Thiên Đường epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 48
uấn trong áo choàng tắm, Meredith ngồi trong phòng khách của cô, cầm cái điều khiển ti vi trong tay. Phim hoạt hình buổi sáng chủ nhật đang chiếu trên hầu hết các kênh ở địa phương, và cô lướt qua chúng với những cái ấn nút nôn nóng, tìm kiếm kênh phát lại bản tin muộn đêm qua để cô có thể hành hạ mình với những gì cô thật sự chắc chắn sẽ là những tin tức được bàn tán trên các phương tiện thông tin đại chu’ng. Trên ghế xô pha bên cạnh, nơi cô đã thảy xuống cách đây một phút, là tờ báo sáng chủ nhật với một bài giật gân trên trang nhất và hình ảnh của cuộc ẩu đả. Tờ Tribune đã dùng phương pháp nhạo báng bằng cách trích dẫn lời phát biểu của Parker tại cuộc họp báo và đặt nó ngay trên những hình ảnh ẩu đả:
"Matt Farrell và tôi là hai người đàn ông lịch sự và chúng tôi đang xử lý chuyện này với cách thân thiện nhất. Thực ra, toàn bộ sự cố của chuyện này có hơi khác với mo^.t hợp đồng kinh doanh đã không được thực hiện đúng ngay từ lúc đầu và bây giờ phải có các chữ T gạch chéo "
Dưới đó, lời chú thích ghi:
FARRELL VÀ REYNOLDS - "ĐANG GẠCH CHÉO NHỮNG CHỮ T "
Bên dưới đó là hình ảnh của Parker tung quả đấm vào Matt, một tấm khác nắm đấm của Matt dính với hàm của Parker, và tấm thứ ba Parker nằm dài trên sàn nhà với Meredith cúi xuống để giúp anh.
Meredith nhấp cà phê cô khi cô xem phát ngôn viên kết thúc bản tin quốc gia và chuyển qua cho người phát ngôn viên bản tin địa phương. "Janet," anh ta nói, cười toe toét với người phụ nữ bên cạnh anh ta, "tôi nghe ddu+o+.c một tin tức đêm nay về cuột tình tay ba giữa Bancroft - Farrell - Reynolds."
"Chắc chắn vậy, Ted," cô ta trả lời, xoay mặt thẳng vào máy quay, giọng của cô ta đầy hân hoan thích thú. "Hầu hết các bạn sẽ nhớ lại cuộc họp báo gần đây của họ, Parker Reynolds, Matthew Farrell, và Meredith Bancroft tất cả có vẻ như một gia đình nhỏ hòa thuận. À, đêm nay ba người ăn tối tại Manchester House, và nó có vẻ là một vụ ẩu đả trong một gia đình nhỏ. Ý tôi là, các bạn, một cuộc đánh đấm chân tay thực sự! Đó là Parker Reynolds ở một góc và Matthew Farrell tại một góc khác, người chồng với vị hôn phu; Đại học Princeton với đại học bang Indiana; tiền cũ đo ván với tiền mới... " cô ta ngừng lại để cười cho sự thông minh của mình, và sau đó đã nói với vẻ hài hước một cách châm biếm, "nghĩ xem ai thắng? À, đặt cược đi nào, các bạn, vì chúng tôi có hình ảnh để thuật lại tất cả. "
Ảnh Parker đánh Matt và bị hụt trên màn hình, tiếp theo bằng một cú của Matt đo ván Parker.
"Nếu bạn đã bỏ tiền đặt cược vào Matt Farrell, thì bạn đã thắng," cô ta kết luận, phì cười. "Người giật giải nhì trong trận đấu diễn ra là cô Lisa Pontini, một người bạn của cô Bancroft, người mà chúng tôi được báo cho biết, đã đánh Matt Farrell bằng một cú đấm móc tay phải ngay sau khi tấm ảnh đó đã được chụp. Cô Bancroft không chờ để chúc mừng người chiến thắng hay an ủi người thua trận. Chúng tôi được cho biết là cô bỏ trốn vội vàng trong xe limo của Matt Farrell. Ba chiến sĩ còn lại cùng nhau rời khỏi trong một chiếc tắc xi và - "
"Mẹ kiếp!" Meredith kêu lên, nhấn mạnh nút tắt của cái điều khiển từ xa, sau đó cô đứng lên và đi vào phòng ngủ của cô. Khi cô đi ngang qua bàn trang điểm, cô máy móc bật ra đi ô. "Và bây giờ là tin địa phương lúc chín giờ," người giới thiệu chương trình nói. "Đêm qua, tại nhà hàng Manchester House trên North Side, chiến sự bùng nổ giữa nhà tư bản công nghiệp Matthew Farrell và nhà tư bản tài chính Parker Reynolds. Farrell, người đã kết hôn với Meredith Bancroft, và Reynolds, người đã đính hôn với cô ta, đã được báo là cả hai đang ăn tối với cô ta khi..."
Meredith đập mạnh nút tắt trên ra đi- ô. "Không thể tin!" cô rít lên. Ngay từ khi Matt đi ngang qua lối đi của cô ở buổi diễn ô pê ra, không có gì trong cuộc đời của cô là giống như cũ cả. Toàn bộ thế giới của cô đã bị đảo lộn hoàn toàn! Ngồi xuống giường, cô nhấc máy điện thoại và bấm số của Lisa. Cô đã cố gọi cho Lisa đến tận khuya, nhưng Lisa hoặc đã không trả lời điện thoại của cô hoặc là không có ở nhà. Cả Parker cũng vậy, cũng không tìm được, bởi vì Meredith cũng đã thử gọi cho anh.
Parker trả lời vào tiếng reo thứ năm, và trong giây lát đầu óc Meredith trở nên trống rỗng. "Parker?"cô thốt ra.
"Mmmm," anh nói.
"Anh - anh ổn chứ?"
"Anh khoẻ," anh lầm bầm, nghe ngái ngủ như thể anh đã thức suốt đêm và vừa bắt đầu ngủ say. "Hơi choáng váng sau khi say "
"Ôi. Em xin lỗi. À, Lisa có ở đó không?"
"Mmmm," anh lại nói, và một giây sau tiếng thì thầm khàn khàn của Lisa thì thầm mơ màng vào điện thoại, "ai vậy?"
"Là Meredith," cô trả lời đúng lúc nó đập vào cô là cả hai người họ ngủ gần nhau đến nỗi Parker có thể đưa cho Lisa điện thoại. Có hai cái điện thoại trong căn hộ của Lisa - một trong nhà bếp, và một cạnh giường. Họ không ngủ trong nhà bếp. Cú sốc lan đến chân cô. "Cậu đang - đang ở trên giường à?" Meredith buột miệng nói ra ra trước khi cô có thể chặn lại.
"Mmm-hmm."
Với Parker à? Meredith suy nghĩ, nhưng cô không hỏi. Cô đã biết câu trả lời, và cô chộp lấy tấm ván đầu giường để giữ thăng bằng trong căn phòng dường như nghiêng ngã một cách điên cuồng. "Xin lỗi tớ đã đánh thức hai người," cô cố thốt ra, và gác máy. Thế giới đã quay khỏi trục của nó... hoặc cô đang quay cuồng khỏi trục của cô. Mọi thứ hoàn toàn không còn kiểm soát được nữa. Người bạn thân nhất của cô lên giường với hôn phu của cô. Giống như một cú sốc, cô không cảm thấy phản bội hoặc bị nghiền nát. Cô cảm thấy choáng váng. Quay người lại, cô nhìn quanh phòng ngủ như thể để tự chắc chắn rằng nó, ít nhất, đã không thay đổi hoàn toàn trong vài giờ gần đây. Tấm khăn phủ giường đăng ten và vải xa tanh kem là nơi nó thuộc về với những diềm xếp nếp rũ xuống gần nửa inch trên tấm thảm phương đông, như chúng luôn ở đó. Tất cả mười cái gối đã được dựng lên theo đúng kiểu mà cô luôn sắp xếp. Cô đã quá run rẩy bởi tất cả những thứ khác làm cô có cảm giác khá hơn một cách ngớ ngẩn khi biết khăn phủ giường cô đã không tự đứng dậy và rời khỏi phòng, lấy theo tất cả những cái gối tựa cô đặt lên nó. Nhưng sau đó cô nhìn lên và nhìn thấy hình ảnh của khuôn mặt cô trong gương. Thậm chí nó đã thay đổi.
