nàng muốn ra ngoài đi dạo, không người nào dám chặn lại.
Thu Nguyệt bay một vòng xung quanh trấn Vãn Lan, đến gần trưa, mới nhìn thấy bên vách núi trên đỉnh núi cao có một thiếu niên thanh tú đang chuẩn bị nhảy núi. Phía sau người thiếu niên đó đám dân trong trấn đứng chen chúc, chật kín, một người buôn bán nhỏ nhiệt tình rao ” Đậu phụ khô ngũ vị hương “, chào bán hàng trong đám người.
Đào Quả Quả sợ hãi, vừa lăn vừa bò nhảy trên lưng xuống Thu Nguyệt xuống: “Y y y chuẩn bị nhảy núi thật kìa!”
Tân Mi an ủi Đào Quả Quả: “Không có gì nghiêm trọng đâu, ngươi qua đó, xòe cánh ra cho y xem, thế là giải quyết hết tất cả mọi hiểu lầm.”
… Thật là một chủ ý mốc meo mà.
Đào Quả Quả vừa xấu hổ vừa giận dữ, hung hăng thổi gió lốc ào ào vào đám người nhiều chuyện đang bu đen bu đỏ bên vách núi, những cơn gió mang theo yêu lực lẫn lộn cát đá bay loạn xạ, trong gió còn lẫn vào tiếng quỷ gào khóc – giả quỷ dọa người là nghề chính của y. Đám dân trong trấn đang chen chúc nhau xem chuyện vui giờ nhao nhao che mắt ngồi xổm xuống, y tạo ra một màn chắn giữa không trung, bay qua tóm ngay lấy chàng thiếu niên đang đứng sững sờ bên vách đá, vội vàng chui vào trong rừng.
Tân Mi ở phía sau cổ vũ y: “Không cần phải sợ, cứ giơ cánh ra cho y xem, còn không thì cứ lột hết quần áo ra cho y thấy là đủ rồi!”
Đào Quả Quả chỉ biết gửi lại ánh mắt tuyệt vọng mà bi thương cho nàng.
Cụ thể là hai người bọn họ ở trong rừng nói chuyện gì đó, trước mắt không thể kiểm tra được, Tân Mi đợi lâu thật lâu bên ngoài bìa rừng, ăn hết hai cái bánh Trung thu nhân thịt, một cái bánh bao nhân thập cẩm, rồi lại ngẫm nghĩ chuyện tình yêu trai gái và ân oán tình thù trên đời, sau đó lại nhìn Thu Nguyệt hết sức thảnh thơi nằm ngủ thẳng cẳng, mãi đến khi vị thiếu niên thanh tú kia chậm rãi lê bước từ trong rừng ra.
Bước chân của y có vẻ như đang bước trong chốn hư không mịt mờ, trên khuôn mặt đẹp trai, tuấn tú mang theo sự hoang mang và bất lực, quả thực giống như một chú nai con ngơ ngác lỡ chân lạc bước khiến người ta vừa nhìn thấy đã yêu mến.
“… Ngươi không sao chứ?” Tân Mi cẩn thận, dè dặt hỏi.
Thiếu niên kia chậm rãi lắc đầu, trên mặt thoáng ẩn hiện một màu đỏ ửng kỳ dị, khẽ thì thào: “Thì ra … Thì ra trên đời thực sự có người chim mọc cánh trên lưng! Ông trời thật không công bằng chút nào! Đã cho y đôi cánh lại ban cho một vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành như vậy! Nhưng đã ban cho vẻ đẹp tuyệt mỹ như thế, vì sao lại không sinh y ra là con gái kia chứ?!”
Đào Quả Quả? Vẻ đẹp tuyệt mỹ? Trong lòng Tân Mi tràn đầy nghi ngờ nhìn vào khu rừng trước mặt, kẻ đầu sỏ nào đó gây nên chuyện này đang mang bản mặt tối sầm đứng lột vỏ cây, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt cũng tròn vo, nhìn thế nào cũng chẳng liên quan tới hai chữ tuyệt đẹp kia chút nào cả?
“Ta sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy đâu!” Vị thiếu niên kia đột nhiên quay đầu lại, chỉ về hướng Đào Quả Quả đang đứng ngẩn người trong rừng, nói năng vô cùng nghiêm túc, “Ngươi đã là yêu quái, nhất định là có thể sử dụng pháp thuật gì đó mà ta không biết! Thật ra ngươi là con gái đúng không?! Ta tuyệt đối không tin tưởng những lời ngươi nói hôm nay! Buổi trưa mai, ngươi và ta sẽ gặp nhau ở đây nói cho rõ ràng mọi chuyện! Ngươi không tới thì ta sẽ nhảy vực ngay lập tức!”
Nói xong vị thiếu niên kia lại bụm mặt chạy như điên.
Đào Quả Quả tuyệt vọng, hai hàng nước mắt tuôn trào.
Tân Mi vỗ vỗ vai y: “Ngươi cố gắng thu phục y đi, giờ ta phải đi rồi.”
“Cô, cô muốn đi đâu?” Đào Quả Quả ra sức nắm lấy tay áo nàng, mở to đôi mắt bất lực tràn đầy nước mắt nhìn nàng, “Cô định bỏ lại ta ở đây một mình sao?”
“Ngươi không phải là trẻ con.” Tân Mi gỡ tay y ra, dùng lời khuyên bảo, “Hãy chinh phục y bằng khí phách đàn ông của mình đi, khóc lóc sướt mướt cả ngày, thảo nào người ta lại nghĩ ngươi là con gái.”
“Cô thực sự nhẫn tâm bỏ lại ta một mình ở đây sao?” Nước mắt y càng tuôn ra nhiều hơn.
“Nhẫn tâm.”
Tân Mi gật đầu, vỗ vỗ đầu Thu Nguyệt, nó vỗ cánh bay lên không trung.
“Cố gắng lên nhé!”
Nàng tốt bụng vẫy tay chào tạm biệt, để mặc Đào Quả Quả chỉ biết ôm đầu đứng tại chỗ gào khóc, bay về phía Sùng Linh cốc.
Sau đó là gặp ngay dịp Trương Đại Hổ cưới vợ, lão hồ ly Chân Hồng Sinh bế quan, cả cuộc đời này cũng sẽ không ra ngoài. Tiếp đó, nàng đi tới Mi Sơn cư, được Mi Sơn quân tốt bụng lại nhiệt tình giữ lại làm khách.
Một ngày dài dằng dặc trôi qua.
Ngày hôm sau, Mi Sơn quân dậy rất sớm, ba chân bốn cẳng phóng về phía nhà bếp, quả nhiên vừa mới chạy đến cửa đã ngửi thấy mùi cháo rau thịt thơm ngát đến mê người, người con gái trong lòng y, đang cầm một cái vá lớn khuấy khuấy cháo, cả người nàng phát ra ánh sáng trắng trong, thanh khiết bao phủ từ trên xuống dưới, nàng đang quay đầu nhìn y cười hết sức dịu dàng.
“Mi Sơn đại nhân, sắc mặt của ngài rất nhợt nhạt, tốt nhất là nên ăn cháo thịt tẩm bổ. Ta nấu cháo rau thịt, không nhiều dầu mỡ đâu.”
Trong sách có một câu thành ngữ nói thế nào nhỉ? Nở ruột nở gan? Lúc này Mi Sơn quân mới thực sự hiểu được cái gì gọi là nở gan nở ruột, giống như có mấy ngàn vạn đóa hoa bung nở trong lồng ngực y, tất cả bọn chúng đều gào lên: đây, mùa xuân đến rồi! Cảm giác này tuyệt đến mức chỉ sợ là sau đó có người kêu y lên trời làm thần tiên, y cũng nhất quyết không đi.
“Ta thấy ở đây không có thức ăn, đành phải hâm nóng mấy cái bánh bao, ăn chung với cháo rau thịt cũng không tệ chút nào.”
Nàng múc một chén cháo đầy, rồi lại đưa mấy cái bánh bao bốc khói nghi ngút.
Ăn một miếng cháo, rồi lại cắn một miếng bánh bao, đây gọi là hạnh phúc phải không? Không, đây phải được gọi là đỉnh cao của hạnh phúc! Mi Sơn quân vui mừng đến độ rớt nước mắt, bắt đầu chính thức suy nghĩ về giấc mộng tối hôm qua, thật ra thu nàng làm đệ tử là một ý tưởng không tệ chút nào, như vậy thì có thể danh chính ngôn thuận chung sống, kề cận ngày đêm với nàng…
“Mi sơn đại nhân, hương vị như thế nào?”
Y gật đầu liên tục không ngừng: “Món ngon trên đời! Trên trời dưới đất có một không hai!”
“Chỉ cần ngài thích là được rồi.” Nàng cười.
Mấy ngàn vạn đóa hoa trong lồng ngực biến thành bươm bướm phá kén trong nháy mắt, chúng vỗ cánh ào ào, rầm rầm tung bay trong ngực y, khiến trong tim y vừa nhột vừa tê lại mềm mại, yếu đuối, y chịu không nổi khẽ hắng giọng, cố gắng nghiêm túc, chững chạc hỏi nàng: “Tiểu Mi à, ta thấy tướng mạo của nàng rất có duyên với tiên môn. nàng có muốn tu hành với ta hay không?”
Tân Mi đang nhét bánh bao đầy miệng kinh ngạc trợn mắt nhìn y: “Đi theo ngài để học hỏi cách làm bà tám, hóng chuyện thiên hạ phải không?”
“Không… Không phải…” Bình tĩnh một chút nào, “Tu hành đó, là làm tiên nhân á.”
Tân Mi càng ngạc nhiên: “Làm tiên nhân bà tám?”
