Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ai Là Ai Của Ai
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 49
H
ôm sau thức dậy, mắt Viên Hỷ sưng phồng đến mức híp lại thành một đường kẻ, nhìn thứ gì cũng thấy mờ mờ, cô cười giễu, nghĩ may mà mình chưa mù, vốn số đã khổ rồi, nếu khóc đến mù mắt thì đúng là phải nhảy lầu thật.
Bà Viên trầm lặng đến kỳ dị, dậy sớm hơn cả Viên Hỷ, thức ăn sáng cũng bày sẵn trên bàn, sau đó cứ lặng lẽ nhìn cô, mấy lần há miệng ra rồi ngậm lại, giống như có tâm sự gì đó trong lòng. Đôi mắt bà cũng hoe đỏ, có vẻ đêm qua cũng không ngủ ngon. Viên Hỷ thấy thế thì cười lạnh, nghĩ một cách ác độc rằng không biết bà đang đau xót cho đứa con trai yêu quý không cưới được vợ nên đau buồn đến mất ngủ, hay là xót cả đống tiền hơn vạn tệ đã tiêu cho Tiểu Hồng nữa.
Lúc ra ngoài, bà Viên đã trả nhẫn lại cho Viên Hỷ, khuyên cô: "Chia tay rồi thì thôi, sau này tìm người tốt hơn, mẹ thấy Bộ Hoài Vũ được hơn Hà Thích nhiều! Cậu ấy tốt với anh con, mà cũng không hề chê bai gì…"
Viên Hỷ đón lấy nhẫn, lặng thinh, không đợi bà Viên nói xong đã ra khỏi nhà. Bộ Hoài Vũ? Đến Hà Thích mà cô cũng không thể cần đến, thì có tư cách gì mà nhắc đến Bộ Hoài Vũ?
Đồng nghiệp trong công ty thấy Viên Hỷ đều trợn mắt há mồm, tuy không tiện hỏi gì nhưng ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn cô cho thấy họ đang tò mò cực độ. Có điều cũng chẳng vô ích lắm, hôm qua chưa xin nghỉ mà đã chạy về, trưởng phòng vốn rất tức giận, gọi Viên Hỷ vào văn phòng muốn phê bình cho một trận, nhưng vừa nhìn thấy "dung nhan" của cô đã nuốt xuống, khoát khoát tay cho cô ra ngoài, ngẫm nghĩ xem cô gái này không biết đã gặp chuyện gì tội nghiệp mà khóc đến sưng cả mặt như thế?
Buổi trưa để tránh cho "nhan sắc mùa hạ" của mình hù dọa mọi người, Viên Hỷ không xuống ăn cơm, vừa gặm được mấy miếng bánh khô thì nhìn thấy một hộp cơm "cộp" một phát đặt ngay trước mặt như từ trên trời rơi xuống, cô ngẩn ngơ nhìn lên, thấy gương mặt lạnh lùng của Bộ Hoài Vũ. Nhưng ngay cả gương mặt lạnh lẽo ấy sau khi nhìn thấy Viên Hỷ cũng ngẩn ra.
Viên Hỷ cười giễu, thầm nghĩ lần này sưng to thật rồi, sao ai thấy cô cũng tỏ vẻ như gặp ma vậy nhỉ?
"Tại sao không đi ăn?" Anh lạnh lùng hỏi.
Viên Hỷ chỉ vào mặt mình, hỏi: "Anh nghĩ bộ dạng này mà xuống được ư?" Mi mắt cô sưng phồng như bị ngâm trong nước, mũi vừa đỏ vừa sưng, đến môi miệng cũng sưng vêu lên, giống như ngâm cả gương mặt và nước và hơ qua lửa vậy.
Bộ Hoài Vũ hơi hổ thẹn, mắt và mũi là do cô tự khóc mà sưng, nhưng môi thì chắc là bị anh cắn rồi, nhìn kỹ thì đến cả vết răng vẫn còn. Có điều lúc này không phải là lúc để anh tỏ ra hổ thẹn, anh tiếp tục lạnh lùng hỏi: "Đã ra nông nỗi đó mà sao còn đi làm?"
Viên Hỷ phì cười: "Không đi làm thì sao? Chẳng lẽ em ở nhà ăn không khí?"
Không đi làm? Nực cười! Đó là quyền lợi mà người giàu có mới được hưởng thụ, Viên Hỷ cô thì có tiền ư? Thẻ tín dụng của cô còn hụt mất mấy ngàn tệ kia kìa!
Bộ Hoài Vũ ngẩn người, không ngờ Viên Hỷ lại đột nhiên trở chứng như thế, câu nào cũng cay nghiệt! Anh không muốn so đo tính toán, chỉ hơi nhíu mày: "Mau ăn đi, nguội bây giờ!"
Viên Hỷ bưng lên đưa cho Bộ Hoài Vũ, lãnh đạm nói: "Em không tiêu nổi, anh ăn đi. Rồi đi nhanh, lát nữa đồng nghiệp em về rồi."