Một tiếng đồng hồ sau Meredith nhặt lên chùm chìa khoá của cô, mang vào cặp mắt kính râm lớn lên mũi của cô, và rời khỏi nhà. Cô sẽ đi đến văn phòng và dành cả ngày cho công việc. Ít ra đó là chuyện cô có thể hiểu và kiểm soát. Matt đã không màng gọi, và điều đó sẽ làm cho cô ngạc nhiên nếu cô đã không vượt qua mức mà không có điều gì có thể làm cho cô bất ngờ nữa. Cánh cửa thang máy mở ra ngay bãi đậu xe dưới chung cư của cô, và cô tiến về phía chỗ đậu xe dành riêng cho cô. Cô quẹo qua góc, chìa khoá xe trong tay, và dừng lại chết sững.
Xe của cô đã biến mất.
Xe của cô đã biến mất, và ai đó đã đậu một chiếc xe thể thao Jaguar mới vào chỗ của cô.
Xe của cô đã bị ăn cắp! Chỗ đậu xe của cô đã bị chiếm đoạt!
Nó đã làm điều đó! Cô cuối cùng cũng đến điểm giới hạn. Cô há hốc miệng nhìn chiếc xe Jaguar bóng lộn, màu xanh đậm, và cô đột nhiên điên cuồng đến mất trí cười phá lên, một cơn điên thôi thúc đặt ngón tay cái lên mũi của cô và vẫy vẫy các ngón tay chế nhạo định mệnh. Không có gì khác, tuyệt đối không gì khác nữa định mệnh có thể làm với cô! Cô sẵn sàng phản công lại – rất hăm hở chiến đấu với nó.
Quay gót chân, Meredith quay lại thang máy, ấn nút đi lên tiền sảnh, và tiến lại gần bàn của người bảo vệ. "Robert," cô nói, "Có một chiếc Jaquar xanh ở chỗ đậu xe của tôi - L12. Xin vui lòng kéo nó ra khỏi đó, ngay lập tức. "
"Nhưng có lẽ chỉ là một người thuê mới không biết..."
Meredith nhấc máy điện thoại trên bàn và chĩa ống nghe về phía anh. "Ngay bây giờ," cô nói với giọng điệu căng thẳng một cách nguy hiểm,"gọi cho ga ra xe trên đường Lyle và bảo họ kéo chiếc xe đó ra khỏi chỗ của tôi trong vòng mười lăm phút nữa!"
" Vâng, cô Bancroft. Vâng. Không thành vấn đề. "
Hơi hài lòng, Meredith đi xăm xăm về cánh cửa ngoài tiền sảnh, định đón tắc xi đi đến văn phòng và từ đó gọi cho cảnh sát về chuyện bị xe của cô bị ăn cắp. Quyết tâm vẫy một chiếc tắc xi vừa dừng lại bên lề, cô vội chạy tới, rồi lập tức dừng lại khi cô nhìn thấy một hàng dài phóng viên đang ở bên ngoài tòa nhà của cô. "Cô Bancroft - về chuyện đêm qua," một người gọi, và hai nhiếp ảnh gia chụp hình cô qua kính cửa sổ. Không nhận ra người đàn ông ddang leo ra khỏi taxi mang kính râm phi công là Matt, Meredith quay gót chân của cô và đi xăm xăm đến thang máy. Có chuyện gì đâu nào nếu bây giờ cô là tù nhân trong chính toà nhà của mình? Không thành vấn đề. Cô sẽ lên lầu và điện thoại cho tắcxi đến đón cô ở ngay lối giao hàng, sau đó cô sẽ lẻn ra ngoài đó, bò thấp xuống sau những sọt rác, và nhảy vào taxi khi nó vừa dừng lại. Không có chút vấn đề nào! Cô có thể làm chuyện đó. Dĩ nhiên là cô có thể làm được.
Cô vừa mới nhấc điện thoại lên trong căn hộ của cô khi có ai đó gõ cửa nhà cô. Hoàn toàn quá tải bởi những bước thăng trầm gần đây trong cuộc sống của cô, Meredith mở cửa mà không màng hỏi ai ở ngoài cửa, sau đó cô điên cuồng nhìn chằm chằm vào Matt đang đứng ở ngưỡng cửa căn hộ của cô, kính râm của anh phản chiếu hình ảnh của cô. "Chào buổi sáng," anh nói với nụ cười do dự.
"Ồ, vậy thôi sao?" cô trả lời, để cho anh vào.
"Như vậy là có nghĩa là gì?" Matt hỏi, cố nhìn vào cặp mắt đằng sau đôi kính mát màu hổ phách lớn trên cánh mũi nhỏ của cô để giúp anh có thể phán đoán tâm trạng của cô.
"Điều đó có nghĩa là " cô trả lời một cách cứng nhắn, "Nếu đây là lời chào buổi sáng, thì em đang nhốt mình trong phòng để không phải thấy ngày mai ra sao. "
"Em đang khó chịu," anh kết luận.
"'Em à?" cô nói một cách chế nhạo, chỉ vào ngực cô. "Em, khó chịu à? Chỉ bởi vì em là một tù nhân trong căn hộ của mình, và em không thể đi đến gần các tờ báo, ra đi ô, hay truyền hình mà không thấy chúng ta là chủ đề chính à? Tại sao trên thế gian này điều đó có thể làm cho em khó chịu chứ?"
Matt cố nhịn cười với giọng điệu đồng bóng một cách trẻ con của cô. Cô nhìn thấy anh cười. "Anh còn dám cười à," cô cảnh báo một cách căm phẫn. "Tất cả đều là lỗi của anh. Mỗi lần anh đến gần em, mọi thứ bắt đầu xảy đến với em!"
"Có chuyện gì đã xảy ra với em?" anh hỏi với tiếng cười, ao ước kéo cô vào vòng tay anh.
Cô giơ tay lên. "Mọi thứ đang phát điên lên! Ở chỗ làm, những chuyện chưa từng xảy ra trước kia đang xảy ra - Em có mấy vụ dọa bom để xử lý và cổ phiếu cứ lên xuống. Còn hơn thế nữa, sáng nay xe của em đã bị ăn cắp, người nào đó đang sử dụng chỗ đậu xe của em, và em đã khám phá ra ra là người bạn thân nhất của em và hôn phu cũ của em ở chung cả đêm với nhau!"
Anh cười khúc khích với lý luận về các vấn đề của cô ở văn phòng. "Và em nghĩ tất cả đều là lỗi của anh?"
"Nếu không thì làm sao anh giải thích nó?"
"Sự trùng hợp của vũ trụ?"
"Ý anh là thảm họa của vũ trụ à!" cô sửa anh. Chống hai tay vào cái eo nhỏ nhắn của cô, cô thông báo cho anh biết, "Cách đây một tháng em đang có một cuộc sống tốt đẹp. Một cuộc sống thanh thản. Một cuộc sống có phẩm cách! Em tham dự các buổi tiệc từ thiện và khiêu vũ. Bây giờ em đi đến các tiệm rượu và can dự vào các cuộc ẩu đả, và rồi em bị mang đi qua các đường phố trong xe limo được lái bởi một người tài xế điên bảo đảm với em là anh ta - anh ta 'mang một cái cần'!Chúng ta đang nói về một cây súng ngắn ở đây - một hung khí dùng để bắn ai đó!"
Cô trông rất xinh đẹp và quá bối rối và rất giận dữ làm hai vai của Matt bắt đầu rung lên với tràng cười ngặt nghẽo "Vậy đó là tất cả hả?"
"Không. Em chưa nhắc đến một chuyện đã xảy ra vào tối qua"
"Là chuyện gì?"
