Căn Hầm Tối epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 48
arrison Scott bước xuống khỏi bục nhân chứng sau một vài chất vấn ngắn gọn của Vance Clark. Thẩm phán Meyers hướng sự chú ý đến ngài công tố viên. “Thưa ông Clark, bên công tố có muốn gọi nhân chứng nào không?”
Giọng nói của Meyers ngụ ý rằng ông không cho đó là một điều khôn ngoan, dù với bất kỳ mục đích nào. Bên công tố sẽ gọi ai bây giờ? Tất cả những nhân chứng từ năm 1993 đều đã trình diện trước tòa, và lần này chẳng có ai thật sự tỏa sáng trong màn trình diễn của mình cả.
Clark đứng dậy. “Bên công tố không cho gọi ai, thưa quý tòa.”
Meyers gật đầu. “Vậy thì chúng ta sẽ nghỉ giải lao.” Meyers không giải thích thêm bất kỳ lời nào về lý do ông cho nghỉ giải lao thay vì tổng kết cuối ngày. Ông nhanh chóng rời khỏi ghế ngồi. Cánh cửa dẫn vào phòng của ông vừa đóng lại, cả khán phòng lập tức huyên náo. Các phóng viên đô xô tới chỗ Tracy. Cũng nhanh không kém, cô vội vàng đi về phía cánh cửa ra vào trước khi nó bị lấp kín bởi đám đông. Cô nhìn thấy Finlay Armstrong đang cố gắng mở đường cho cô thoát ra ngoài. “Tôi cần một chút không khí.” Cô nói.
“Tôi biết một chỗ.”
Họ cùng nhau đi xuống bậc cầu thang ở phía sau, bước qua một cánh cửa dẫn ra ngoài hàng hiên bằng bê tông. Cô ngờ ngợ nhớ rằng mình cũng đã từng đứng đây vào phiên tòa lần trước của Edmund House.
“Tôi cần ở một mình một lát.” Tracy nói.
“Cô ổn chứ?” Finlay hỏi. “Có cần tôi gác cửa không?”
“Không sao, tôi ổn.”
“Tôi sẽ cho cô biết khi nào Thẩm phán quay lại.”
Ngoài trời rét buốt nhưng Tracy vẫn đang toát mồ hôi và thở hổn hển. Tính dứt khoát và tầm quan trọng của phiên xử lớn tới mức đến cô còn cảm thấy choáng váng. Cô cần một giây phút yên tĩnh để có thể suy nghĩ lại mọi chuyện.
Lời khai của Scott rằng mẫu tóc tìm thấy trong chiếc Chevy thuộc về cả Sarah và Tracy sẽ tạo nên mối nghi ngờ về tính xác thực của bằng chứng. Tiếp đến, đôi khuyên tai được trình lên trong phiên tòa lần trước của House không phải là đôi khuyên tai mà Sarah đã đeo vào ngày bị bắt cóc. Thêm vào đó, việc tìm thấy sợi thảm và những mảnh túi nilon sẽ đặt ra một câu hỏi đáng quan ngại về lời khai của Calloway rằng House đã thú nhận giết và chôn xác Sarah ngay sau đó. Chưa kể đến việc Dan đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ phủ nhận uy tín của Hagen. Dựa trên tất cả những điều đó, cô tạm kết luận rằng rất có thể Meyers sẽ mở một phiên tòa mới dành cho Edmund House. Giờ Tracy cần phải tính toán trước. Cô cần phải mở lại cuộc điều tra về cái chết của em gái cô và bắt những người dính dáng đến nó phải nói ra chân tướng. Kinh nghiệm cho thấy, đứng trước nguy cơ bị truy tố hình sự và bị tống vào tù, những kẻ đã dàn dựng vụ án chắc chắn sẽ cắn xé lẫn nhau.
Không khí lạnh giá ngoài trời lúc đầu làm cho cô tỉnh táo, bây giờ bắt đầu khiến hai má cô tê buốt. Những đầu ngón tay cô cóng lại. Cô định bước vào trong thì thấy Maria Vanpelt đã đứng theo dõi cô tự bao giờ.
“Cô sẽ có đôi lời phát biểu chứ, điều tra viên Crosswhite?”
Tracy không trả lời.
“Giờ tôi đã hiểu tại sao cô lại nói chuyện này là chuyện riêng tư. Tôi rất lấy làm tiếc về chuyện của em gái cô. Tôi đã đi quá xa.”
Tracy khẽ gật đầu.
“Cô có biết kẻ nào đứng đằng sau tất cả những chuyện này không?”
“Tôi không thể chắc chắn được.”
