Chương 47
úc bị buông ra, chân Tô Giản hoàn toàn run rẩy, nếu như không phải An Dĩ Trạch ôm anh, có lẽ anh đã đứng không vững.
Tô Giản tỉnh hồn lại quả thật không đành lòng nhìn thẳng vào quần chúng đang vây xem xung quanh, chỉ có thể im lặng vùi mặt vào bả vai An Dĩ Trạch.
Tô Giản lộ ra nụ cười vui vẻ cứng ngắc, từng tiếng bật qua kẽ răng: "Trong tập luyện không có cái này!"
An Dĩ Trạch ôm anh, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, nhỏ giọng: "Cái này không cần tập!"
Tô Giản: "..."
Bị An Dĩ Trạch ôm đi gặp khách khứa, cuối cùng Tô Giản cũng tạm thời bình phục tâm trạng. Nhưng nhìn ly rượu chát trong tay An Dĩ Trạch một cái, nhìn An Dĩ Trạch đưa anh nước trái cây thêm chút nữa, anh lại có chút buồn bực.
Lần trước, sau khi anh say rượu rốt cuộc là làm gì, mới khiến cho An Dĩ Trạch có một bóng ma lớn như vậy!
Ngược lại một vị khách mời nữ không tự chủ được quét mặt qua bụng của Tô Giản một chút, cười nói: "Mợ ba có tin vui sao?"
Lời vừa nói ra, không chỉ mấy vị khách mời bên cạnh đều chú ý mà ngay cả Kỷ Nghiên đứng ở đằng xa cũng quay lại nhìn, vẻ mặt ngẩn ra.
Tô Giản xấu hổ, liền vội vàng làm rõ: "Không có không có!" Lại không dấu vết đụng nhẹ An Dĩ Trạch, tỏ ý anh nhanh mà làm rõ đi.
An Dĩ Trạch không trả lời vấn đề cả vị khách, chỉ nói: "Thân thể Tô Giản có chút khó chịu, tạm thời không thích hợp để uống rượu."
Người xung quanh lộ ra vẻ mặt 'biết biết', mập mờ cười, khen: "Cậu ba và mợ ba thật tình cảm!"
Tô Giản đanh mặt lại cười 'ha ha' hai tiếng.
May mắn sắp đến trước mặt Kỷ Nghiên. Lần đầu Tô Giản được tiếp xúc gần như vậy, trong lòng có một cỗ kích động nho nhỏ, hai mắt sáng như đèn pha nhìn chằm chằm Kỷ Nghiên.
Lại nói, bộ dáng của thiên hậu Kỷ Nghiên thật đẹp, hơn nữa vẻ mặt dịu dàng, thật dễ khiến người khác sinh cảm tình. Nếu là trước kia, nữ thần như vậy Tô Giản đã chạy lại, nhưng hiện nay, nếu Kỷ Nghiên là thần tượng của An Dĩ Trạch, ấn tượng của cô đối với anh cũng giảm đi không ít
Dù hiện nay cảm tình của anh và An Dĩ Trạch đã tiến bộ không ít, nhưng tình địch mãi là tình địch, huống hồ An Dĩ Trạch còn chiếm tiện nghi của anh trước mặt công chúng, tức giận trong lòng vẫn chưa tiêu xuống, tất nhiên đều không vừa mắt với tất cả thứ An Dĩ Trạch thích.
Mặt của An Dĩ Trạch, khuôn mặt đáng ghét! An Dĩ Trạch cười, đạo đức giả cực kỳ! Nữ thần của An Dĩ Trạch, cùng lắm cũng chỉ là một cô gái xinh đẹp bình thường mà thôi!
"Tiểu Trạch, sinh nhật vui vẻ!" Kỷ Nghiên mỉm cười nhìn An Dĩ Trạch, giọng nói mềm mại dễ nghe.
Tiểu Trạch? Gọi thân mật như vậy? Lỗ tai Tô Giản động một cái, bát quái trong đầu lại 'vèo' một phát dựng lên.
Vẻ mặt An Dĩ Trạch vẫn không thay đổi: "Cảm ơn."