"Là - " cô công bố một cách đắc thắng, và kéo kính mát của cô xuống. "Em bị thâm tím mắt! Một người bị đấm thâm quầng mắt. Một... "
Giằng xé giữa tràng cười và hối hận, Matt nâng ngón tay của anh và chạm vào vết xanh nhỏ xíu nằm bên dưới khoé mắt của cô. "Đó," anh nói với một nụ cười cảm thông, "không phải là thái độ của người bị đánh thâm mắt hoặc thâm tím; chỉ là hơi sưng một chút. "
"Ồ, tốt," cô nói. "Em đã học được một từ mới!"
Lờ đi lời chế nhạo của cô, Matt xem xét vết bầm nhỏ được che đậy khá tốt với sự thán phục. "Đâu có thấy nó đâu. Em đã dùng cái gì để giấu nó?"
"Đồ trang điểm," cô trả lời, bị bối rối bởi câu hỏi của anh. "Tại sao?"
Hầu như sặc với tiếng cười, Matt tháo kính mát của anh xuống. "Em có nghĩ là anh có thể mượn một ít không?"
Meredith há hốc miệng một cách hoài nghi với dấu vết giống như cô ở góc mắt anh, và đột ngột cảm xúc của cô đổi hướng một cách điên cuồng thành sự vui vẻ. Cô ngắm nụ cười gượng gạo giật giật ở môi anh, và bắt đầu cười khúc khích. Cô đưa tay lên che miệng để chặn tiếng cười lại, mắt của cô mở to, và tiếng cười khúc khích biến thành những tiếng cười phá lên vui vẻ. Cô cười nhiều đến nỗi chảy cả nước mắt, và Matt cũng bắt đầu cười. Khi anh vươn ra phía trước và kéo cơ thể đang rung lên của cô lại với anh, cô đổ sập vào người anh và cười dữ hơn.
Quấn vòng tay của anh quanh cô, Matt vùi bộ mặt tươi cười của anh vào tóc cô, tràn đầy niềm vui của cô. Mặc cho vẻ mặt lãnh đạm của anh vài phút trước đó, những thứ cô đã buộc tội anh hầu hết đều đúng. Anh có cảm giác tội lỗi khi đọc báo sáng nay; anh đang làm cho cuộc sống cô bị đảo lộn, và nếu cô mắng mỏ anh, thì anh đáng bị vậy. Việc cô thấy được sự hài hước trong khi cô công nhận hậu quả tàn khốc làm cho anh cảm thấy biết ơn cô sâu sắc.
Khi sự vui vẻ của cô đã qua, Meredith ngã người trong vòng tay anh. "Có phải" cô hỏi, cố nuốt tiếng cười khúc khích không thể nén lại, " Parker đã mang lại – đôi mắt sưng của anh phải không?"
"Anh sẽ ít mất thể diện nếu anh ta làm được điều đó," Matt đùa. "Sự thật là, cô bạn Lisa của em đánh vào anh với cái móc phải. Làm sao em có được đôi mắt sưng của em vậy?"
"Anh đã làm điều đó. "
Nụ cười của anh nhạt đi. "Anh không có. "
"Có, anh đã làm." Cô gật đầu khẳng định, khuôn mặt say sưa của cô vẫn ửng hồng với sự vui vẻ. "A - anh đánh em với khuỷu tay của anh khi em cúi xuống cứu Parker. Tuy vậy, nếu chuyện đó xảy ra hôm nay, có lẽ em sẽ nhảy lên người anh ấy bằng cả hai chân!"
Nụ cười của Matt mở rộng thích thú. "Thật ư? Tại sao?"
"Em đã kể cho anh nghe rồi," cô nói, hít một hơi run run, cười. "Em đã gọi cho Lisa sáng nay để xem cô ấy có ổn không, và họ đã ở trên giường với nhau. "
"Anh bị sốc đấy!" anh nói. "Anh dda~ cho la` cô ta có khẩu vị tốt!"
Meredith mím môi để tự kiềm chế không cười bởi lời nói dí dỏm của anh. "Nó thật sự khủng khiếp, anh biết đấy - bạn thân nhất trên giường với hôn phu. "
"Nó thật là quá đáng!" Matt tuyên bố với vẻ giả vờ phẫn nộ.
"Đúng, quá đáng," cô đồng ý, cười toe toét một cách bất lực với ánh mắt như cười của anh.
"Em phải trả thù. "
"Em không thể," cô nói với tiếng cười khúc khích nghẹt thở.
"Tại sao lại không?"
"Bởi vì," cô nói, cười phá lên. "Lisa không có hôn phu!" Cô lại đổ sập vào vòng tay của anh, mất tự chủ bởi bởi sự vô lý trong lời đùa của chính mình, giấu bộ mặt tươi cười của cô trong ngực anh, tay của cô trượt qua gáy của anh như chúng từng làm - bám vào anh theo bản năng mà họ đã có trong những đêm đam mê cách đây đã lâu. Cơ thể của cô biết cô vẫn thuộc về anh, Matt nhận ra. Anh siết chặt vòng tay của anh quanh cô, giọng của anh trở nên trầm và khêu gợi. "Em vẫn có thể trả được thù. "
"Bằng cách nào?" cô cười khúc khích.
"Em có thể lên giường với anh để thay thế. "
Cô cứng đờ và vội vàng lùi lại một bước, vẫn mỉm cười, nhưng là ngượng ngập hơn là vui vẻ. "Em - em phải gọi cảnh sát để báo về xe của em," cô nói, bắt đầu cuộc trò chuyện để đánh lạc hướng và hối hả đi về phía bàn của cô. Cô nhìn ra cửa sổ khi cô đi ngang qua. "Ồ, tốt quá, bây giờ có hai chiếc xe kéo," cô lảm nhảm, nhặt điện thoại lên để gọi cảnh sát. "Em đã bảo nhân viên bảo vệ kéo chiếc xe đó ra khỏi chỗ của em. "
Vẻ kỳ quặc hiện lên khuôn mặt của anh với lời thông báo đó, nhưng Meredith quá bận tâm tới việc anh đang đi theo cô đến bàn của cô để thắc mắc về chuyện đó. Khi anh vươn ra phía trước và đè cái nút xuống để ngắt cuộc gọi cho cảnh sát của cô, cô quan sát anh với vẻ báo động dè dặt. Anh còn chưa kết thúc chuyện cố làm cho cô lên giu+ờng, cô biết, và sự kháng cự của cô hầu như biến mất. Anh thật quyến rũ, và cô đã cảm thấy thật hay khi cười với anh... thay vì với tay ôm cô, như cô phần nào mong anh làm, anh nói nhẹ nhàng, "số điện thoại của bàn bảo vệ là số ma^’y?"
Cô đọc cho anh, sau đó quan sát với vẻ ngạc nhiên bối rối khi anh gọi cho bảo vệ.
"Đây là Matt Farrell," anh nói với nhân viên bảo vệ. "Vui lòng đi xuống ga ra và bảo hai chiếc xe kéo để xe của vợ tôi tại chỗ nó đang đậu. " Khi nhân viên bảo vệ giải thích rằng xe của cô Bancroft là chiếc BMW đời 84, trong khi chiếc xe tại chỗ đỗ xe của cô là chiếc Jaguar xanh, Matt nói," tôi biết vậy. Chiếc Jaguar là quà mừng sinh nhật của cô ấy. "
"Cái gì của em?" Meredith nói hổn hển.
Anh gác máy điện thoại và hướng về của cô, nụ cười lấp ló ở miệng anh, nhưng Meredith không mỉm cười - cô bị điếng người bởi sự rộng rãi quá mức của món quà, hoảng sợ với mạng nhện mà anh đang dệt quanh cô, và vô cùng cảnh giác bởi nhịp đập không thể tin được của trái tim cô khi nghe giọng trầm của anh thản nhiên nói "vợ của tôi." Cô bắt đầu với vấn đề ít quan trọng nhất, vì cô chưa hoàn toàn sẵn sàng nhắm đến những vấn đề khác. "Xe của em đâu rồi?"