Vanpelt bước về phía cô. “Nhưng đây là truyền hình, điều tra viên ạ! Tất cả là vì tỉ suất xem đài. Mọi chuyện sẽ chẳng bao giờ giữ riêng tư được.”
Tracy biết rằng đây rõ ràng là một chuyện riêng tư, dù là với cô hay với Vanpelt. Một điều tra viên án mạng giúp một tên sát nhân được xét xử lại, đó là một câu chuyện đắt giá. Nạn nhân lại chính là em gái của điều tra viên, câu chuyện lại càng tuyệt vời. Điều đó không chỉ nâng cao tỉ suất xem đài, mà còn đem lại danh tiếng cho Vanpelt, mà danh tiếng lại là tất cả đối với một người như ả.
“Tỉ suất xem đài là chuyện của cô.” Tracy nói. “Không phải là của tôi hay của gia đình tôi. Cũng không phải của chốn này. Sự ảnh hưởng của một vụ giết người là rất chân thực. Đây là cuộc sống của tôi. Là cuộc sống của em gái và gia đình tôi. Chuyện xảy ra hai mươi năm trước đã ảnh hưởng đến tất cả chúng ta. Và tới giờ vẫn vậy.”
“Tôi cho rằng chúng ta nên làm một chương trình đặc biệt để kể về chuyện của cô.
“Chuyện của tôi?”
“Một nhiệm vụ hai mươi năm đang dần đi đến hồi kết.”
Tracy nhìn ngắm những bông tuyết đầu tiên rơi xuống từ bầu trời ảm đạm. Mọi thứ trên bầu trời đều nói lên rằng dự báo thời tiết lần này đã đúng. Cô suy nghĩ về câu hỏi của Kins và Dan rằng cô sẽ làm gì khi phiên xử kết thúc.
“Những thứ mà cô không hiểu thì cô sẽ không bao giờ hiểu được. Khi phiên xử này kết thúc, cô sẽ lại theo đuổi những câu chuyện khác. Còn tôi, tôi không có được cái vinh hạnh đấy. Mọi chuyện với tôi hay với nơi này sẽ không bao giờ kết thúc. Chúng tôi đều đã học được cách sống chung với nỗi đau.” Cô nói.
Tracy bước qua Vanpelt rồi kéo tay nắm cửa, bước vào trong để chờ phán quyết của Meyers.
Tracy có cảm giác thái độ của Thẩm phán Meyers thay đổi khi ông quay trở lại ghế ngồi. Ông sắp xếp lại giấy tờ và mang ra một tập văn bản. Ông cầm lấy một tấm kẹp hồ sơ màu vàng, giơ lên trước mặt và nhìn về phía khán phòng giờ chỉ còn kín một nửa. Rất nhiều người đã quyết định ra về trước khi cơn bão ập đến.
“Tôi đã nhân cơ hội này để kiểm tra lại dự báo thời tiết, cũng như xem xét các điều luật để xác minh xem quyền hạn của tôi đối với vụ án này tới đâu.” Meyers nói. “Việc đầu tiên, tôi xác nhận rằng có một cơn bão tuyết rất lớn được dự đoán sẽ đổ bộ trong tối nay. Do đó, bằng tất cả sự tỉnh táo của mình, tôi không thể để cho phiên xử này kéo dài thêm một ngày nữa. Cho nên tôi sẽ tuyên bố sơ bộ về những điều tôi đã thu thập được cũng như phán quyết của tôi.”
Tracy nhìn về phía Dan. Edmund House cũng nhìn về phía Dan. Cả Dan và Vance Clark đã dọn dẹp bàn của mình trong lúc giải lao. Giống như những người đã rời khỏi khán phòng, họ cũng đoán rằng phiên xử ngày hôm nay đã kết thúc, và Meyers sẽ đưa ra một thời gian biểu cho việc cân nhắc phán quyết của ông. Giờ thì cả hai người lại lục lọi để lấy sổ và bút ra. Meyers chỉ chờ đợi họ trong giây lát.
“Trong ba mươi năm ngồi trên ghế thẩm phán, tôi chưa từng chứng kiến một sự thất bại của công lý như thế này. Tôi không biết rõ những gì đã xảy ra hai mươi năm trước – vấn đề đó, cùng với những người có liên quan, sẽ thuộc quyền quyết định của Bộ Tư pháp. Tuy nhiên, trong phiên xử này, bên biện hộ đã chứng minh được rằng tính xác thực của những bằng chứng đã được dùng để kết tội bị can Edmund House vào năm 1993 vẫn còn nhiều nghi vấn. Biên bản của tôi sẽ đề cập chi tiết đến những điểm bất hợp lý của những bằng chứng này. Và tôi cũng nhân cơ hội này để nói rằng, bằng tất cả sự tỉnh táo của mình, tôi không thể gửi trả bị can về nhà tù thêm bất kỳ một ngày nào nữa.”