Kỷ Nghiên mỉm cười nói: "Em lại lớn thêm một tuổi, thời gian trôi qua thật nhanh."
Giọng nói Kỷ Nghiên dịu dàng lại mang theo chút hoài niệm, hết sức động lòng người, nhưng Tô Giản nghe lại có chút gì đó không đúng, lặng lẽ nhìn An Dĩ Trạch một cái, thầm nghĩ: Lớn hơn một tuổi? Sao nghe lại giống như nghe mẹ nói chuyện với con trai vậy? Bên cạnh vị này rõ ràng là ông chú 30 tuổi rồi có được không?
An Dĩ Trạch 'ừ' một tiếng, không nói thêm câu nào khác, ngược lại vẻ mặt Kỷ Nghiên có chút buồn bã, lại nói tiếp: "Mấy tháng nay chị liên tục ra nước ngoài làm việc, không nghĩ đến, em đã kết hôn rồi."
Tô Giản rất chuyên nghiệp ở bên cạnh làm Quan Âm, lỗ tai lại dựng thẳng, thu hết bát quái vào trong.
Lời này của thiên hậu Kỷ Nghiên, lượng tin tức hơi lớn à nha...
An Dĩ Trạch nhìn cô, chậm rãi nói: "Em cũng không nghĩ đến..." Ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Mình sẽ gặp Giản Giản."
Không biết có phải ảo giác của Tô Giản hay không, anh luôn cảm thấy vẻ mặt của Kỷ Nghiên cứng đờ.
Có điều cũng may mắn cuối cùng anh cũng có thể không làm người vô hình, nếu bị nhắc đến, Tô Giản cũng hào phòng nói với Kỷ Nghiên: “Thiên hậu Kỷ, chào chị."
Kỷ Nghiên nhìn anh, vẻ mặt lại dịu dàng trở lại: "Chào cô. Tôi và Tiểu Trạch quen nhau từ nhỏ, quan hệ rất tốt, cho nên cô cứ gọi tôi là Kỷ Nghiên được rồi."
Quen biết từ nhỏ? Quan hệ rất tốt? Tô Giản yên lặng tiếp nhận tin tức, trên mặt lại ra vẻ đoan trang: "Xin chào, tôi tên là Tô Giản."
Lại khách sao đôi câu, Tô Giản cảm thấy không khí gần được rồi, liền nói: "Tôi rất thích các bộ phim của cô, tôi có thể chụp cùng cô bức ảnh được không?"
Ngược lại Kỷ Nghiên không hề kinh ngạc, chẳng qua nhìn An Dĩ Trạch một cái, mỉm cười nói: "Không nghĩ tới tôi lại thu được một người hâm mộ, thật là vinh hạnh của tôi."
Tô Giản bật thốt lên: "Tôi không phải..." Nhìn thấy vẻ mặt Kỷ Nghiên biến đổi, lập tức phát hiện mình nói sai, trong lòng buồn bã, vội vàng bổ sung: "Thật ra là như vậy, trước đây tôi thấy hình như Dĩ Trạch rất thích cô, bây giờ tôi và anh ấy là vợ chồng, anh ấy thích, đương nhiên tôi cũng sẽ thích!"
Anh bổ sung cái này, vẻ mặt của hai người bên cạnh như có chút không tốt.
Tô Giản nhìn người này một chút, lại nhìn người kia một chút, không hiểu tình trạng hiện tại, nhưng cũng biết mình nói sai, vì muốn đánh vỡ không khí ngột ngạt này, anh lại nói với Kỷ Nghiên: "Tôi muốn chụp một bức với cô, có thể không?"
Kỷ Nghiên khẽ gật đầu.
Tô Giản nhẹ nhàng đụng An Dĩ Trạch một chút, thấy An Dĩ Trạch không hiểu nhìn lại, anh lúng túng cười với Kỷ Nghiên một cái, nói với An Dĩ Trạch: "Ông xã, điện thoại di động của anh đâu? Chụp giúp em với thiên hậu Kỷ một tấm đi!"
An Dĩ Trạch yên lặng lấy điện thoại di động ra: "Chụp thế nào?"
Tô Giản chạy lại bên cạnh Kỷ Nghiên, như vô cùng quen biết mà khoác vai cô, đưa mặt tới bên cạnh mặt Kỷ Nghiên, nói: "Thể diện lớn!"
Kỷ Nghiên: "..."
An Dĩ Trạch yên lặng chụp hai tấm, Tô Giản nhận di động, phát hiện hiệu quả không tệ, rất vui vẻ, lại đưa điện thoại di động cho Kỷ Nghiên xem một chút, chân thành nói: "Cảm ơn!"
Kỷ Nghiên nhìn màn hình di động, chỉ thấy trên màn hình hiện lên hai gương mặt lớn, mà rõ ràng, mặt cô cũng không tính là lớn lại bị gương mặt nhỏ nhắn của cô gái bên cạnh làm nổi bật lên giống như cái khay, mà nụ cười của cô vốn không tự nhiên lại bị nụ cười rạng rỡ của cô gái bên cạnh làm nổi bật lên sự lúng túng.
Kỷ Nghiên níu: "Hình như hiệu quả không tốt, nếu không chụp lại một tấm nữa?"
Tô Giản cho là cô khách khí, vội nói: "Không cần, không cần, hiệu quả vô cùng tốt! Tôi rất thích!"
Kỷ Nghiên: "..."
Bên kia Tô Giản suy nghĩ một chút, lại nói với Kỷ Nghiên: "Tôi muốn xin chữ ký của cô, không biết có thể không?"
Nụ cười của Kỷ Nghiên cũng coi như đúng tiêu chuẩn: "Không thành vấn đề."
"Vậy thì tốt quá!" Tô Giản rất vui vẻ: “Có điều bây giờ không có giấy bút, chờ tôi đi tìm rồi lại tìm cô, được không?"
Cuối cùng nụ cười của Kỷ Nghiên cũng có chút mất tự nhiên: "Được."
An Dĩ Trạch ở bên cạnh liên tục không nói một lời, sau khỉ Kỷ Nghiên nói 'xin phép' rồi rời đi, anh cũng chỉ nhìn bóng lưng Kỷ Nghiên, ánh mắt sâu thẳm.
Tô Giản cũng nhìn theo anh, cảm thán: "Ánh mắt của anh không tệ, quả thật dáng người của thiên hậu Kỷ rất tốt!" Eo nhỏ, mông cong, chân thẳng, dĩ nhiên, nếu ngực lớn một chút là được rồi.
An Dĩ Trạch nhướn mày: "Là ai đã nói gì với em?"
"Hả? Không có!” Tô Giản sững sờ, nhìn vẻ mặt An Dĩ Trạch có chút không tốt, liền nói: "Sao vậy? Tôi khen thần tượng của anh anh còn không vui sao?"
"Thần tượng?" An Dĩ Trạch sửng sốt.
"Không phải sao?" Tô Giản nói: “Lúc trước tôi nói cô ấy, không phải anh rất không vui sao? Có điều tôi cũng không nghĩ đến, anh lại quen biết cô ấy từ nhỏ, trước đó tôi còn tưởng rằng anh chi tiền để cô ấy đến đây biểu diễn chứ."
An Dĩ Trạch không nghĩ Tô Giản sẽ có hiểu lầm như vậy, nhưng cũng không giải thích thêm cái gì. Chuyện giữa anh và Kỷ Nghiên, sớm muộn gì anh cũng nói với Tô Giản, nhưng anh không muốn nói vào bây giờ.
Tô Giản đột nhiên nói: "Mấy giờ thì buổi tiệc kết thúc?"
An Dĩ Trạch nói: "Còn phải một lúc nữa, sao vậy?"
Vẻ mặt Tô Giản đau khổ: "Đi giày cao gót mệt quá!"
An Dĩ Trạch giơ tay lên ôm hông anh: "Dựa vào anh, có thấy khá hơn một chút không?"
Tô Giả dựa người lên An Dĩ Trạch, buồn bã nói: "Hình như cũng không khác lắm..."
Hai người đang dính chặt vào nhau, sau lưng đột nhiên tiếng cười chúm chím: "Tình cảm của em dâu và Dĩ Trạch thật tốt!"
Tô Giản quay đầu lại, một gương mặt quen thuộc đập vào mắt.