"Trong chỗ đậu xe ban đêm của người giúp việc, một tầng dưới tầng đậu xe của em. "
"Nhưng - nhưng làm sao anh đề máy xe của em để di chuyển nó? Anh đã nói ở trang trại là dù là anh có thể mở máy mà không có chìa khóa, còi báo động sẽ vô hiệu hoá nó. "
"Đó không phải là vấn đề đối với Joe ÓHara. "
"Em biết ngay khi em nhìn thấy khẩu súng đó là anh ta có lẽ là - một tên tội phạm. "
"Không, không phải đâu," Matt nói bằng giọng chua chát. " anh ta là một chuyên gia với hệ thống dây điện. "
"Em không thể nào chấp nhận cái xe khác - "
"Có, em yêu," anh nói, "em có thể làm được. "
Meredith cảm thấy nó lại xảy ra, sức hút tuyệt vời của cơ thể và giọng nói của anh, tan chảy bên trong cô khi anh gọi cô là em yêu. Cô bước lùi lại, và giọng nói của cô run rẩy. "Em - em sẽ đi đến văn phòng. "
"Anh không nghĩ vậy," Matt nói nhẹ nhàng.
"Ý của anh là gì?"
"Ý anh là chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm."
"Đó là chuyện gì?".
"Anh sẽ cho em xem," anh hứa hẹn với giọng khàn khàn, "trên giường. "
"Matt, đừng làm điều này với em. " cô khẩn khoản, giơ tay lên như thể cản anh bước tới và lùi lại hai bước.
Anh bước theo cô, một bước cho một bước. "Chúng ta muốn nhau. Chúng ta đã luôn muốn nhau. "
"Em thực sự phải đến văn phòng. Em có hàng đống việc."
Cô lùi lại nữa cũng trong điệu van tránh né mà Matt đã trêu chọc cô, nhưng mắt của cô ấm áp và sợ hãi vì cô biết... Cô biết bây giờ đã quá muộn để nhảy khỏi tầm với của anh.
"Nhượng bộ một cách duyên dáng đi, em yêu. Điệu nhảy này đã kết thúc. Điệu kế tiếp thuộc về chúng ta. "
"Xin đừng gọi em như vậy," cô khóc, và Matt nhận ra có vài lý do nào đó làm cho cô thực sự sợ hãi.
"Tại sao em e ngại?" anh hỏi, đuổi theo cô từ từ quanh lưng ghế xô pha, cố đi về phía phòng ngủ.
Vì sao cô e ngại, Meredith nghĩ với một chút hỗn loạn. Làm thế nào để cô giải thích là cô không muốn yêu một người đàn ông không yêu cô... là cô không bao giờ muốn lại trải qua cảm giác bị tổn thương đến đau khổ giống như mười một năm trước đây... là cô nghĩ rằng anh sẽ nhanh chóng chán cô, và cô không nghĩ cô có thể chịu nỗi nếu cô lại mất anh bởi vì anh không thoả mãn với cô.
"Matt, nghe em nói. Đứng yên và nghe em nói, làm ơn đi!"
Matt đứng khựng lại, kinh ngạc vì sự kinh hoàng tột độ trong giọng nói của cô.
"Anh đã nói là anh muốn có con," cô buột miệng nói ra, " và em không thể có bất kỳ đứa nào. Cơ thể em có cái gì đó không ổn – sẽ quá mạo hiểm nếu em mang thai. "
Anh không để lỡ một nhịp. "Chúng ta sẽ nhận con nuôi. "
"Chuyện gì sẽ xảy ra nếu em nói là em không muốn có bất cứ đứa con nào?"cô ném lại.
"Vậy thì chúng ta sẽ không nhận con nuôi. "
"Em không có ý định từ bỏ sự nghiệp - "
"Anh không mong em làm chuyện đó. "
"Chúa ơi, anh đang làm chuyện này trở nên quá khó khăn!" cô khóc. "Anh không thể để lại cho em một chút sĩ diện sao? Em đang cố nói với anh rằng em sẽ không thể chịu đựng nổi việc kết hôn với anh - không phải sống như vợ chồng, là những gì mà anh nói là anh muốn. "
Khuôn mặt của anh nhợt nhạt khi sự chân thành trong giọng của cô đánh vào anh. "Em có phản đối nếu anh hỏi em tại sao không?"
"Có, em phản đối. "
"Dù sao cũng nên nghe thử xem," anh nói một cách căng thẳng.
Cô khoanh tay trước ngực như để bảo vệ cô, lơ đãng vuốt chúng với bàn tay của cô như thể để đề phòng sự lạnh lùng đột ngột từ vẻ mặt của anh. "Đã quá muộn cho chúng ta," cô bắt đầụ "Chúng ta đã thay đổi. Anh đã thay đổi. Em không thể giả vờ là em không - không cảm thấy điều gì đó đối với anh. Anh biết là em có. Em luôn có," cô thừa nhận với vẻ khổ sở, cô nhìn chằm chằm tìm kiếm đôi mắt xám không chớp của anh, tìm kiếm sự thông cảm và chỉ tìm thấy sự trầm tĩnh lạnh lùng trong khi anh đợi để nghe phần còn lại của những gì cô phải nói. "Có lẽ nếu chúng ta vẫn còn với nhau, thì có thể được, nhưng bây giờ thì không thể rồi. Anh thích các ngôi sao điện ảnh hấp dẫn và - và các cô công chúa ở khắp châu Âu quyến rũ, và em không thể có được những thứ đó cho anh đâu!"
"Anh không đòi hỏi em là ai khác ngoài chuyện em là em, Meredith. "
"Sẽ không đủ!" Cô tranh cãi với vẻ khổ sở. "Và em không thể chịu đựng được việc sống với anh và biết rằng em không đủ cho anh - biết là một ngày nào đó anh sẽ bắt đầu thấy thiếu những thứ em không thể mang lại cho anh. "
"Nếu em đang nói đến chuyện có con, anh nghĩ chúng ta đã giải quyết chuyện đó. "
"Em không nghĩ chúng ta đã giải quyết chuyện đó, em nghĩ anh đã nhượng bộ một cách liều lĩnh vì anh sẵn sàng nói bất cứ điều gì ngay lúc này để em đồng ý làm những gì anh muốn. Nhưng không phải là em đang nói với anh về chuyện anh sẽ muốn có con, em đang nói đến chuyện anh sẽ muốn những người đàn bà khác! Em không bao giờ có thể đủ đối với anh. Em biết em không thể. "
Mắt của anh mở rộng. "Em nhắc lại đi?"
"Trước đây đã một lần em đã cố giải thích cho anh nghe về - về cảm giác của em khi chúng ta làm tình. Matt," cô nói hầu như nghẹn lại với lời nói của cô, "Mọi người - đàn ông, ý em là - họ nghĩ là em... Em bị mắc chứng lãnh cảm. Thậm chí ở trường đại học họ cũng đã nghĩ vậy. Em không nghĩ em như vậy, nhưng em không - em không giống hầu hết các phụ nữ khác. "
"Tiếp tục đi," anh dịu dàng yêu cầu khi cô dừng lại, nhưng có một ánh sáng kỳ lạ trong mắt anh.
"Ở trường đại học, hai năm sau khi anh bỏ đi, em cố ngủ với một cậu con trai và em ghét nó. Anh ta cũng vậy. Những cô gái khác trong trường đại học ngủ với mọi người xung quanh và thích nó, nhưng em thì không. Em không thể. "
"Nếu họ đã trải qua tất cả những gì em đã trải qua," Matt nói, đầy trìu mến và nhẹ nhõm đến nỗi anh không thể giữ vẻ trầm tĩnh trong giọng nói, "chắc chắn là họ sẽ không muốn làm lại chuyện đó. "
"Em cũng nghĩ vậy, nhưng không phải như vậy. Parker không phải là chàng trai vụng về, quan hệ tình dục lung tung và em biết anh ấy nghĩ em không - không nhiệt tình. Parker không quan tâm đến chuyện đó nhiều, nhưng anh - anh sẽ. "
"Em chắc là đã đánh mất lý trí rồi, em yêu."
"Anh còn chưa biết rõ em! Anh đã không nhận thấy rằng em cảm thấy ngượng nghịu và lóng ngóng. Không, 'em' vụng về và lóng ngóng!"
Matt cố nén nụ cười và nghiêm trang nói, "Lóng ngóng nữa à? Tệ vậy hả?"
"Còn tệ hơn. "
"Và đó là tất cả những lý do làm cho em lo sợ tiếp tục chuyện mà chúng ta đã ngưng cách đây mười một năm à?"
Anh không yêu em, mẹ kiếp, cô nghĩ. "Đó là tất cả những gì quan trọng," cô nói một cách không thành thật.
Nhẹ nhõm cả người, Matt lặng lẽ nói, "anh nghĩ chúng ta có thể vượt qua các chướng ngại đó ngay tại đây. Anh đã thành thật nói rõ cảm nghĩ của anh về chuyện có con. Anh cũng nói thật về những điều anh đã nói về sự nghiệp của em. Vậy là đã giải quyết xong hai trong ba sự lo lắng của em. Còn chuyện về các phụ nữ khác," anh tiếp tục, "chỉ là hơi phức tạp hơn. Nếu anh biết ngày này sẽ đến với chúng ta, anh đã sống một cuộc sống rất khác trong khi anh đợi nó. Thật không may là anh không thể thay đổi quá khứ. Tuy nhiên anh có thể nói với em rằng quá khứ của anh không khủng khiếp hay bừa bãi như những gì em đã biết đâu. Và anh có thể hứa với em," anh nói thêm với nụ cười rạng rỡ với khuôn mặt tươi hơn của cô, "là em đủ đối với anh - về mọi mặt."
Bị ảnh hưởng một cách bất lực bởi âm sắc khàn đục của giọng nói anh, sự tình tứ trong đôi mắt đẹp của anh, và hết sức cảm động với những gì anh đang nói, Meredith nhìn anh từ từ cởi cái áo khoác thể thao của anh và tung nó qua lưng ghế xô pha, nhưng cô không để ý đến ẩn ý trong hành động của anh bởi vì cô bị say mê vào những lời anh đang nói. "Về chuyện em bị cho là mắc chứng lãnh cảm thật là vô lý. Những hồi ức trên giường với em cứ ám ảnh anh hàng mấy năm trời. Và nếu em nghĩ," anh vẫn tiếp tục một cách nghiêm trang, "em là người duy nhất nuôi dưỡng những ý nghĩ thiếu tự tin về những lần chúng ta từng ở trên giường thì anh có một tin cho em, em yêu. Cũng có lần anh có cảm giác thiếu thốn. Cho dù anh đã bảo với chính mình không biết bao nhiêu lần là chậm lại, để làm tình với em hàng giờ và làm cho cả hai chúng ta cùng đợi đến đỉnh cao khóai lạc, anh dường như không thể làm được điều đó bởi vì lên giường với em làm cho anh điên lên vì ham muốn."
Nước mắt của niềm vui và sự nhẹ nhõm tuôn dài trong mắt Meredith; anh đã đem chiếc xe thể thao đắt tiền làm quà sinh nhật cho cô, nhưng món quà mà anh đang mang lại cho cô với những lời nói của anh còn ý nghĩa hơn mấy ngàn lần. Như bị thôi miên, cô nghe anh nói, "khi anh nhận được bức điện của cha em, anh đã hành hạ mình nhiều năm, nghĩ là em có thể vẫn còn kết hôn với anh nếu anh có thể làm tình tốt hơn, lâu hơn, nóng bỏng hơn... " đột ngột một nụ cười hiện ra trên khuôn mặt đẹp trai của anh, và giọng nói của anh thay đổi thành một giọng nghiêm trang đầy thích thú. "Anh nghĩ là chuyện đó giải quyết vấn đề lãnh cảm của em "
Matt nhìn thấy hai gò má mịn màng của cô đỏ lên – chứng tỏ những lời của anh đã tác động tới cô. "Vậy là chúng ta chỉ còn một vấn đề nhỏ của em về việc kết hôn với anh. "
"Là chuyện gì hả?"
"Em cảm thấy là em lóng ngóng và...?"
"Vụng về," cô thêm vào, bị phân tâm bởi cách anh uể oải cởi cà vạt. "Và... và thấp kém. "
"Anh có thể thấy chuyện đó làm cho em lo lắng đến mức nào," anh đồng ý với vẻ giả đò nghiêm trang. "Anh nghĩ tiếp theo chúng ta nên xử lý chuyện đó" anh bắt đầu cởi khuy nút trên cùng của áo sơ mi anh.
"Anh đang làm gì thế!" cô yêu cầu, mắt của cô mở to.
"Anh đang cởi áo để em có thể thực hành với anh."
"Đừng cởi khuy áo thứ hai - em nói thật đấy, Matt. "
"Em nói đúng. Em nên làm việc này. Không gì đem đến cảm giác quyền lực và ưu thế cho một người tuyệt hơn là việc buộc người khác đứng im hoàn toàn trong khi bị cởi áo. "
"Anh nên biết. Anh có lẽ là đã làm việc này cả chục lần. "
"Hàng trăm lần. Đến đây, em yêu."
"Hàng trăm à?!"
"Anh đang nói đùa đấy. "
"Nó không buồn cười chút nào cả. "
"Anh không biết sao nữa. Khi thần kinh anh căng thẳng thì anh hay nói đùa"
Cô nhìn chằm chằm vào anh "Anh đang lo lắng à?"
"Kinh hoàng," anh nói có phần nghiêm trọng. "Đây là canh bạc lớn nhất trong đời anh. Ý anh là, nếu trong cuộc thử nghiệm nhỏ này mọi thứ không được hoàn hảo, có lẽ là anh phải đối mặt với việc rốt cuộc chúng ta đã không phải là của nhau."
Chút ít chống đối cuối cùng của Meredith sụp đổ khi cô nhìn anh. Cô yêu anh: cô đã luôn yêu anh. Và cô muốn anh rất nhiều - nhiều như cô muốn anh yêu cô. "Điều đó không đúng."
Giọng của anh vỡ ra với sự âu yếm trong giọng nói của cô, Matt mở rộng vòng tay của anh cho cô. "Lại giường với anh, em yêu. Anh hứa với em là em sẽ không hề còn bất cứ nghi ngờ gì về mình nữa, hay anh, sau lần này"
Meredith do dự rồi đi thẳng vào vòng tay anh.
Trong phòng ngủ Matt làm đúng bốn chuyện để giữ lời hứa của anh: anh buộc cô uống một ít sâm banh để thả lỏng; anh nói với cô rằng nếu có bất kỳ cái vuốt ve hoặc nụ hôn nào của anh làm cho cô thích, anh cũng sẽ có cảm giác thích thú như vậy. Và sau đó anh biến cơ thể anh thành công cụ thực hành của một người phụ nữ mà chỉ cần giọng nói của cô cũng đã kích thích anh. Cuối cùng, anh không còn cố gắng che giấu hoặc kềm chế phản ứng của anh với bất cứ điều gì cô làm với anh. Để giữ lời hứa, Matt hết sức kiềm chế biến hai tiếng đồng hồ kế tiếp trong đời anh thành một cực hình đau đớn khổ sở gần như không thể chịu đựng, một cực hình mà vợ anh, sau khi vượt qua được sự e thẹn, bây giờ đang tăng thêm hiệu quả với vẻ cực kỳ thích thú.
"Nhưng em không hoàn toàn chắc chắn là anh thích như thế này," cô thì thầm, chạm môi cô vào cơ thể căng cứng của anh.
"Xin đừng làm thế," Matt nói hổn hển.
"Anh không thích nó à?"
"Em có thể thấy là anh thích. "
"Vậy thì tại sao anh lại muốn em dừng lại?"
"Cứ làm tiếp đi, và em sẽ biết tại sao trong một phút nữa."
"Anh có thích như thế này không?" Lưỡi cô đánh nhẹ vào núm vú anh, và anh nín thở để nén lại tiếng thở hổn hển của anh.
"Có," cuối cùng thì anh cũng kiềm chế được với giọng nói nghẹn lại. Anh với tay ra và chộp lấy tấm ván đầu giường, nghiến chặt răng của anh khi cô cưỡi lên người anh và bắt đầu di chuyển, quyết tâm để cho cô làm tất cả những chuyện này, có được tất cả. "Đây là cái mà anh nhận được khi yêu phải một CEO thay vì là một ngôi sao ngu ngốc..." anh đùa, quá chóang váng với cảm xúc, anh không biết anh đang nói gì."Anh phải nên biết là một CEO sẽ muốn ở trên..."
Phải mất một lát anh mới nhận thức được là cô đột nhiên ngồi yên.
"Nếu bây giờ em dừng lại, mà không để cho anh đạt đến khoái cảm, có thể anh sẽ chết ngay tại đây đấy, em yêu."
"Gì cơ?" cô thì thầm.
"Làm ơn, đừng dừng lại, hoặc anh sẽ lấy lại bất cứ điều gì anh đã hứa," anh nói hổn hển, đã nâng hông của anh lên cao hơn và ấn sâu vào chỗ chật chội, ẩm ướt của cô.
"Anh yêu em chứ?"
Anh nhắm mắt lại và nuốt nước bọt, giọng của anh đầy dục vọng và thích thú. "Em nghĩ chuyện này là cái quái gì vậy?" Anh mở mắt ra, và ngay cả trong căn phòng mờ tối anh cũng có thể nhìn thấy nước mắt đang lấp lánh trong mắt cô.
"Đừng nhìn anh như thế," anh khẩn khoản, tay anh thả tấm ván đầu giường ra và kéo cô xuống tì vào ngực anh. "Làm ơn, đừng khóc. Anh xin lỗi vì đã nói vậy, "anh thì thầm, hôn cô với nụ hôn đầy tuyệt vọng vì anh nghĩ cô không muốn nghe anh nói anh cảm thấy như thế nào, và anh đã làm hỏng cuộc ái ân của họ. "Anh không định nói nó sớm như vậy."
"Sớm à?" cô lặp lại một cách dữ dội, vai của cô run rẩy với tiếng cười đầy nước mắt. "Sớm à?"cô khóc đứt quãng. "Em đã chờ đợi gần nửa cuộc đời để nghe anh nói anh yêu em." Với gò má ướt đẫm cô ép sát vào ngực anh và cơ thể của cô vẫn còn dính chặt vào anh, cô thì thầm, "em yêu anh, Matt."
Ngay khoảnh khắc cô nói cô yêu anh, Matt bất giác đạt đến khoái cảm bên trong cô, rùng mình, chộp lấy cô một cách dữ dội, những ngón tay anh bấm chặt vào lưng cô, khuôn mặt anh vùi vào cổ cô, không thể kiểm soát được nhưng hoàn toàn sung sướng vì cuối cùng cô đã nói những lời đó.
Cơ thể của cô thả lỏng, ôm anh. "Em đã luôn yêu anh," cô thì thầm. "Em sẽ mãi yêu anh."
Đỉnh cao khoái lạc gần như bùng nổ với năng lượng mới, cơ thể của anh rùng mình co thắt, và anh rên rỉ những tiếng nhỏ và dài, đẩy sâu vào người cô hơn, đạt tới khoảnh khắc nóng bỏng mãnh liệt nhất trong đời anh, không phải bởi những kỹ xảo hay sự kích thích, mà là những lời nói. Những lời nói của cô.
Meredith lăn tròn trong tay Matt và ôm chặt anh, thỏa mãn và hạnh phúc.
Ở New Orleans, một người đàn ông ăn mặc trang nhã đi vào một trong những phòng thử đồ tại cửa hàng đông đúc của Bancroft & Company. Tay phải của hắn ta cầm một bộ đồ mà hắn đã lấy xuống trên giá. Tay trái của hắn cầm một cái túi của tiệm Saks Fifth Avenue với một ít chất nổ dẻo trong đó. Năm phút sau hắn rời khỏi phòng thay quần áo, chỉ cầm theo bộ đồ mà hắn đã treo trở lại trên giá.
Ở Dallas, một người phụ nữ đi vào một cái buồng trong phòng vệ sinh nữ ở Bancroft & Company, cầm theo ví tiền Louis Vuitton và một cái túi của Bloomingdale. Khi cô ta rời khỏi, cô ta chỉ cầm theo cái ví tiền của cô ta.
Ở Chicago, một người đàn ông đi thang cuốn tự động đến bộ phận bán đồ chơi ở cửa hàng Bancroft, trong cánh tay của hắn ta chất đầy những gói hàng của Marshall Field. Hắn bỏ lại một gói hàng nhỏ bên dưới căn nhà của ông già Nô en, nơi trẻ em đứng xếp hàng để có thể chụp hình chúng ngồi trên đầu gối ông già Noen.
o O o
Ở căn hộ của Meredith, cách mấy dặm và vài giờ sau đó, Matt nhìn lướt qua đồng hồ của anh, sau đó anh đứng dậy và giúp Meredith dọn sạch những thức ăn thừa từ bữa ăn mà họ đã ăn sau khi làm tình trước lò sưởi. Họ đã chạy thử xe của cô, ghé vào một nhà hàng Ý nhỏ, và mang thức ăn về nhà vì họ đều muốn ở riêng với nhau.
Meredith đang bỏ cái đĩa cuối cùng vào máy rửa chén khi anh đi lặng lẽ đến phía sau cô. Cô cảm được sự hiện diện của anh như thể có một sức mạnh hữu hình thậm chí còn trước cả khi tay anh đặt trên thắt lưng của cô, và anh kéo cô tựa vào người anh. "Em có hạnh phúc không?" anh hỏi khàn khàn, hôn lên thái dương của cô.
"Rất hạnh phúc," cô thì thầm, mỉm cười
"Bây giờ là mười giờ. "
"Em biết." Nụ cười của cô run rẩy khi cô tự trấn tĩnh với những lời sẽ đến sau đó - và cô đã đúng.
"Giường của anh lớn hơn giường của em. Căn hộ của anh cũng vậy. Anh có thể cho xe chuyển đồ đến đây vào buổi sáng. "
Hít một hơi dài, đều đều, cô xoay người lại trong vòng tay anh và đặt bàn tay cô lên khuôn mặt của anh như thể để xoa dịu cú đánh từ sự từ chối của cô. "Em không thể dọn về với anh – chưa đâu. "
Bên dưới những ngón tay của cô, cô có cảm giác hàm của anh bạnh ra. "Không thể hay không muốn?"
"Không thể."
Anh gật đầu như thể chấp nhận câu trả lời của cô, nhưng anh thả vòng tay của anh ra. "Chúng ta hãy nghe lý do tại sao em nghĩ em không thể."
Đút tay vào sâu trong túi của áo choàng của cô, Meredith bước lùi lại và mở đầu lý lẽ của cô. "Đầu tiên, tuần trước em đứng bên cạnh Parker và để cho anh ấy tuyên bố với công chúng là em và anh ấy sẽ kết hôn ngay sau khi vụ ly hôn được giải quyết xong. Nếu em dọn về với anh bây giờ, em sẽ làm Parker trông giống như một con lừa, và chính em giống như một kẻ ngu ngốc không thể quyết định - hoặc là một người phụ nữ quá nông cạn và lố bịch đến nỗi cô ta ngã về phía bất cứ người đàn ông nào chiến thắng trong vụ đánh đấm."