Bộ Hoài Vũ không đón lấy, chỉ nhìn cô. Hai người cứ đờ ra thế, bên ngoài đã có người về, mấy đồng nghiệp của Viên Hỷ rủ nhau xuống lầu ăn cơm rồi lên, vừa vào đã thấy Bộ Hoài Vũ đứng trước mặt Viên Hỷ, đều đang trừng mắt với nhau thì lập tức liên kết chuyện anh đột nhiên xuất hiện với gương mặt sưng phồng của Viên Hỷ lại với nhau. Có người to gan còn đi ngang chào hỏi Bộ Hoài Vũ, anh gật đầu qua loa rồi tiếp tục trừng trừng nhìn Viên Hỷ.
Anh mặt dày được, nhưng Viên Hỷ thì không, tuy cô đã quyết định rằng phải đổi việc, nhưng cho dù đổi việc cũng phải hết năm nay, còn trước đó cô vẫn phải kiếm sống, cô không muốn bị chết đuối trong biển nước bọt của thiên hạ, thế là đành thỏa hiệp, đặt hộp cơm trở xuống bàn, thì thầm với Bộ Hoài Vũ: "Anh đi làm việc trước đi."
Bộ Hoài Vũ vẫn đứng im, Viên Hỷ cắn môi rồi thêm một câu: "Em ăn ngay."
Thế gian này chuyện gì lan truyền nhanh nhất? Lời đồn đãi! Vẫn chưa đến giờ tan sở mà chuyện Viên Hỷ đá vị hôn phu để câu lại Bộ Hoài Vũ đã lan truyền khắp tòa nhà. Đủ mọi phiên bản đều có, mà lại còn nói rất đâu vào đấy. Viên Hỷ cũng nghe phong thanh, cô cười giễu, nghĩ rằng cô sống cũng có ích, chí ít cũng là trò vui cho thiên hạ.
Chiếc nhẫn cô đã nhờ Bì Hối đưa trả cho Hà Thích. Cô không dám kể bạn mình nghe chuyện mẹ Hà Thích đến tìm, chỉ nói cô bỗng nhận ra không yêu Hà Thích nữa, mà là yêu Bộ Hoài Vũ. Bì Hối ngẩn ra hồi lâu sau chỉ vào cô, nói: "Tớ muốn bóp cậu chết quá, cái trò ác độc này lúc nào cũng bắt tớ làm. Nếu không yêu rồi thì thôi chứ. Tuy tớ cũng không quan tâm gì đến Hà Thích, nhưng cũng không trêu đùa người khác như cậu. Cha mẹ người ta sắp đến rồi, cậu lại không muốn kết hôn nữa, cậu đùa với cả nhà người ta à? Nói kết hôn là kết hôn, nói không cưới là không cưới, Viên Hỷ à, nhân phẩm của cậu ném cho chó nó ăn rồi à? Sao cậu nói xuôi cũng được nói ngược cũng xong thế hả? Cậu giảng đạo lý rất là đâu vào đấy nhé, lúc thì Hà Thích, lúc lại Bộ Hoài Vũ, cậu làm gì thế? Cậu có lập trường không? Cậu tưởng việc này là gì? Hả?"
Bì Hối chưa bao giờ nói nặng cô như thế. Viên Hỷ cười giả lả nhưng tim lại rỉ máu, không ai biết rằng cô còn mong đợi lễ cưới này hơn bất cứ người nào khác, đó từng là sức mạnh để cô tiến về phía hạnh phúc, để giữ vững cô đối mặt với cái gia đình này.
Bì Hối trả nhẫn về xong cứ lẽo đẽo theo sau Viên Hỷ than vắn thở dài, cuối cùng Viên Hỷ không chịu nổi nữa, quay lại hỏi Bì Hối với vẻ mệt mỏi: "Cậu có gì thì cứ nói đi."
"Hà Thích…" Bì Hối mấp máy môi, có vẻ do dự, "Nhìn tội lắm, chỉ mấy hôm mà… gầy đến thê thảm…"
Viên Hỷ khép hờ mắt, che giấu mọi tâm trạng của mình. Cô không biết phải làm gì, cũng không biết có thể làm gì, ngoài việc bắt mình phải tê dại với mọi chuyện.
Từ đó trở đi không còn thấy tăm tích gì của Hà Thích nữa, Viên Hỷ vẫn đi làm rồi về nhà, giống một chiếc đồng hồ đã được vặn dây cót, rất đúng giờ và chuẩn xác. Bộ Hoài Vũ thì như đổi tính đột ngột, buổi trưa nào cũng đến lầu 22 gọi Viên Hỷ đi ăn cơm rất đúng giờ, buổi tối tan sở lại đưa cô về nhà, tỏ rõ thái độ theo đuổi cô rất ư là nhiệt tình. Nhưng chưa ai thấy người nào đi cưa gái lại làm mặt lạnh như xác ướp như thế, nên dù nhìn thế nào cũng thấy rất kỳ quặc.
