Truy Tìm Sự Thật epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 48 : 48
rong lúc Shaw đang ở trong toà nhà thì Katie khá bận bịu phía ngoài. Thực ra cô còn đến trước Shaw, khi thấy ông đi taxi đến thì cô nấp vào một góc. Katie chìa thẻ nhà báo chẳng còn hạn sử dụng cho tay sĩ quan gác lối dẫn vào toà nhà và bắn một loạt câu hỏi mà tay đàn ông mặc đồng phục xanh này chẳng trả lời câu nào.
"Đi đi", anh ta nói, gương mặt bự thịt lộ rõ vẻ khó chịu.
"Anh không quan tâm đến báo chí tự do và độc lập sao?" Katie hỏi.
"Điều tôi quan tâm là đám chết tiệt các cô để cho chúng tôi làm những công việc chết tiệt của bọn tôi và không chõ mũi vào những nơi không thuộc về mình".
"Tên anh sẽ không bao giờ xuất hiện. Anh sẽ được coi là một nguồn tin giấu tên".
"Cô quá đúng khi bảo tên tôi sẽ không xuất hiện đấy. Giờ đi đi!"
Katie chầm chậm bước dọc con phố, vừa đi vừa chăm chăm nhìn những ô cửa sổ của toà nhà. Shaw đang trong đó biết toàn bộ câu chuyện trong khi cô thì ngoài này chẳng biết cóc khô gì.
Giá mình có thể... Trở lại đỉnh cao. Một giải Pulitzer nữa.
Mải suy nghĩ đến nỗi Katie suýt nhảy dựng lên khi có gì đó chạm vào cánh tay. Cô quay ngoắt lại và trông thấy anh ta, chiếc mũ bằng len mềm có lưỡi trai trong tay, đôi mắt to đầy lo lắng nhìn thẳng vào Katie.
"Tôi giúp gì được anh?" Cô hỏi vẻ nghi ngờ.
"Cô là nhà báo đúng không?" Giọng tay này the thé và chẳng có vẻ gì tự tin. Katie dễ dàng đoán rằng tiếng Anh không phải tiếng mẹ đẻ của anh ta. Tay này thấp và gầy giơ xương, bộ răng vàng khè đưa ra rồi quặp lại. Bộ quần áo gần như tướp hết ra từng sợi.
"Ai muốn biết vậy?" Cô ngó qua vai anh ta như thể muốn nhìn kẻ nào khác đứng phía đó.
Gã đàn ông ngoái lại nhìn toà nhà Công ty Phượng hoàng. "Ngày nào tôi cũng tới đây nhìn nó. Tôi muốn nói nơi này ấy". Rồi anh ta run lên.
"Thật kinh khủng”, Katie nói, vẫn cảnh giác về tay kia.
Có vẻ anh ta cảm nhận được rằng Katie không thoải mái. "Tôi tên là Aron Lesnik. Tôi từ Krakow tới. Nơi đó ở Ba Lan", anh ta nói thêm.
"Tôi biết Krakow ở đâu", Katie đáp. "Tôi từng tới đó rồi. Anh muốn gì ở tôi?"
"Tôi trông thấy cô nói chuyện với tay cảnh sát kia. Tôi nghe thấy cô nói mình là nhà báo. Đúng thế không? Có phải cô là nhà báo không?"
"Đúng. Vậy thì sao?"
Lesnik liếc toà nhà một lần nữa. Khi quay lại phía Katie, đôi mắt anh ta đã đẫm lệ. "Tôi thấy rất thương những người ấy. Họ là người tốt mà bây giờ đã chết cả". Tay thanh niên lấy tay áo lau mắt và nhìn Katie thật tội nghiệp.
"Đó thực sự là một thảm kịch. Bây giờ thì xin lỗi anh". Katie tự hỏi tại sao mình lại hay bị những kẻ điên điên dở dở để ý đến thế. Nhưng những lời tiếp theo của Lesnik khiến cô quên ngay ý nghĩ ấy.
"Tôi đã ở trong ấy, vào ngày đó", anh ta nói câu này bằng giọng khàn khàn.
"Gì cơ?" Katie nghe không được rõ. "Ở đâu?"
Lesnik chỉ toà nhà của Công ty Phượng hoàng. "Trong đó", anh ta nhắc lại, giọng lại the thé chói tai.
"Nơi vụ giết người xảy ra hả?"
Lesnik gật đầu, cái đầu ngúc ngắc lên xuống như đứa trẻ đang thú tội.
"Anh làm gì trong toà nhà?"
"Khi ấy tôi đang tìm việc. Một chỗ làm việc. Tiếng Anh của tôi chẳng khá lắm nhưng tôi giỏi máy tính. Tôi tới đó bởi tôi nghe nói họ cần những người giỏi về máy tính. Tôi có hẹn. Vào đúng hôm đó. Vào cái hôm... tệ hại đó".
"Để tôi nói gọn lại nhé", Katie nói, cố nhưng không giấu nổi sự phấn khích của mình. "Anh đã ở trong toà nhà đợi phỏng vấn trong khi những người kia bị giết à? Trong lúc họ bị giết à?"
Lesnik gật đầu. "Vâng”. Hai mắt anh ta lại một lần nữa đẫm nước.