Một lần nữa, House quay sang Dan, trông có vẻ bối rối như thể không tin vào tai mình. Những tiếng xì xào rộ lên trong đám đông. Meyers gõ một nhát búa để lấy lại trật tự.
“Hệ thống pháp luật của chúng ta dựa trên sự thật. Hệ thống đó nghiễm nhiên coi những người tham gia phải tôn trọng sự thật, chỉ nói sự thật, toàn bộ sự thật và không gì ngoài sự thật… Chúa cứu rỗi họ. Đó là cách duy nhất để hệ thống công lý của chúng ta có thể vận hành trơn tru. Đó cũng là cách duy nhất để chúng ta có thể xét xử người bị buộc tội một cách công bằng. Tuy nhiên đó không phải là một hệ thống hoàn hảo. Chúng ta không thể kiểm soát được những kẻ không tôn trọng sự thật, nhưng chúng ta có thể kiểm soát được những người đã từng đứng trước chiếc ghế thẩm phán này.”
Bằng một câu nói, Meyers đã kết tội cả Calloway, Clark và DeAngelo Finn. “Đây không phải là một hệ thống không có sai sót, nhưng người đồng nghiệp William Blackstone của tôi đã từng nói rằng ‘Thà để mười kẻ có tội trốn thoát, còn hơn để một người vô tội bị oan uổng.’”
Ông nói tiếp: “Thưa anh House, tôi không biết liệu anh có tội hay vô tội trong vụ án mà anh đã bị cáo buộc, xét xử và phán quyết là có tội này. Điều đó không do tôi quyết định. Tôi chỉ đưa ra ý kiến và kết luận dựa trên những bằng chứng đã được trình lên về việc liệu anh có được xét xử một cách công bằng như những gì cha ông ta đã ghi trong Hiến pháp hay không. Đó là một câu hỏi rất lớn. Vì thế, tôi sẽ đề nghị tòa thượng thẩm chuyển vấn đề này về cho tòa án có thẩm quyền và anh sẽ có một phiên tòa xét xử mới.”
House chống tay lên mặt bàn. Hắn gục mặt xuống, hai vai nhô lên rồi hạ xuống cùng với tiếng thở dài thườn thượt.
“Tôi không hề ngây thơ đến mức không nhận ra rằng, qua hai mươi năm, những chứng cứ đã trở nên xưa cũ, kí ức của các nhân chứng cũng đã hao mòn. Trách nhiệm của bên công tố sẽ nặng nề hơn rất nhiều so với hai mươi năm trước, và nếu đó là một sự khó khăn thì nó cũng chính là khó khăn do họ tự gây ra. Đó không phải là điều tôi cần bận tâm.” Meyers nói.
“Tôi sẽ cần một chút thời gian để ghi lại những vấn đề mà tôi đã tìm ra cũng như phán quyết của tôi. Và tôi cho rằng tòa thượng thẩm sẽ cần thời gian để xem xét nó. Tôi cũng cho rằng bên công tố của bang sẽ đưa ra kháng nghị với quyết định của tôi. Điều đó có nghĩa là sẽ có một sự trì hoãn không thể tránh khỏi trước khi anh có được một phiên tòa mới. Nhưng anh House, có lẽ anh sẽ không phải lo lắng về sự trì hoãn này.”
Tracy nhận ra điều mà Meyers sắp nói. Có lẽ những người trong khán phòng cũng vậy. Họ tiếp tục xì xào và nhấp nhổm trên ghế ngồi.
“Vì vậy, tôi sẽ hạ lệnh cho phép anh được tại ngoại sau khi đã bị giam giữ tại nhà tù của quận Cascade, với một vài điều kiện nhất định. Tôi sẽ không bắt anh phải đóng phí tại ngoại. Hai mươi năm tù có lẽ đã là một cái giá quá đắt. Tuy nhiên tôi yêu cầu anh không được phép di chuyển ra khỏi phạm vi của bang, phải giữ liên lạc hằng ngày với cán bộ phụ trách, không được sử dụng cồn và các chất kích thích, cũng như phải chấp hành mọi luật lệ của bang và của đất nước này. Anh đã hiểu rõ về những điều kiện này chưa?”
Edmund House, sau ba ngày im lặng, đứng dậy và nói: “Tôi hiểu, thưa Thẩm phán.”
Căn Hầm Tối Căn Hầm Tối - Robert Dugoni Căn Hầm Tối