“Không phải…”
Mi Sơn quân nghẹn ngào, thì ra trong lòng nàng, mình đúng là một tiên nhân bà tám chuyên đi hóng chuyện thiên hạ…
Đang lúc vắt óc suy nghĩ để giải thích rõ ràng cho nàng hiểu thì chợt nghe bên ngoài cửa lớn vang lên tiếng trống ầm ĩ, đó là một cái trống nhỏ y đặt ngoài cửa lớn, chuyên dùng để báo có người đến chơi. Mấy ngày nay tình hình bên ngoài không thuận lợi chút nào cả, nghe nói Thiên Nguyên quốc lúc nào cũng rập rập Quỳnh quốc như hổ rình mồi, lại cấu kết với nông binh bên trong Quỳnh quốc, quyết định dùng chiêu nội ứng ngoại hợp, cho nên những người bí mật tới tìm y để tìm kiếm tin tức của Thiên Nguyên quốc và Quỳnh quốc nhiều vô số kể.
Mi Sơn quân mất hết kiên nhẫn phất tay, gọi linh quỷ đến, quyết định truyền lệnh rằng hôm nay nhất định không tiếp khách, không ngờ Tân Mi lại đứng dậy trước một bước.
“Mi sơn đại nhân, ngài cứ làm việc của ngài, ta đi dạo Mi Sơn cư một vòng, phong cảnh ở đây rất tuyệt.”
Nàng vặn eo bẻ cổ bước đi ra ngoài, Mi Sơn quân khó xử vô cùng, đành phải lủi thủi theo sau, cân nhắc hỏi: “Nàng, à… Không cần ta đi dạo cùng và nói chuyện với nàng sao?”
Thật ra ta không muốn gặp đám người trần tục kia chút nào, ta chỉ muốn ở bên cạnh nàng mà thôi a a a!
Nhưng những lời này quá đường đột, không tiện nói cho nàng nghe.
Mi Sơn quân dùng ánh mắt tràn đầy khát vọng lẫn ám hiệu nhìn àng, chờ đợi nàng có thể hiểu được lòng y không.
Nàng lại chẳng thèm hiểu gì cả, tránh người bước đi vô cùng dứt khoát, gọn gàng.
Mi Sơn quân đờ đẫn xoay người, nhìn đám linh quỷ gầm lên giận dữ: “Chuẩn bị cho ta một xe rượu mạnh! Hôm nay kẻ nào tới đây không uống hết một xe này, thì đừng hòng moi được tin gì của ta!”
Tân Mi đã bước đi xa nhưng nghe thấy y nói uống rượu, vội quay đầu vẫy vẫy tay: “Mi sơn đại nhân, uống rượu sẽ tổn hại đến cơ thể.”
Y vội vàng cười toe toét gật đầu, rướn cổ lên nhìn mãi đến khi nàng biến mất trong rừng trúc, mới lưu luyến chạy đến chính sảnh tiếp khách.
Cả cuộc đời này của Mi Sơn quân chưa bao giờ hạnh phúc như hôm nay, một câu “Uống rượu nhiều sẽ tổn hại cơ thể ” của Tân Mi vẫn chảy xuôi bên tai, y mừng đến mức tửu lượng tăng cao đột ngột, uống từ sớm tinh mơ hết sạch mấy chục vò. Lúc đến bữa cơm trưa, y cho đám linh quỷ lôi sạch đám ma men ngoài chính sảnh đạp hết ra bên ngoài, sau đó ôm tâm trạng cực kỳ hứng thú chạy đến nhà bếp, người con gái y yêu thương tha thiết, đã chuẩn bị cao lương mỹ vị, dịu dàng ngồi chờ y.
Chỉ cần ngày nào cũng được như vậy, y thà rằng làm người phàm, cùng nàng trải qua sinh lão bệnh tử… Không, sinh lão bệnh tử thì nên bỏ đi, phải làm một cặp thần tiên liền cánh, rực rỡ tươi đẹp chốn hồng trần, biển rộng hóa nương dâu cũng vĩnh viễn không thay đổi.
Những người tới đây ngày hôm nay, ai cũng may mắn nhìn thấy một khuôn mặt khác của Mi Sơn quân vốn được đồn đại lạnh lùng, cao ngạo, chỉ thích uống rượu – y vừa uống rượu vừa cười ngây ngô, trên mặt tươi rói hệt như cả rừng hoa đào nở rộ, đối xử vô cùng thân thiện, gần gũi với tất cả những người tới tìm hiểu tin tức, trả lời tất cả mọi câu hỏi mọi người dè dặt đặt ra, ném bay những quy củ lúc trước lên chín tầng mây.
Sau đó, lúc chạng vạng, Phó Cửu Vân đã lâu không gặp dẫn theo một cô gái dung nhan tuyệt đẹp đến.
Cặp Đôi Trời Định Cặp Đôi Trời Định - Thập Tứ Lang Cặp Đôi Trời Định