"Diệp Lãng?" Tô Giản kinh ngạc khẽ hô.
An Dĩ Hằng lại cười nói: "Em dâu gọi anh hai là được rồi." Nói xong lại nhìn về phía An Dĩ Trạch: "Xin lỗi, anh có chút việc, cho nên về trễ, em trai, sinh nhật vui vẻ."
Mặc dù biểu cảm trên mặt An Dĩ Trạch không biến đổi khá lớn, nhưng ánh mắt rõ ràng có chút dịu dàng đối với người bên cạnh: "Cảm ơn."
Rõ ràng hứng thú của An Dĩ Hằng với em dâu còn hơn với em trai mình, vì vậy anh nhìn Tô Giản cười nói: "Em dâu tối nay rất đẹp."
Không nghĩ mình lại có thể tiếp xúc với hai đại minh tinh mà thường ngày chỉ có thể thấy trên màn ảnh, Tô Giản có một cố kích động nho nhỏ. Anh cẩn thận quan sát An Dĩ Hằng một chút, phát hiện quả thật anh có chút giống An Dĩ Trạch, có điều trời sinh khóe mắt phượng bay, miệng cười chúm chím, biểu tình rõ ràng thân thiết hơn vẻ lạnh lùng của An Dĩ Trạch nhiều. Hơn nữa có phải do tối nay An Dĩ Trạch mặc một bộ âu phục màu đen có vẻ chín chắn hơn hay không, đứng bên cạnh An Dĩ Hằng, dường như An Dĩ Trạch nhìn lớn hơn một chút.
Đói mắt với khen ngợi của An Dĩ Hằng, Tô Giản rất bình tĩnh: "Cảm ơn, anh hai."
An Dĩ Hằng cười nói: "Nghe Tiểu Trạch nói, em dâu là người hâm mộ của anh."
Một đêm có hai minh tinh lớn tranh giành vì người hâm mộ, tâm trạng Tô Giản có chút tế nhị, nhưng anh nhanh chóng nhớ tới lúc trước thuận miệng nói với An Dĩ Trạch mình là người hâm mộ của Diệp Lãng, chẳng qua không nghĩ đến, An Dĩ Trạch lại nói với An Dĩ Hằng.
"Tiểu Trạch nói, em rất hâm mộ anh, cho nên anh phải ưu đãi em một chút."
Lúc này Tô Giản vô cùng kinh ngạc. Lúc trước anh nói dối mình thích Diệp Lãng, nhìn vẻ mặt An Dĩ Trạch cũng không quá vui vẻ, lại không nghĩ đến, An Dĩ Trạch không chỉ nhớ đến chuyện này, hơn nữa còn đặc biệt dặn dò anh hai mình.
Tâm tình Tô Giản có chút phức tạp, nhưng rõ ràng vẫn có chút ấm áp.
Có chút cảm động, Tô Giản theo bản năng đưa tay đặt lên bả vai An Dĩ Trạch, chẳng qua vươn tay ra mới nhớ hiện tại thân thể mình cách An Dĩ Trạch một khoảng lớn, hoàn toàn không thể đật lên vai anh được, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn ngoài việc đổi hướng kéo tay An Dĩ Trạch.
An Dĩ Trạch không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là anh đi giày không thoải mái, liền yên lặng để anh dựa vào.
Ngược lại, An Dĩ Hằng cười nói: "Đây là tình cảm ân ái trong truyền thuyết sao?"
Tô Giản thầm nghĩ: Anh hai, mắt anh thật sự sáng như đuốc, liếc một cái đã nhìn ra chân tướng! Trong lòng lại thầm sinh ra cảm tình với An Dĩ Hằng, cảm thấy danh tiếng Diệp Lãng lớn như vậy, lại không chút kiêu căng, dù là một người đàn ông, nhưng cũng không tệ lắm.
Vì vậy Tô Giản cũng yên lặng, ôm lấy cánh tay An Dĩ Trạch đùa An Dĩ Hằng: "Không biết lúc nào thì anh hai có thể đưa chị dâu đến thể hiện tình cảm nồng nàn?" Anh tùy ý hỏi, nhưng trên thực tế lại có ý khác, vì anh muốn biết thông tin hấp dẫn gần đây 'Diệp Lãng bỏ rơi Lâm Thi Mỹ, dự dạ hội cùng Tiểu Hoa Đán Trần Dương Dương' trên Microblogging có phải là thật hay không!
An Dĩ Hằng cười nói: "Anh còn trẻ, không vội!"
Tô Giản vừa cảm thán 'ta đây thật không xấu hổ ha ha', vừa nhìn sang chú An ở bên cạnh vô tội bị đâm một dao.
An Dĩ Trạch lẳng lặng nói: "Anh hai, hai ngày trước hình như mẹ hẹn bác gái nhà họ Tôn ăn cơm."
An Dĩ Hằng lập tức có chút nhức đầu: "Nhà họ Tôn? CHưa từng nghe qua nhà họ Tôn có con gái!"
An Dĩ Trạch nói: "Nghe mẹ nói, hình như nhà bác Tôn có một đứa cháu gái bên ngoại."
An Dĩ Hằng đỡ trán: “Gần đây sao mẹ lại có sở thích như vậy!"
Tô Giản có thể nói là nghe rõ, thì ra mẹ An muốn An Dĩ Hằng đi xem mắt! Không ngỡ Đại minh tinh sẽ đi xem mắt, còn là Diệp Lãng có nhiều nhân duyên với nữ giới như vậy, Tô Giản cảm thấy thú vị, nghe vấn đề của An Dĩ Hằng, đột nhiên chen miệng: "Hình như gần đây mẹ đang xem một bộ phim thần tượng, hai ngày trước bà ấy còn kéo em cùng xem qua hai tập, hình như là phim về đám cười của một minh tinh nữa, sau đó trước và sau khi kết hôn thì thích cái gì."
An Dĩ Hằng: "..."
Tô Giản nói: "Nếu không anh hai liền mang Tần Dương Dương về đi, xem như anh có bạn gái, mẹ sẽ không kéo anh đi xem mắt nữa." Vẻ mặt Tô Giản chính trực lại chân thành, một bộ dạng vô cùng ngay thơ.
An Dĩ Hằng nghe vậy cười khổ: "Em dâu cũng xem tin tức? Thật ra thì anh không quen Tần Dương Dương, ngược lại còn có chút quan hệ với bạn trai cô ấy."
Tô Giản: "..." Vì cảm thấy lượng tin tức này thật là lớn!
An Dĩ Hằng nhìn về phía An Dĩ Trạch: “Trong nhà rõ ràng còn em và anh cả, sao mẹ lại nói đến chuyện của anh!"
An Dĩ Trạch nói: "Vì hiện tại chỉ còn duy nhất một mình anh!"
An Dĩ Hằng ngẩn ra, đột nhiên quan sát Tô Giản một chút, sau đó nhìn về phía An Dĩ Trạch, có chút suy nghĩ nói: "Thật sự buông tay rồi!"
Chuyện của anh và Kỷ Nghiên, An Dĩ Hằng cũng biết, cho nên An Dĩ Trạch vừa nghe đã biết ý của anh, chỉ đơn giản nói: "Em và Giản Giản đã kết hôn rồi!"
Tô Giản có chút không hiểu điều hai người nói, đưa mắt qua lại hai người, đột nhiên thấy An Dĩ Hằng nở một nụ cười rực rỡ nói: "Cũng tốt. Không biết lúc nào anh mới có thể làm bác đây?"
Tô Giản thiếu chút nữa muốn lật bàn, tại sao gần đây cái đề tài này lại xuất hiện với tần suất cao như vậy! Thật may bụng anh không nhỏ, nếu có, sợ sẽ bị cho rằng ván đã đón thuyền! Lúc trước anh luôn không làm sao ý thức được vấn đề này, hiện nay lại thấy nhiều người nhắc đến, anh vừa ý thức được, bây giờ anh là phụ nữ, sớm muộn gì cũng phải sinh con! Trước đây lúc anh là đàn ông, anh còn thường hâm mộ, cảm thấy phụ nữ ít nhất cũng không tệ, con của các cô ấy nhất định là con ruột, không giống đàn ông, con của mình có thể là con của ông hàng xóm. Nhưng hôm nay khi điều anh thật sự hâm mộ trở thành sự thật, anh cảm thấy toàn thân anh đau nhức. Nếu như nói lúc đầu chuyện biến thành phụ nữ khiến tự tôn đàn ông của anh ép đến hộc máu, so với hôm nay, anh hiển nhiên không khó khăn mà đón nhận như vậy nữa, vì nuôi bụng lớn lên đến lúc sinh con mới là ác mộng đáng sợ nhất với anh!