Bà Viên lại trở nên rất tĩnh lặng, lúc ngồi một mình thì luôn thẫn thờ, thấy con gái về nhà rồi tự nhốt mình trong phòng, mấy lần bà định gọi cửa nhưng tay đưa lên rồi lại thõng xuống, đi tới đi lui trước cửa phòng rồi thở dài bỏ đi. Cho đến một hôm bà thấy Bộ Hoài Vũ đưa Viên Hỷ về, đôi mắt bà mới thấy sáng lên, lúc nào cũng lén lút quan sát hai người, không biết đang nghĩ gì.
Thanh Trác thấy Bộ Hoài Vũ thì rất sung sướng, tuy trí tuệ anh chỉ bằng một đứa trẻ, nhưng cũng cảm thấy không khí trong nhà dạo này rất kỳ lạ, nên cũng không dám nghịch phá gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi trước tivi xem phim hoạt hình. Thấy Bộ Hoài Vũ đưa một túi đầy thức ăn vặt cho mình, anh hứng chí lên, kéo Bộ Hoài Vũ ra nói chuyện huyên thuyên không dứt, mặc kệ cả ánh mắt nghiêm khắc của mẹ, cứ bám lấy Bộ Hoài Vũ hỏi xem khi nào đưa anh đi công viên chơi.
Bộ Hoài Vũ cười vui, rất kiên nhẫn dỗ dành Thanh Trác: "Anh mới mổ xong không thể chơi mấy trò đó được, đợi đến cuối tuần tôi đưa anh đi sở thú nhé?"
Thanh Trác vỗ tay hoan hô, bà Viên tuy ngoài miệng trách móc nhưng trong lòng rất vui, có điều không nói ra.
Viên Hỷ tưởng Bộ Hoài Vũ chỉ nhận lời qua loa, ai ngờ thứ Bảy anh đã lái xe đến đón thật, Thanh Trác sung sướng nhảy nhót, chưa mặc áo khoác gì đã kéo Viên Hỷ chạy bổ ra ngoài, cô không nỡ để anh mình thất vọng, nên đành giúp anh mặc áo rồi đi.
Bộ Hoài Vũ nhìn bà Viên: "Bác gái cùng đi nhé."
Bà Viên ngẩn người, vội khoát tay bảo: "Không cần không cần, mọi người đi đi."
Rồi nhìn Viên Hỷ vẻ hồi hộp. Bộ Hoài Vũ cười: "Đi thôi, bác ở nhà cũng rảnh rổi, buổi trưa không về đâu, cháu đưa Thanh Trác chơi cả ngày."
Bà Viên ấp úng nhìn Viên Hỷ, cô cúi đầu chỉnh áo khoác lại cho Thanh Trác rồi nói gọn: "Cùng đi, con sợ không chăm nổi anh."
Mắt bà Viên hoe đỏ, vội ừ một tiếng rồi vào trong lấy đồ. Bộ Hoài Vũ thấy bà mang rất nhiều thức ăn thì vội cười, ngăn lại: "Bác gái, không cần mang theo, lúc đói thì ăn ở bên ngoài là được."
"Ôi, thế thì tốn tiền lắm! Món gì cũng đắt chết đi được, cứ mang theo là tiết kiệm nhất!" Bà Viên nói.
Bộ Hoài Vũ lấy lại mọi thứ đặt xuống bàn, cười bảo: "Không cần thật ạ, cháu đã nhận lời đưa Thanh Trác đi ăn một bữa thịnh soạn rồi."
Bà Viên vẫn nhìn các thứ trên bàn ăn một cách quyến luyến, e dè nói: "Hay là mấy đứa cứ ăn, bác ăn cái này là được rồi."
Bộ Hoài Vũ cười lắc đầu, kéo bà Viên ra cửa. Thanh Trác đã nhấp nhổm ngoài đó, cứ thúc giục liên tục: "Nhanh lên nhanh lên!"
Năm ngoái họ cũng đi chơi thế này, anh trai ngồi trên xe hứng chí vặn vẹo người, cứ chỉ mọi thứ trên đường và hỏi Bộ Hoài Vũ với vẻ vui mừng, và trên mặt Bộ Hoài Vũ luôn là nụ cười ấm áp, trả lời những câu hỏi đó một cách rất nghiêm túc.
Thấy cảnh đó, Viên Hỷ như xuất thần, cũng lần đi chơi ấy đã khiến cô bắt đầu dao động với sự chờ đợi bốn năm của mình, cũng chính trong lần ấy đã khiến cô biết được lòng anh luôn thấy hổ thẹn và day dứt với một người con gái khác.
Cùng một cảnh tượng, chỉ cách chưa đến một năm nhưng giờ đây nghĩ lại thấy xa xôi quá, không biết là thân xác đã mỏi hay là trái tim đã mệt, dường như đã ngăn cách mình với mọi thứ qua một lớp kính dày, thấy rất chân thực, nhưng đưa tay lên chỉ chạm vào lớp kính lạnh lẽo, không một chút hơi ấm nào.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ai Là Ai Của Ai
Tiên Chanh
Ai Là Ai Của Ai - Tiên Chanh
https://isach.info/story.php?story=ai_la_ai_cua_ai__tien_chanh