"Thế tại sao anh không chết?" Katie nghi ngờ.
"Tôi nghe thấy tiếng súng. Tôi biết về tiếng súng nổ. Hồi tôi còn nhỏ ở Krakow, lính xô-viết mang súng xuất hiện. Thế nên tôi trốn".
Một phần sự nghi ngờ của Katie tan biến. Hồi đưa tin ở nước ngoài, cô cũng đã phải tránh những kẻ mang súng. "Anh trốn ở đâu? Tôi muốn biết chi tiết cụ thể".
"Trên tầng hai có một máy photocopy đặt trong căn phòng nhỏ dùng để sao chụp tài liệu. Phía sau phòng ấy có cửa. Có một khoảng nhỏ chứa đồ. Chỗ ấy trống. Tôi lại không to lớn gì. Tôi bò vào trong. Tôi ở trong đó tận tới khi tiếng súng không còn. Rồi tôi chui ra. Tôi nghĩ nếu phát hiện thấy tôi, chúng cũng sẽ bắn tôi chết. Nhưng chúng không phát hiện ra. Tôi đã gặp may".
Katie run người đến mức suýt bước chệch vỉa hè. "Này, có lẽ nói chuyện này ở đây không được ổn. Sao chúng ta không đến chỗ nào khác nhỉ?”
Lesnik lập tức lùi lại. "Không, tôi nói đủ rồi. Ngày nào tôi cũng đến đây. Tôi đến bởi tôi không thể tránh xa nó. Tất cả những người đó đã chết. Tất cả, trừ tôi. Tôi cũng nên chết mới phải".
"Đừng có nói thế. Rõ là chưa đến lúc anh ra đi đâu. Như anh nói đấy, anh gặp may. Vả lại anh cũng nên nói để trút gánh nặng khỏi mình", Katie thúc.
"Không! Không! Tôi chỉ tới hỏi chuyện vì tôi nghe thấy cô là nhà báo. Ở Ba Lan chúng tôi có các nhà báo là anh hùng, anh hùng ở Ba
Lan. Họ chống lại Liên Xô. Bố tôi là một trong số đó. Chúng giết ông ấy, nhưng ông ấy vẫn là anh hùng", Lesnik nói thêm đầy tự hào.
"Tôi chắc chắn ông ấy là anh hùng rồi. Nhưng anh không thể không nói với ai. Anh phải đến báo cảnh sát".
Lesnik lùi thêm một bước nữa. "Không, không cảnh sát nào hết.
Tôi không ưa cảnh sát”.
Katie nhìn anh ta vẻ cảnh giác. "Anh đang gặp rắc rối gì à?"
Lesnik không trả lời cô mà chỉ liếc đi chỗ khác. "Không cảnh sát nào hết. Giờ tôi phải đi đây".
Katie túm chặt lấy cánh tay anh ta. "Đợi chút". Cô suy nghĩ nhanh. "Này, nếu tôi hứa không tiết lộ nguồn tin, ít nhất anh cũng nói cho tôi nghe những gì anh đã thấy chứ?" Tôi hứa đấy, tôi thề trên Kinh thánh rằng sẽ không nói với bất kỳ ai. Rốt cuộc anh đã đến với tôi. Chắc chắn là anh muốn giúp tôi chút gì rồi".
Lesnik trông có vẻ không chắc chắn lắm. "Tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại tìm đến cô nữa". Anh ta ngừng lại. "Cô... Cô có thể làm việc đó chứ? Không nói với ai ấy".
"Tuyệt đối không". Katie nhìn qua gương mặt đau khổ, thân hình nhỏ thó như trẻ con và bộ quần áo thảm hại. Cô có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh Lesnik khiếp sợ núp sau máy photocopy trong khi tiếng súng nổ xung quanh.
"Tôi mua cho anh chút gì ăn rồi chúng ta nói chuyện, anh thấy thế nào? Chỉ nói chuyện thôi. Nếu anh vẫn thấy không yên tâm, anh có thể đi". Katie chìa một tay ra. "Đồng ý không?"
Lesnik không cầm lấy tay cô.
"Tôi chắc rằng cha anh muốn thấy sự thật được phơi bày. Và muốn thấy những kẻ giết người bị trừng trị”.
Anh ta chầm chậm thò các ngón tay ra nắm lấy tay Katie. "OK, tôi sẽ đi với cô".
Khi cả hai bước đi, Katie hỏi một câu cô đã thèm được nêu ra từ lâu lắm.
"Anh đã nhìn thấy kẻ nào làm việc ấy chứ?" Cô nín thở chờ đợi câu trả lời.
Lesnik gật đầu. "Tôi còn nghe thấy tiếng bọn nó nữa. Tôi nghe tiếng chúng rõ lắm. Tôi biết rõ thứ tiếng chúng sử dụng".
"Tiếng? Vậy bọn chúng là người nước ngoài à?"
Lesnik dừng bước và chằm chằm nhìn Katie. "Chúng là người Nga”.
"Anh chắc không? Hoàn toàn chắc chứ?"
Lần đầu tiên gương mặt gã đàn ông lộ vẻ tự tin. "Tôi là người Ba Lan, quê ở Krakow. Khi nghe tôi sẽ biết là tiếng Nga".
Truy Tìm Sự Thật Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật