Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thiếp Khuynh Thành
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 48: Đầu Cờ Với Lan Ngọc Công Tử (1)
E
dit: L2NT
Beta: Phi Nguyệt
“Hưm?” – Triệu Tử Duy nhíu mày, không ngờ Lan Ngọc công tử lại có năng lực này. Mộ Dung Ca lấy lại tinh thần, đứng dậy sửa sang y phục, rồi đi theo Triệu Tử Duy bước ra ngoài.
Triệu Tử Duy quay đầu liếc nhìn cô đi sau, hắn nhướng mày, khóe môi mấp máy dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng hắn và cô cùng xuống lầu. Dưới lầu chật ních người, không khí vô cùng huyên náo. Trong góc khách điếm dựng một đài cao, trên đó treo sáu chiếc đèn lồng, chiếu rõ bàn cờ đặt ở dưới.
Lúc xuống lầu, Mộ Dung Ca muốn nhìn rõ vị Lan Ngọc công tử ngồi cạnh bàn cờ kia, ai ngờ người quá đông, che hết tầm mắt. Nhưng cô có thể nhìn thấy người ấy mặc một chiếc trường bào màu đen, ống tay áo rất dài, phủ lên đầu gối. Dáng người cao lớn, không gầy gò thư sinh như trong tưởng tượng của cô. Mộ Dung Ca vô cùng tò mò, không biết dung nhan hắn yêu mị đến cỡ nào.
Đám con gái trong khách điếm thẹn thùng, mặt ai cũng hồng hào rạng rỡ, cử chỉ kín đáo trông ngóng người nam tử ngồi trên đài cao kia có thể ngẫu nhiên liếc mắt về phía các nàng. Sau đó, sự xuất hiện của Triệu Tử Duy khiến các cô nàng vốn đang rộn rạo tâm tình muốn hét to lên. Hắn sinh ra đã mị hoặc hơn người, lại thêm khí phách hoàng gia tôn quý, dù xuất hiện ở nơi đâu cũng đều là tâm điểm chú ý.
Nơi này chỉ là một khách điếm nhỏ ở Phong quốc, mặc dù cũng có vài người khách quyền quý nhưng khó có ai có thể so sánh được với Triệu Tử Duy. Khó trách, đám nữ nhân khi nhìn thấy hắn đều chết mê chết mệt như vậy!
Không khí vốn đang rất náo nhiệt, có thêm sự xuất hiện của hắn khiến những tiếng ồn ào vang rộ lên. Hắn lạnh lùng quét mắt ra bốn phía, khiến cho đám nữ nhân đang đánh giá hắn đều cúi đầu. Mộ Dung Ca nhìn không gian yên tĩnh trước mắt, trong lòng thầm buồn cười. Hầu hết mọi người đều trông mặt mà bắt hình dong, dáng vẻ tà mị này của Triệu Tử Duy không biết là phúc khí của hắn hay tai họa của mọi nữ nhân đây.
Bỗng từ trên đài cao truyền tới tiếng cười của ông chủ khách điếm:
“Ha ha ha, không hổ danh là Lan Ngọc công tử, mười người liên tục thua ngay từ bước đi đầu tiên, xem ra, trong thiên hạ chẳng còn ai có thể thắng nổi công tử rồi!”
Lan Ngọc công tử quả nhiên danh bất hư truyền! Mộ Dung Ca tán thưởng, cô muốn lập tức tiến đến quan sát ván cờ. Rốt cục ván cờ ấy như thế nào mà có thể khiến ười người liên tiếp không đi nổi bước thứ hai?
Vốn dĩ đôi mắt thâm trầm của Triệu Tử Duy đang ngầm nổi sát ý, nhưng khi hắn cúi đầu nhìn thấy ánh mắt tỏa sáng của Mộ Dung Ca khác hoàn toàn so với trước đây, hắn thầm kinh ngạc, khẽ hạ lông mày, cô ta biết chơi cờ sao?
Triệu Tử Duy thong thả bước tới, hai mắt Mộ Dung Ca sáng ngời, lập tức theo sát phía sau.
“Không ngờ ở nơi này lại có thể tình cờ gặp được Thái tử Tề quốc.” – Lan Ngọc công tử ngồi bên trái bàn cờ nhìn về phía Triệu Tử Duy đang đi tới, y cất tiếng nói.
Mộ Dung Ca thầm khiếp sợ. Giọng nói của y mờ ảo khiến người ta muốn nắm bắt mà không được, nó nhẹ như gió thoảng mây bay, tựa như bông tuyết lạnh lẽo đậu trên tay, nhưng khi chạm vào lại hóa hư vô. Dường như y vô tình vô dục, mọi việc trong mắt y chỉ là phù vân, nên giọng nói cũng không mang theo tiết tấu nào.
Ngẩng đầu nhìn lên, dưới ánh nến vàng nhạt, y ngồi xếp bằng cạnh bàn cờ, tư thái tao nhã như tiên hạ phàm, thanh à lạnh lùng. Khi nhìn y, cái làm cho người ta chú ý đến đầu tiên chính là đôi mắt đen thẳm như bóng đêm tĩnh mịch, làn da trắng ngần, giống kiểu trắng bệch của người bệnh quanh năm uống thuốc, dựa vào thuốc mà duy trì sự sống. Dung mạo y không rung động thế nhân như Nguyên Kỳ hay Triệu Tử Duy, nhưng khí chất toát lên lại khiến người khác không thể rời mắt.
“Trăm nghe không bằng một thấy, nếu đã gặp, chi bằng luận bàn một ván.”
Triệu Tử Duy cất tiếng cười, dường như đã biết trước Lan Ngọc công tử sẽ đoán ra thân phận của hắn. Dứt lời, hắn tao nhã ngồi xuống, đặt một quân đen xuống bàn cờ.
Lan Ngọc công tử mỉm cười, nhẹ giọng đáp: “Được!”
Tuy hai người họ đều nở nụ cười, nhưng ánh mắt lạnh lùng giao đấu trong im lặng. Đương nhiên, Triệu Tử Duy là lạnh lẽo, còn Lan Ngọc công tử là bình tĩnh.
Ván cờ như chiến trường, mỗi nước đi là một sự tính toán, phòng bị đối thủ không cho phản kích trong vùng tuyệt địa ở nước cờ tiếp theo. Hai người họ đều tinh thông kì nghệ, mỗi lần Triệu Tử Duy đặt một quân cờ xuống, lập tức mở ra một cuộc chiến không khói thuốc súng, không chút máu tanh.
Tuyệt vời! Vô cùng ngoạn mục! Mộ Dung Ca mở to mắt kinh ngạc nhìn ván cờ trước mắt. Quá tuyệt vời! Một cuộc đấu hiếm có, ngang tài ngang sức!
Đấu cờ hơn nửa canh giờ, những người khác đều thấm mệt, thậm chí có một số người còn buồn ngủ, nhưng đôi mắt Mộ Dung Ca càng sáng rực, sáng hơn cả mặt trăng trên bầu trời!
Cảnh tượng này hiếm có đến cỡ nào! Thầy dạy kì nghệ trước đây rất đề cao năng lực của cô, nhưng phải mất ba năm cô mới thắng ông một ván. Nếu cô không nghĩ cả đời sống thong dong nhàn nhã, có lẽ đã tham gia mấy giải thi đấu lớn, mang vài chiếc cúp về rồi!
Lại qua nửa canh giờ nữa, vẫn chưa phân thắng bại.
“Ván này, hòa.”
Cuối cùng đã có kết quả, hai người chẳng ai thắng thua, kết quả hòa!
Ông chủ khách điếm vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Đêm nay trong khách điếm của lão không chỉ có Lan Ngọc công tử, mà còn cả Thái tử Tề quốc nữa, hai người đấu cờ, kết quả là hòa! Đây là điều vẻ vang cho cái khách điếm hèn mọn này của lão.
Vẻ mặt Triệu Tử Duy lạnh lẽo, trước giờ ít ai có thể làm đối thủ của hắn. Ván cờ trước hắn hòa với Nguyên Kì. Giờ gặp Lan Ngọc công tử, cũng hòa! Thời buổi loạn lạc, kẻ địch mạnh càng ngày càng nhiều, xem ra, thiên hạ cũng không phải dễ đoạt!
Lan Ngọc công tử trước sau vẫn luôn mỉm cười, dường như rất gần gũi bình dị, nhưng lại khiến người ta cảm giác có một tầng sương mù ngăn cách y với thế giới bên ngoài.
“Còn ai ứng chiến nữa không? Nếu không có ai, một nghìn hai trăm lượng sẽ thuộc về Lan Ngọc công tử.” – Chưởng quầy khách điếm hô to dò hỏi.
Không ai dám lên tiếng. Triệu Tử Duy bèn cất lời: “Kì nghệ của Lan Ngọc công tử rất cao, thế gian sợ khó người vượt qua. Bản cung đặt thêm hai nghìn nữa, nếu có ai chơi ba nước cờ mới thua công tử, hai nghìn lượng sẽ thuộc về người đó!”
Tổng cộng là ba nghìn hai trăm lượng? Đôi mắt Mộ Dung Ca lập tức sáng quắc, thầm tính toán: nếu có khoản tiền ấy, cô sẽ không phải lo cuộc sống sau này. Hơn nữa Triệu Tử Duy chỉ lợi dụng cô, nên dù có phát hiện thêm tài chơi cờ của cô cũng chẳng thay đổi điều gì, cho nên…
“Ta muốn thử.”
Mộ Dung Ca ngẩng đầu, không hề sợ hãi nhìn về Triệu Tử Duy và Lan Ngọc đang ở trên đài, cao giọng nói.
Mọi người xung quanh thầm hít một hơi lạnh, không dám tin, Thái tử Tề quốc và Lan Ngọc công tử đọ sức một hồi không phân thắng bại, ngay cả đám nam tử trong khách điếm này đều không dám khiêu chiến, vậy mà nàng ta dám nói lời càn rỡ, thật không biết trời cao đất rộng là gì!
“Chỉ là một cô gái bé nhỏ, lại dám đấu cờ với Lan Ngọc công tử ư?”
“Theo ta thấy, nàng ta tâm địa bất lương, rắp tâm muốn trèo cao đây.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thiếp Khuynh Thành
Thư Ca
Thiếp Khuynh Thành - Thư Ca
https://isach.info/story.php?story=thiep_khuynh_thanh__thu_ca