Cô chờ anh tranh cãi hay đồng ý. Thay vào đó, anh dựa hông vào cạnh bàn ở đằng sau anh, khuôn mặt của anh điềm tĩnh, và vẫn im lặng. Meredith nhận ra là quan điểm của anh đối với công luận có lẽ sẽ làm anh xem sự lo ngại của cô là tầm thường, vì vậy cô đưa ra một vấn đề khác, lớn hơn. " Matt, em đã không muốn nghĩ về những rắc rối phát sinh từ trận ẩu đả tối qua, nhưng em có thể nói cho anh biết ngay bây giờ, có tới chín mươi phần trăm khả năng là em sẽ bị gọi ra trước Hội đồng quản trị để đưa ra một lời giải thích. Anh có hiểu tình huống khó khăn mà em phải đối diện không? Bancroft & Company là một tập đoàn lâu đời và trang nghiêm; Hội đồng quản trị thì cứng nhắc, và ngay từ đầu họ đã không muốn em ngồi vào ghế chủ tịch. Một vài ngày trước đây em đã đứng lên tại cuộc họp báo tổ chức tại Bancroft & Compnay và đã nói là chúng ta hầu như không biết nhau và không có cơ hội cho sự hoà giải. Nếu em dọn về với anh ngay, sự tín nhiệm của em với tư cách là một người điều hành của Bancroft cũng như tính trung thực của em với tư cách một con người sẽ trở nên rất tệ trong mắt mọi người. Và đó không phải là tất cả. Đêm qua em là một phần, và nguyên nhân, của cuộc ẩu đả nơi công cộng - một chuyện không hay có thể đã làm cho tất cả chúng ta bị bắt nếu cảnh sát được gọi đến. Em sẽ may mắn nếu ban quản trị không đe doạ viện dẫn ra điều khoản đạo đức trong hợp đồng của em và yêu cầu em từ chức."
"Họ sẽ không dám viện dẫn điều khoản đạo đức với một chuyện như thế này!" Matt nói, trông khinh bỉ quan điểm kỳ quặc này hơn là lo sợ.
"Họ có thể và có khả năng."
"Nếu là anh, thì anh sẽ tìm cho mình một hội đồng quản trị mới," anh nói.
"Em ước gì em có thể," Meredith nói với nụ cười gượng gạo. "Em cho là ban quản trị của anh làm điều mà anh muốn họ làm?" Khi anh gật đầu một cách dứt khoát, cô nói với một tiếng thở dài. "Thật không may, cả bố em hay em cũng không kiểm soát được ban quản trị. Điều quan trọng là, em là một phụ nữ, và em còn trẻ, và ngay từ đầu họ đã không thích chuyện em trở thành chủ tịch tạm thời. Anh không thể nhìn thấy được là tại sao em lo lắng với những gì họ có thể nghĩ về tất cả những chuyện này à?"
"Em là một nhà điều hành có năng lực, đó là tất cả những gì họ cần quan tâm đến. Nếu họ triệu tập một cuộc họp và yêu cầu một lời giải thích, hoặc đe doạ áp dụng điều khoản đạo đức nếu em không chịu rút lui vậy thì hãy bắt đầu phản công lại, không phải phòng thủ. Em không phải là đang bán thuốc phiện hay điêu hành một nhà chứa; em chỉ có mặt trong một cuộc ẩu đả thôi."
"Đó là những gì anh sẽ nói cho họ nghe - là anh không bán thuốc hay thứ gì đại loại như thế à?" cô hỏi, thích thú với phương pháp làm việc của anh.
"Không," anh nói một cách lỗ mãng. "Anh sẽ bảo họ cút xéo ngay."
Meredith nuốt tiếng cười rúc rích với viễn cảnh hài hước là cô đứng ở phía trước 12 doanh nhân bảo thủ và làm một chuyện như vậy. "Không phải là anh đang nghiêm túc đề nghị em nói vậy chứ?" cô nói khi anh dường như không chia sẻ sự hài hước của cô.
"Đó chính xác là những gì anh đang đề nghị. Em có thể sửa thành những lời nhẹ nhàng hơn nếu em nghĩ em nên làm, nhưng vấn đề là em không thể sống một cuộc sống để làm vừa lòng người khác. Em mà càng cố làm thì họ sẽ càng áp đặt nhiều giới hạn cho em chỉ để cho vui khi nhìn thấy em cứ nhảy qua những cái vòng của họ."
Meredith biết anh noí đúng, nhưng không phải trong tình huống này hoặc trong hoàn cảnh cụ thể của cô. Lý do thứ nhất là cô chưa sẵn sàng gánh chịu sự tức giận của ban quản trị; còn lý do khác, cô đang sử dụng những khó khăn của cô để lảng tránh trước khi làm một cam kết mà Matt muốn. Cô yêu anh, nhưng theo nhiều cách anh vẫn còn là một người xa lạ đối với cô. Cô chưa sẵn sàng hứa hẹn với anh. Còn chưa. Không cho đến khi cô tuyệt đối chắc chắn vào thiên đường mà anh đã hứa với cô - cuộc sống mà họ sẽ có cùng nhau - thực sự tồn tại. Và từ biểu hiện trên khuôn mặt Matt, cô có một cảm giác khó chịu là anh đã nghi ngờ cô đang lẩn tránh. Những lời tiếp theo của anh xác nhận là anh biết chính xác những gì cô đang làm và không thích nó.
"Sớm muộn gì, Meredith, em sẽ phải đánh liều và tin anh hoàn toàn. Cho đến khi em làm chuyện đó, em đang lừa dối anh và em đang tự lừa dối mình. Em không thể đánh lừa số phận bằng cách cố gắng đứng bên lề và đặt cược một ít về tương lai. Hoặc là em tấn công dữ dội và liều mọi thứ để chơi, hoặc là em không chơi. Và nếu em không chơi, thì em không thể thắng. "
Cô nghĩ đó là một triết lý sống hay trên mặt này và khủng khiếp về mặt khác - hơn nữa, là một triết lý sống thích hợp với anh hơn với cô.
"Một sự thoả hiệp thì sao," cô đề nghị với nụ cười quyến rũ làm Matt miễn cưỡng không chống lại nổi."Tại sao em không tấn công dữ dội - nhưng ở lại trong khúc cạn cho đến khi em quen với nó?"
Sau một khoảnh khắc căng thẳng anh gật đầu. "Bao lâu?"
"Một khoảng thời gian ngắn. "
"Và trong khi em đang cân nhắc về chuyện em dám đi bao sâu, thì anh phải làm gì? Anh phải chờ đợi và tránh ra và tự hỏi liệu bố em có thể thuyết phục em không sống cùng anh hoặc theo đến cùng vụ ly hôn à?"
"Em có thừa can đảm để chống lại cha em bất kể ông ấy có đi xung quanh hay nhìn mọi việc theo cách của chúng ta hay không," cô nói một cách hùng hồn đến nỗi anh hơi mỉm cười. "Những gì làm cho em lo lắng là liệu anh có cố gắng để gặp ông ấy ở giữa đường nếu ông ấy làm điều đó - vì em không?
Cô mong đợi anh đồng ý, vì cô, nhưng cô đã đánh giá sai mức độ hận thù của Matt, vì anh lắc đầu. "Anh và ông ấy có món nợ cũ phải giải quyết trước, và nó sẽ được giải quyết theo cách của anh."
"Ông ấy bị bệnh, Matt," cô cảnh báo, một cảm giác khủng khiếp với điềm gở làm cho cả người cô run rẩy. "Ông ấy không thể chịu được nhiều căng thẳng hơn nữa."
"Anh sẽ cố gắng để nhớ chuyện đó," Matt trả lời mà cô không thể bác được. Vẻ mặt của anh hơi dịu xuống, và anh thay đổi đề tài. "Bây giờ, ai ngủ ở đâu đêm nay?"
"Anh có nghĩ có bất cứ phóng viên nào thấy anh đi lên đây sáng nay và vẫn còn ở đó, canh chừng không?"
"Có lẽ một hoặc hai kẻ dai dẳng."
Cô mím môi, ghét thấy anh rời khỏi, nhưng biết là anh không nên ở lại. "Vậy anh không thể thật sự ở lại đây suốt đêm, phải không?"
"Chắc là không," anh nói với giọng điệu làm cô cảm thấy cô giống một kẻ hèn nhát.
Matt nhìn thấy mắt cô buồn rầu với sự khiếp đảm, và anh bớt gay gắt. "Được rồi, anh sẽ về nhà và ngủ một mình. Nó không nhiều hơn những gì anh đáng bị trừng phạt vì chuyện tham dự vào cuộc ẩu đả đêm qua. Trong khi anh đang nói về chủ đề đó," anh bổ sung với vẻ dịu dàng hơn, "anh mong em biết là mặc dù anh đã có lỗi khi nói một điều gì đó làm cho vị hôn phu say rượu của em đánh anh, nhưng anh đã không nhận biết chuyện gì đã xảy ra cho đến khi nó kết thúc. Anh vừa nhìn thấy em, và chuyện kế tiếp mà anh nhìn thấy là một nắm tay nhảy xổ vào anh từ khoé mắt của anh. Với tất cả những gì mà anh biết, đó là một kẻ uống rượu say xỉn ở quầy rượu cố tình gây sự, và anh đã phản ứng theo bản năng. "
Meredith ngăn một cái rùng mình, một phản ứng chậm với cú đánh nhanh chết người, dễ gây thương tích, mà Matt đã đo ván Parker...Cái nhìn hung dữ trên khuôn mặt của anh trong giây phút anh nhận biết anh bị tấn công. Sau đó cô đẩy suy nghĩ đó qua một bên. Bây giờ Matt không phải là, và sẽ không bao giờ, là một người đàn ông khó chịu, lịch sự mà cô từng biết. Anh đã lớn lên trong khó nhọc, và anh cứng rắn. Nhưng không phải với cô, cô nghĩ với nụ cười âu yếm, và cô vươn ra phía trước và vuốt những sợi tóc đen của anh không cho chúng rơi xuống thái dương anh.
"Nếu em nghĩ," anh nói một cách nhăn nhó, "là em có thể mỉm cười với anh như thế và làm cho anh đồng ý với bất cứ điều gì, thì em đúng." Và sau đó anh đột ngột quay trở lại bản tính thường ngày, không thể khuất phục khi nói thêm,"tuy nhiên, trong khi anh đang làm quen với việc thận trọng che dấu mối quan hệ của chúng ta - cứ như là vụng trộm - anh kiên quyết là em phải dành nhiều thời gian ở chung với anh khi có thể, bao gồm cả vài đêm cùng nhau. Anh sẽ thu xếp một tấm thẻ ra vào để em có thể đi vào bãi đỗ xe trong toà nhà của anh. Nếu anh phải làm, thì anh sẽ đứng trước cửa và nói chuyện với đám phóng viên chết tiệt để đánh lạc hướng mỗi lần em lái vào trong. "
Anh trông thật khó chịu với viễn cảnh phải thoả mãn dư luận khiến cho cô nói bằng giọng rất biết ơn, "Anh sẽ làm chuyện đó à? Chỉ cho em à?"
Thay vì cười, anh xem câu hỏi là nghiêm túc và kéo cô chặt vào anh. "Em không hình dung được," anh nói một cách dữ dội, "anh sẽ làm nhiều đến đâu - chỉ cho em thôi!" Miệng của anh mở ra trên miệng cô trong nụ hôn dữ dội, kéo dài như cướp đi hơi thở của cô và tước đoạt tất cả khả năng suy nghĩ của cô. Khi anh kết thúc, cô bám vào anh. "Bây giờ thì em hầu như cũng khổ sở với sự sắp xếp chuyện ngủ tối nay như anh," anh nói với vẻ hài hước, "anh sẽ ra khỏi đây trước khi các phóng viên ở trước cửa quyết định về nhà và nói là chúng ta ở chung với nhau nguyên đêm. "
Meredith tiễn anh đến cửa, bực tức vì anh đã nói đúng - sau nụ hôn đó ham muốn nguyên đêm trong cánh tay anh quá lớn đến nỗi làm cho cô đau đớn. Cô đứng trong khi anh mặc áo khoác vào và thắt cà vạt. Khi anh làm xong, anh nhìn cô trong chốc lát và nhướn chân mày lên với cô. "Có chuyện gì làm em bận tâm à?" anh chòng ghẹo.
Có - cô muốn được hôn. Hồi ức những giờ đồng hồ dữ dội, tự do cô vừa mới có trên giường với anh trào dâng trong lòng của cô, và với nụ cười cố tình khêu gợi Meredith Bancroff vươn ra phía trước và nắm lấy cà vạt của chồng cô. Từ từ và mạnh mẽ cô kéo nó, mỉm cười một cách thách thức vào đôi mắt xám ám khói của anh, và rồi, khi anh đủ gần, cô nhón chân lên, quấn vòng tay cô quanh cổ anh, và hôn anh một nụ hôn làm cho anh không kịp thở.
Khi anh rời khỏi, Meredith đóng cửa và tựa người vào nó, mỉm cười một cách mơ mộng, mắt cô nhắm kín. Môi cô mềm nhũn với nụ hôn dữ dội cuối cùng của anh; tóc cô bị rối vì anh đã lùa tay vào đó khi anh hôn cô; và má của cô đang rạng rỡ. Cô có cảm giác mình giống một người phụ nữ đã được làm tình rất nồng nàn và người thích nó ghê gớm. Và tất cả đều là sự thật.
Nụ cười của cô sâu hơn khi cô nghĩ về những lời nói gợi tình, ấu yếm mà anh đã nói với cô, và cô hầu như nghe giọng trầm ấm của anh đang nói...
Anh yêu em,' anh đã thì thầm...
anh sẽ không bao giờ để cho bất kỳ ai làm cho em đau đớn...
Em không hình dung được anh sẽ làm cho em bao nhiêu chuyện đâu!
Bốn mươi dặm phía đông bắc Belleville, Illinois, một xe tuần tra khác thắng gấp lại đằng sau những chiếc đã đỗ bên cạnh một con đường vắng vẻ cây cối rậm rạp, đèn đỏ và xanh xoay tròn với ánh sáng điên cuồng trong đêm. Trên cao, ánh đèn pha của chiếc máy bay trực thăng của cảnh sát di chuyển một cách không ngừng qua những rặng thông, chiếu sáng đường cho những nhóm tìm kiếm cùng chó nghiệp vụ đang đào bới trong bóng tối để tìm những manh mối. Ở một cái mương cạn bên cạnh con đường, một điều tra viên những vụ chết bất thường đang quì gối bên cạnh một cái xác của một người đàn ông trung niên. Cất cao giọng để có thể nghe qua tiếng gầm rống của cánh quạt trực thăng, anh ta gọi người cảnh sát địa phương, "anh đang làm mất thời gian của anh với đội tìm kiếm đó, Emmett. Ngay cả ban ngày anh cũng sẽ không tìm được bất cứ manh mối nào trong khu rừng đó. Người này đã bị quăng xuống từ một chiếc xe đang di chuyển và anh ta lăn tròn xuống đây. "
"Anh nói sai rồi!" Emmett la to một cách đắc thắng. Rọi ánh đèn từ cây đèn pin của anh ta vào cái gì đó ở dưới mương, anh ta cúi mình xuống và nhặt nó lên.
"Tôi nói đúng đấy! Tôi nói cho anh biết là có ai đó đã đánh anh chàng này tơi tả rồi đẩy anh ra xe khỏi chiếc xe đang di chuyển. "
"Không phải về chuyện đó," người cảnh sát trả lời, đi tới phía trước. "Tôi đã tìm thấy được một thứ. Tôi tìm được một cái ví. "
Nhân viên điều tra nghiêng đầu của anh ta về phía thi thể. "Của anh ta à?"
"Chúng ta hãy nhìn xem," người cảnh sát trả lời, và sau khi rọi ánh đèn pin của anh vào bức hình trên tấm bằng lái xe, anh cúi mình xuống và kéo tấm vải phủ ra khỏi khuôn mặt của nạn nhân, xem xét để so sánh. "Của anh ta!" anh tuyên bố một cách dứt khoát. Giữ tấm bằng lái xe trên ánh sáng của ngọn đèn, anh nói, "anh ta có một cái tên nước ngoài rất khó phát âm. Stanislaus... Spyzhalski "
"Stanis - " nhân viên điều tra thốt ra. "Không phải là người luật sư giả mạo mà họ đã bắt được ở Belleville sao?"
"Lạy Chúa, anh nói đúng!"
Thiên Đường Thiên Đường - Judith Mcnaught Thiên Đường