Tô Giản ở bên này ấm ức, An Dĩ Trạch không nhịn được nhìn anh một cái, sau đó trả lời An Dĩ Hằng: "Giản Giản còn nhỏ."
Tô Giản khô khốc cười một tiếng, nhe hàm răng ra với An Dĩ Hằng, gật đầu nói: "Ừ, em còn nhỏ, không vội. Ngừng một chút, còn trả thù: "Anh hai trạc tuổi Dĩ Trạch, những chuyện này chờ anh hai xem mắt thành công rồi hãy nói."
An Dĩ Hằng cười khổ: "Không ngờ em dâu lại quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của anh như vậy."
Tô Giản thản nhiên nói: "Vì em là người hâm mộ trung thành của anh hai mà!"
An Dĩ Hằng nói: "Không phải người hâm mộ thì luôn hi vọng anh không kết hôn mới đúng sao?"
Tô Giản nói: "Sao em có thể là người hâm mộ ích kỷ như vậy được! Em đương nhiên hi vọng anh hai sớm xem mắt thành công!"
An Dĩ Hằng nhìn Tô Giản, trong mắt gợi lên chút hứng thú, suy nghĩ một chút, đột nhiên bày ra vẻ mặt trịnh trọng: “Em dâu, anh hai muốn nhờ em giúp một chuyện được không?"
Tô Giản sửng sốt một chút: "Chuyện gì?"
An Dĩ Hằng nghiêm túc nói: "Em nghĩ cách để mẹ anh đổi sang xem một bộ phim khác, ừm, chuyện loại kết hôn giày vò nhau phải li dị còn phải đưa nhau ra tòa!"
An Dĩ Trạch: "..."
Tô Giản nói: "Em sẽ cố gắng thử một chút. Đúng rồi, anh hai, anh ký tên cho em đi!"
An Dĩ Hằng hào phóng cười: "Cái này tất nhiên không thành vấn đề."
Đúng lúc chú quản gia đi qua, Tô Giản vội gọi ông lại: "Chú Vương, hình cháu muốn chú chuẩn bị xong chưa!" Vừa rồi anh vừa chụp một bức với Kỷ Nghiên, sau đó lại nghĩ chắc Diệp Lãng cũng sẽ đến, liền muốn quản gia in hình của hai người, chẳng qua anh cũng coi như là một nửa nhân vật chính, không thể đi được, đúng lúc nói Quý Minh Phi đứng bên cạnh đi nói giúp với quản gia, cũng không biết Quý Minh Phi đã nói chưa.
Quản Gia nghe câu nói của anh, mỉm cười nói: "Mợ ba, đều chuẩn bị xong rồi." Nói xong liền mang hình Tô Giản cần ra.
Một lát sau, hình được đưa đến tay Tô Giản. Tô Giản nhìn chồng hình của hai người được chia ra, đừng trong túi giấy viết tên của họ, cảm thấy hết sức hài lòng.
Có điều An Dĩ Hằng nhìn một chồng ảnh Tô Giản đưa đến, cũng có chút kinh ngạc: "Tất cả đều phải ký?"
Đó là đương nhiên, anh đã lén điều tra, giá thành chữ ký của Diệp Lãng và Kỷ Nghiên đều không thấp, vì vậy dứt khoát in hai trăm tâm hình Diệp Lãng.
Tô Giản nhìn Diệp Lãng cười híp mắt: "Anh hai, khổ cho anh rồi."
An Dĩ Hằng: "..."
Trở Thành Vợ Của Tình Địch Trở Thành Vợ Của Tình Địch - Thư Hoài Trở Thành Vợ Của Tình Địch